Lý Nguyên Thanh đứng lên, hành lễ với Lưu thị: "Đa tạ Tiểu Hoa tỷ."
Lưu thị mau dậy, khoát tay: "Nguyên Thanh, đừng khách sáo như vậy. Đệ cũng đừng cảm thấy gánh nặng trong lòng, chỉ là có chuyện xảy ra mà thôi."
"Cố Thất Lang có thể hi sinh vì Cố đại nhân, đương nhiên A Lệ cũng đồng ý giúp đỡ tam thúc. Mặc dù thể diện quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng tấm vải lót. Ta hiểu đạo lý này!"
Lý Nguyên Thanh vui mừng: "Chỉ bốn người chúng ta biết chuyện này là được, nếu có quá nhiều người biết thì sẽ dễ lộ bí mật."
Lưu thị gật đầu: "Ta hiểu rồi, Nguyên Thanh, đệ yên tâm.”
Sắp xếp xong chuyện trong nhà, Lý Nguyên Thanh dẫn người trực tiếp đến Kim Lăng, bí mật liên hệ với Cố Thiệu. Vốn là Liễu Phán Nhi còn muốn di cùng đến, nhưng bây giờ mang thai, nàng cũng ngoan ngoãn ở lại nhà, không dám khinh thường.
Hơn nữa sau tết nguyên tiêu, Cố Thất Lang đi tới học đường Kim Lăng, ý chí tinh thần sa sút.
Chu Toàn, đông môn thi đậu cử nhân cùng Cố Thất Lang thấy vậy thì chào hỏi: "Cố Tấn, bây giờ có tổng cộng 12 người thi đậu cử nhân trong học đường. Hiện tại bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng đi kinh thành. Có thuyền quan tiến về kinh thành, cũng tiện đường, chúng ta cùng nhau đến tham gia kỳ thi mùa xuân."
Cố Thất Lang lộ vẻ khổ tâm, làm bộ khổ sở trong lòng, vô cùng khó chịu.
"Ta là người cuối cùng, thành tích cũng không tốt, học vấn cũng không giỏi bằng chư vị đồng môn. Năm nay ta sẽ không tham gia kỳ thi mùa xuân, ta ở đây cầu chúc các vị đồng môn được đề tên lên bảng vàng." Chu Toàn nghe nói như thế thì mang vẻ mặt không dám tin, khép cây quạt trong tay lại.
"Cố huynh, không phải lúc trước đã nói rồi sao? Tại sao đột nhiên lại lật lọng! Mặc dù ngươi là người ở sau cùng, nhưng có người nào không biết đạo Giang Nam chúng ta, phủ Kim Lăng đây nhân tài mỹ nhân, rất nhiều nhân tài."
"Nếu so sánh học vấn của ngươi với cử nhân ở phủ khác thì chắc chắn là người cực tốt. Lại thêm ngươi cũng khá may mắn, nói không chừng sau khi phát huy thì còn có thể đề tên lên bảng vàng!"
Cố Thất Lang lộ vẻ do dự, trong ánh mắt còn có chút ảo não, tức giận: "Bỏ đi, ta sẽ không đi, tránh mất mặt xấu hổi"
Lúc này, Kawamoto Jiro nghe thấy cuộc trò chuyện bên này thì cũng đi tới.
Mặc dù hắn ta nói tiếng Hán rất tốt, nhưng rõ ràng là vô cùng cứng nhắc.
"Cố huynh, ngươi có thể thi đậu cử nhân năm nay, đủ để chứng minh ngươi học giỏi. Vốn ngươi cũng dự định vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, năm sau sẽ không còn nữa. Gặp chuyện gì khó khăn sao?"
"Nếu có, còn xin ngươi nói thẳng, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ không từ chối. Là đồng môn, ta cũng hy vọng Cố huynh có thể đề tên trên bảng vàng."
Cố Thất Lang thấy người Nhật tới thì càng ra sức diễn kịch, trong ánh mắt có sự khuất nhục, ung dung thở dài một tiếng.
"Cố mỗ đã mất phụ mẫu thuở nhỏ, trưởng bối trong tộc thấy ta đáng thương, ủng hộ ta đọc sách. Chỉ là ta thi không được khá, trưởng bối trong tộc kiểm tra học vấn của ta, cảm thấy ta nhất định không thi đậu cho nên không muốn để ta vào kinh thành khảo thí, yên tâm tiếp tục học tại học đường Kim Lăng."
Chu Toàn sững sờ, hắn ta nhiệt tình chào hỏi Cố Thất Lang như vậy, muốn theo Cố Thất Lang vào kinh thành đi thi là vì sau khi đến kinh thành sẽ gặp được thiên tài năm đó là Cố Thiệu.
Nhưng mà người kiểm tra học vấn của Cố Tấn cũng chỉ có Cố Thiệu.
Bây giờ Cố Thiệu không muốn để Cố Tấn vào kinh thành đi thi, không rõ hành động này có ý gì. Nói không chừng Cố Thiệu cố ý áp chế Cố Tấn, không để hắn ta đi thi. Kawamoto Jiro vui vẻ trong lòng, hắn ta vẫn luôn tìm cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
"Cố huynh, nếu như ngươi lo lắng vấn đề ngân lượng, chỗ này của ta có thể giúp ngươi tham gia khảo thí."
Mắt của Cố Thất Lang sáng lên, sau đó lại lắc đầu: "Bỏ đi, có bạc đi thi thì cũng không được, ta cũng không thể chọc giận tam thúc. Dù sao hắn cũng chỉ muốn tốt cho ta, chỉ là có chút chuyên quyền độc đoán. Đúng là học vấn của ta không tốt bằng hắn, hắn xem thường ta cũng là chuyện bình thường. Chu Toàn ngượng ngùng cười cười: "Thật ra ta cũng ở hạng sáu đếm ngược lại, cũng không quá tốt. Nhưng mà muốn tham gia để có thêm kinh nghiệm. Cố huynh, nếu ngươi không đi, chờ ta trở lại, ta sẽ mang một phần bài thi ve cho ngươi, đến lúc đó ngươi thử làm thì cũng giống nhau." Cố Thất Lang lộ vẻ hâm mộ, sau đó chắp tay cảm tạ: "Đa tạ. Hôm nay tâm trạng không tốt, đi uống rượu, coi như cho các ngươi luyện tập." Kawamoto Jiro ra dáng cam quạt xếp: "Hôm nay ta mời, tiễn Chu huynh cũng như giải sâu cho Cố huynh."
Không cần tiên rượu, Chu Toàn không từ chối, vui vẻ đồng ý.
Vốn là Cố Thất Lang cố ý, chỉ vì chờ Kawamoto Jiro mắc câu, đương nhiên cũng đồng ý đi.
Ở một tửu lâu cách học đường không xa, gọi một bàn đồ ăn và hai vò rượu ngon. Từ xế chiều, uống mãi đến khi trời tối thì mới lung la lung lay trở lại học đường. May là học đường còn chưa khai giảng, quản lý không nghiêm, nếu không thì ba người này nhất định bị nghiêm trị.
Hai ngày sau, Cố Thất Lang nhìn thấy những đồng môn kia kết bạn đến kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, cũng hâm mộ phát khóc.
Con mắt đỏ ngầu, vô cùng khổ sở.
Bây giờ mọi người đều biết người nhà Cố Tấn không muốn hắn ta tham gia kỳ thi xuân năm nay, cảm thấy học vấn của hắn ta không đủ. Từ nhỏ hắn ta đã ăn nhờ ở đậu, nhờ họ giúp đỡ cho nên không dám phản kháng.
Vấn đề tiền dễ giải quyết, nhưng mọi người không muốn đắc tội Cố Thiệu, tất nhiên là không muốn trợ giúp Cố Thất Lang.
Sau khi mấy người họ rời đi, Cố Thất Lang vô cùng phẫn nộ, lại đi uống rượu. Kawamoto Jiro theo sát phía sau, ân cần an ủi: "Cố huynh, đừng quá buồn. Lần này không thể đi kiểm tra, nhưng lần sau chắc chắn có thể đi thi. Tam thúc cũng không thể đè ép ngươi, cũng không thể cản ngươi tham gia kỳ thi mãi được."
Cố Thất Lang vừa uống rượu, vừa đau khổ nói: "Ai biết được? Nói không chừng tam thúc ta cũng không muốn để ta thi đậu. Ta cũng chỉ có thể làm những việc vặt ở trong nhà cho hắn, làm chân sai vặt của hắn, cả một đời là bóng mờ của hắn, hoàn toàn không thể tự làm chủ." Kawamoto Jiro nhìn thấy Cố Tấn uống say khướt, ánh mắt lấp lóe. "Không thể nào? Có thể là ngươi đã hiểu lâm. Dù đến bây giờ, nhóm phu tử của học đường Kim Lăng vẫn thường xuyên lấy Cố đại nhân làm ví dụ để giáo dục cổ vũ học sinh khác. Chắc chắn hắn là người có phẩm hạnh cao thượng."
Cố Thất Lang lại ực một hớp rượu, sau đó ghé vào bàn: "Biết người biết mặt không biết lòng, không tri tâm..."
Nói xong, Cố Thất Lang uống say liền nằm ở trên bàn. Kawamoto Jiro thấy thế, còn tiếp tục thuyết phục: "Nghĩ thoáng một chút, không nên xoắn xuýt như thế, trên đời cũng không chỉ có một con đường!"
Cố Thất Lang say ngã xuống, giả vờ ngủ thiếp đi.
Kawamoto Jiro đỡ Cố Thất Lang quay lại học đường, kín đáo đưa cho người gác cổng một chút bạc, để bọn họ đi vào, nhưng bị phu tử quản lý kỷ luật trong học đường bắt được.
Hai người bọn họ trực tiếp bị nhốt vào phòng hối lỗi. Cố Thất Lang nôn một chút, tiểu một chút, đùa nghịch như điên làm cho Kawamoto Jiro mệt muốn chết.
Đợi đến ngày hôm sau, hai bọng mắt của Kawamoto Jiro cũng biến thành màu đen, Cố Thất Lang thì thoải mái tỉnh lại. "Điền huynh, tại sao ngươi lại ở phòng ta?" Cố Thất Lang vò đầu, quay đầu nhìn lại: "Ôi, đây không phải chỗ ở của tai" Kawamoto Jiro mang vẻ mặt đau khổ: "Cố huynh, chẳng lẽ ngươi quên hết chuyện đêm qua sao?”
Cố Thất Lang gãi đầu một cái, chau mày, cẩn thận nhớ lại.