Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 495




Lý Phương giao chuyện trong cửa hàng cho người làm, cô bé và muội muội Lý Lệ đi nghe hí. Đường Đại Trụ phụ trách tuần tra, vừa hay nhìn Lý Phương đang từ trong cửa hàng đi ra. Đường Đại Trụ lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng chào hỏi: "A Phương cô nương, A Lệ cô nương, đây là muốn đi nghe hf kịch sao?" Lý Phương gật đầu: "Đúng vậy, quanh năm suốt tháng, cuối cùng cũng có thể nghe hí. Trong tiệm không có nhiều khách, giao cho tiểu nhị là được." Đường Đại Trụ nhìn thấy có bán mứt quả và hạt dưa thì lập tức bỏ tiên mua một chút, đưa cho Lý Phương: "Vừa rồi Đại Bảo muốn mua, nhưng hắn ở bên trong thể đi ra, ngươi mang vào giúp hắn." Lý Phương nhận lấy: "Đa tạ Đại Trụ ca." "Không cân cám ơn." Đường Đại Trụ đỏ mặt, sải bước rời đi, tiếp tục tuần tra. Giống như là cảm thấy đằng sau có người nhìn cậu, Đường Đại Trụ lại không dám quay đầu nhìn về phía sau.

Đợi đến lúc Đường Đại Trụ đi xa, Lý Lệ nở nụ cười: "Tỷ, lúc trước Đường Đại Trụ vẫn luôn trốn tỷ, tại sao hôm nay lại mua mứt hoa quả hạt dưa cho tỷ vậy?"

Lý Phương trừng muội muội: “Hừ, chớ nói lung tung, muội không nghe thấy vừa rồi Đường Đại Trụ nói gì sao? Đây là do Đại Bảo bảo hắn mua, để ta đưa đi."

“Ta không tin đâu!" Lý Lệ cười trộm: “Đợi chút nữa chúng ta gặp Đại Bảo, hỏi Đại Bảo một chút, liền biết."

Lý Dung ngồi ở trước bàn Bát Tiên, nhìn thấy Lý Phương và Lý Lệ tới, lập tức vẫy tay.

Hai tỷ muội chen vào từ bên cạnh, sau đó đặt hạt dưa và mứt quả lên bàn.

Lý Đại Bảo vừa mới xem cảnh đánh nhau một hồi trong hí kịch, vô cùng kích động, nhìn thấy có mứt quả thì câm lên ăn. "Đa tạ A Phương tỷ, A Lệ tỷ, đây mứt quả khoai lang ta thích ăn nhất."

Lý Dung cầm một quả mận bắc, cô bé thích ăn đồ có vị ngọt.

Lý Dung và Lý Tiểu Bảo thì thích táo.

Lý Lệ nhìn về phía tỷ tỷ, nhíu mày, đây là như thế nào?

Lý Phương lại hỏi: "Đại Bảo, không phải đệ bảo Đường gia đại ca mua hộ sao?"

Lý Đại Bảo sững sờ, gãi gãi đầu: "Không có, hôm nay đệ còn chưa gặp Đường đại ca, làm sao có thể nhờ hắn mua mấy thứ này được?”

Lý Dung bóp Lý Đại Bảo một cái, nháy mắt mấy cái.

Lý Đại Bảo hiểu ra: "À..."

Lý Phương bị đệ đệ muội muội nhìn chằm chằm, đưa tay vỗ vỗ đầu của bọn họ: "Ăn mau, sắp bắt đầu tác phẩm mới rồi."

Thấy Lý Phương ngượng ngùng, mọi người cũng không nói tiếp.

Đường nương tử ngồi ở bên cạnh Lưu thị, nàng ấy đã mang đầy du trong giỏ xách, hạt bí hạt dưa, còn có hạt hướng dương. Không chỉ có như thế, còn có hạt vừng. Nước ở bên trong ấm trà vẫn còn nóng. Lưu thị cũng không khách sáo, vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm cùng Đường nương tử.

Bởi vì có Liễu Phán Nhi ở giữa truyền lời, Lưu thị và Đường nương tử cũng không nói thẳng về hôn sự của hai đứa bé ở trước mặt. Nói nhăng nói cuội, nói về chuyện trong thôn.

Thật ra là chỉ mượn việc nói chuyện trong thôn để thăm dò thái độ lẫn nhau.

Ví dụ như Lưu thị thổn thức, nói với Đường nương tử: "Người trong thôn cùng nhau xem kịch rất vui, nhìn mấy gia đình có nhi tử đánh bạc bị đưa đến mỏ đá xem, họ cũng không có tâm trạng đi xem kịch."

Đường nương tử phụ họa, liền nói tiếp: "Bị mấy nhi tử vô dụng chọc tức thì cũng cảm thấy mất mặt, đương nhiên sẽ không có tâm trạng đến đây xem kịch. Nhưng mà, ta không hề đồng tình."

"Không thể dính vào mấy thứ đánh bạc này, ai dính vào thì người đó xui xẻo. Trước kia ta đã nói với chồng và hai đứa con trai của mình, nếu ai đánh bạc thì ta cũng không cần người khác trừng phạt, tự tay ta sẽ chặt ngón tay của bọn họ trước."

Lưu thị hài lòng, ít nhất thì cũng có thái độ không cho phép đánh bạc.

Lưu thị rất tán thành: "Gia tài bạc triệu cũng không đủ để thua. Cho dù là nam tử, hay là nữ tử thì đều phải giữ mình trong sạch, cũng đều phải tự cường tự lập

"Ngươi nhìn thôn chúng ta xem, nữ tử làm việc trong xưởng, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng tháng nào cũng có thu nhập. Nữ tử có tiền thì họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."

Đường nương tử phụ hoạ: "Lưu gia muội tử, ngươi nói quá đúng. Những thợ làm trong phường nhuộm vải của phu nhân đều rất khách sáo khi ở nhà. Không ở trong nhà cho nên cũng có ít mâu thuẫn hơn."

"Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong thôn Cát Tường chúng ta rất hòa thuận. Trước đây mẹ chồng còn sống, ta cũng làm việc dưới trướng phu nhân. Kiếm được cũng không ít hơn lão Đường nhà ta, hắn kính trọng ta. Hai vợ chồng đồng tâm, mỹ mãn, cuộc sống rất tốt đẹp."

Lời này cho thấy gia đình họ tôn trọng lẫn nhau, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt, cũng tôn trọng nữ tử ra ngoài làm việc. Lưu thị cười: “Đúng vậy, thôn Cát Tường chúng ta khác những nơi khác, nhưng mà chỗ chúng ta là một nơi tốt đẹp, có rất nhiều cô nương gia muốn đến."

"Còn nhớ lúc chúng ta vừa mới chạy nạn tới, bị dân bản xứ xem thường. May mà có Phán Nhi, nữ tử của thôn chúng ta cũng học được rất nhiều."

Đường nương tử chân thành, không ngừng khen ngợi: "Phu nhân là Đức Thụy phu nhân, đây cũng không phải vị trí mà ai cũng làm được! Không có phu nhân thì sẽ không có thôn Cát Tường trấn Cát Tường của chúng ta."...

Lần này nói chuyện phiếm, ý hợp tâm đầu.

Trong lúc Lưu thị thử thăm dò Đường nương tử, Đường nương tử cũng đang thử thăm dò Lưu thị.

Liễu Phán Nhi ở bên cạnh nghe say sưa ngon lành.

Công việc làm mai ở thời cổ đại này cũng thật sự thú vị. Cho dù hai nhà đều có suy nghĩ muốn kết thân nhưng mà lại không nói ra.

Sau khi thăm dò lẫn nhau, có mục đích thì mới có thể tiến hành bước kế tiếp.

Quá trình này không phải chuyện ngày một ngày hai, rất có thể là một tháng thậm chí là mấy tháng.

Nhất định phải có người trung gian, không chỉ có thể để hai bên biết suy nghĩ của nhau mà còn có thể tránh hiểu lầm. Điều càng quan trọng hơn là có mấy lời không tiện để hai bên nam nữ nói thẳng, lúc này bà mối cực kỳ quan trọng, có truyên lời cho hai bên.

Ví dụ như hai bên có yêu cầu gì, sính lễ bao nhiêu, đồ cưới nhiều hay ít...

Mặc dù Lưu thị nói chuyện vui vẻ nhưng mà Đường nương tử vẫn chưa yên tâm, bí mật tới chỗ Liễu Phán Nhi nghe ngóng. "Phu nhân, Lưu Giai muội tử có thái độ như thế nào với Đại Trụ nhà ta?"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Tẩu tử yên tâm, trăm nhà cầu cô gái tốt. Tương tự, nam tử tốt cũng hiếm có. Đại Trụ làm người trung hậu, hơn nữa có võ công rất cao, năng lực cũng rất mạnh, là người nổi bật của thế hệ trẻ tuổi. Ta và Nguyên Thanh đều vô cùng tán thành, Tiểu Hoa tỷ cũng cảm thấy không tệ."

Nghe nói như thế, Đường nương tử hớn hở: "Vậy là tốt rồi, người nhà của chúng ta rất đơn giản, không vòng vo quá nhiều. Nếu Đại Trụ nhà ta thành thân thì sẽ trực tiếp sang ở căn nhà bên cạnh, vợ chồng trẻ sống với nhau."

"Đồng ý để ta chăm con cho thì ta sẽ chăm, nếu không muốn thì ta sẽ trông trọt, liền kiếm chút tiền, trợ cấp vợ chồng trẻ, để bọn họ có cuộc sống tốt hơn chút."

Liễu Phán Nhi khen ngợi: "Tẩu tử có thể nghĩ như vậy thì rất tốt.

Mặc dù còn chưa nói lời chắc chắn, nhưng Đường nương tử cũng đã được cho uống một viên thuốc an thần.

Sau đó có người lại đến cầu hôn Đại Trụ nhà nàng ấy, Đường nương tử cũng đáp lại rằng vẫn còn đang sắp xếp.

Ngụ ý là đang bàn bạc việc hôn nhân, sẽ không chấp nhận lời làm mai của người khác.

Đây cũng là cách làm của gia đình đứng đắn.

Mặc dù những người này cũng tò mò Đường nương tử tìm cô nương nhà nào cho Đường Đại Trụ, nhưng, miệng của Đường nương tử rất kín.

Trước khi Lưu thị chưa chắc chắn thì Đường nương tử sẽ không nói một chữ ra ngoài.

Sau khi kết thúc hai ngày hí kịch, đã đến hai mươi chín tháng chạp.