Mặc dù Lý Nguyên Thanh thấy biện pháp của ông cụ Chu rất tốt, nhưng phải tốn rất nhiều thời gian: "Ngươi không thể xử lý chuyện này ở gần đây sao?" Đầu của ông cụ Chu lắc như đánh trống: "Tướng quân, không phải ta không muốn giúp, mà là trong chuyện này, sau khi qua tay ta, những người này di vào thì đừng mơ có ai được sống, chớ nói chỉ là thi hành nhiệm vụ." Lý Nguyên Thanh nhíu mày, hỏi: "Nguyên nhân là gì?" Ông cụ Chu cười khổ, thở dài một tiếng: "Lão già Thái bị bắt lại ở trấn Cát Tường, hơn nữa còn bị Đức Thụy phu nhân đưa đến quan phủ. Đêm đó bị độc chết, hai giới hắc bạch để biết chuyện này. Bây giờ Triệu Lão Lại cũng bị bắt ở trấn Cát Tường. Cho dù chuyện lão già Thái lúc trước không phải do ta làm, nhưng đúng là ta đã báo tin vê chuyện của Triệu Lão Lại, cho nên ngoại giới cũng sẽ hoài nghi ta.
"Ngài và phu nhân trở vê, hơn nữa còn mang tổ yến đến nhà ta, chứng minh quan hệ của chúng ta rất tốt. Bây giờ cuộc sống của ta rất tốt, tháng nào cũng có thể kiếm lời hơn một trăm lượng bạc, làm sao đang yên đang lành lại đi làm loại chuyện l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o này chứ?”
"Nếu như làm thì mới là chuyện kỳ lạt Ai cũng biết hoài nghi vấn đề trong đó, cho dù công nhân phi pháp được đưa qua đó không có vấn đề thì bọn họ cũng sẽ không dùng, hoặc có lẽ là sau khi đưa qua đó thì sẽ bị trông coi chặt chẽ. Nếu đã như thế thì mục đích ngài muốn lợi dụng công nhân phi pháp nghe ngóng tin tức cũng không được."
Lý Nguyên Thanh hiểu rõ, gật đầu một cái: "Thì ra là thế, là ta sơ sót. Mặc dù biện pháp trước đó của ngươi có chút phiên phức, nhưng cũng đúng là biện pháp hợp lý nhất." Ông cụ Chu cũng gật đầu phụ hoạ: "Chỉ có những lưu dân kia mới không bị đề phòng, nhất là phù hợp với thân phận của bọn họ, chắc chắn sẽ không bị hoài nghi. Mặc dù phiên phức, nhưng đúng là cách hiệu quả nhất." Lý Nguyên Thanh đáp lời: "Được, ta nhớ rồi. Ngươi không nên nói những gì mà chúng ta nói cho bất cứ ai. Dù ngươi có bị Thần Vương người bắt được thì cũng không nên nói chuyện ta phái người đi vào đó. Bởi vì nếu như ngươi nói thì những người kia sẽ không được tha. Nếu như không nói thì ta còn có thể cho nhà của ngươi. Hiểu chứ?" "Hiểu, ta hiểu." Ông cụ Chu đáp lời: "Bây giờ ta sẽ vê nhà nói với con trai mình, không nên rời khỏi trấn Cát Tường huyện Thôi Dương, cũng chỉ sợ những người kia không tha cho ta. Chỉ là có vẻ những người kia cũng rất bận rộn, cũng rất sợ cho nên sẽ không có ai đến huyện Thôi Dương."
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Không phải những người kia thay đổi tốt hơn, mà do huyện Thôi Dương cùng trấn Cát Tường là chỗ trọng điểm mà bệ hạ quan tâm, phái không ít quan viên tới, hơn nữa cũng có nhiều thánh chỉ. Có cái gió thổi cỏ lay, nếu đến tai của bệ hạ thì việc nhỏ cũng có thể biến thành việc lớn. Bởi vậy, bọn họ rất an phận, cố gắng không để lại dấu vết ở huyện Thôi Dương trấn Cát Tường." Ông cụ Chu nghe xong lời này thì suy tư phút chốc, trên thực tế cũng đúng là như thế.
"Cũng là nhờ Đức Thụy phu nhân cùng Tướng Quân! Nếu không thì làm sao mọi người ở đây có thể sống thoải mái như vậy?"
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên đi về nghỉ sớm đi. Bây giờ chúng ta đã là người trên một chiếc thuyền, ta tốt thì đương nhiên Chu gia cũng nước lên thì thuyên lên."
"Chỉ cần ngươi nhận được chút tin tức nào, hoặc phát hiện một số dấu vết thì ngươi phải mau chóng báo cáo. Không nên giấu giếm, để phòng chậm trễ chính sự.”
Hiện tại ông cụ Chu đã biết rõ tình huống của bản thân, đã đi trên cùng một con đường với Lý Nguyên Thanh.
Điều này cũng không sai.
Lý Nguyên Thanh là sủng thần của bệ hạ, nếu ông ta đi theo Lý Nguyên Thanh thì sẽ có tương lai tươi sáng.
Ông cụ Chu đứng lên, khom mình hành lễ lần nữa: "Thảo dân biết nặng nhẹ, sau này sẽ cố gắng quan sát để lập công chuộc tội."
Lý Nguyên Thanh tự mình đưa ông cụ Chu ra ngoài cửa, vô cùng khách sáo.
Vốn là lúc đến ông cụ Chu còn thấp thỏm trong lòng, sau khi nói chuyện thành thật với nhau thì ông cụ Chu cảm thấy rất có lòng tin.
Đợi đến lúc ông cụ Chu rời đi đi, Liễu Phán Nhi nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi?"
"Thuận lợi." Lý Nguyên Thanh: "Lat nữa rồi nói."
Việc này là việc bí mật, Liễu Phán Nhi cũng có thể kiềm chế sự tò mò của mình xuống.
Buổi tối, sau khi hai người thân mật ở trong chăn, Lý Nguyên Thanh không có thói quen hút thuốc, nhưng lại thích nói chuyện phiếm.
Thế là hai người ở trong chăn nói về những chuyện này.
Liễu Phán Nhi phiền muộn: "Ta biết, vào lúc chạy nạn, có rất nhiều người bị thổ phỉ cướp bóc. Ví dụ như vào lúc chúng ta qua một con sông quá lớn, mỗi người có thể bỏ ra 1 lượng bạc thì có thể qua sông. Nếu không trả nổi thì sẽ không thể qua sông. Đây là quy định của quan phủ. Nếu không qua được sông thì chỉ có thể trốn đi, còn bị thổ phỉ truy kích ở trong rừng rậm."
"May mắn là sau đó có Cố đại nhân, hắn là khâm sai, tra được tình huống, đây là chuyện do quan phủ cấu kết với thổ phi, c.h.ặ.t đ.ầ.u không ít người cho nên chúng ta mới có thể đi tới Giang Nam, hơn nữa còn tìm cho chúng ta một chỗ an cư lạc nghiệp. Cố đại nhân là ân nhân của chúng ta."
Tại điểm này, Lý Nguyên Thanh cảm ơn Cố Thiệu.
Nếu không có Cố Thiệu thì người nhà dưới sự bảo vệ của Liễu Phán Nhi, mấy chục người có thể giữ được tính mạng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải rất nhiều khổ cực.
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Nếu là ân nhân thì ngày mai sẽ đến tặng quà cho Cố gia."
"Chàng đi không?" Liễu Phán Nhi hỏi, dọc đường đi từ kinh thành trở về, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu không hề nhìn nhau. Ngoại trừ vài câu khách sáo thì không hề nói lời gì khác.
Lý Nguyên Thanh: "Đương nhiên là đi, đó là ân nhân Lý gia chúng ta, sao có thể không đi?"
Liễu Phán Nhi nghe Lý Nguyên Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo thì nở nụ cười: "Đây là chàng đang muốn trao đổi thông tin với Cố đại nhân đúng không?" Lý Nguyên Thanh: "Đúng, muốn nói với hắn một tiếng, để hắn hiểu rõ trong lòng. Thực ra lúc trước khi làm khâm sai, hắn tra được quan lại và thổ phí cấu kết bắt công nhân phi pháp vào mỏ bạc làm thì đã tra được mỏ bạc Tây Sơn, quặng sắt Đông Sơn. Thần Vương chắc chắn có liên quan đến chuyện này."
"Cố đại nhân luôn luôn mưu tính sâu xa, nhạy bén hơn người. Hi vọng hai người các ngươi có thể hợp tác với nhau, đẩy ngã Thần Vương." Liễu Phán Nhi cười nói, nên bỏ loại u ác tính này.
Thần Vương càng có quyền lực thì càng gây hại lớn cho triêu đình.
Lý Nguyên Thanh nhỏ giọng nói: "Nha môn chỉ huy Giang Nam tại Kim Lăng. Qua tết nguyên tiêu thì ta sẽ đến bên kia. Mặc dù hai bên không xa, nhưng cưỡi ngựa cũng mất một ngày."
"Vậy ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ sang bên kia cùng chàng?" Liễu Phán Nhi không nỡ rời khỏi trấn Cát Tường, tất cả mọi thứ ở đây đều được nàng xây dựng từ lúc chưa có gì cả.
Lý Nguyên Thanh nhíu mày: “Còn chưa rõ tình huống, các ngươi không nên đi."
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Chàng lo lắng Thần Vương ra tay với chúng ta sao?"
Lý Nguyên Thanh lắc đầu: "Chưa đến lúc vạch mặt cuối cùng thì Thần Vương sẽ không động đến trấn Cát Tường. Ta đang suy nghĩ, nên tìm một cửa sông ở gần trấn Cát Tường để làm thuyền lớn. Sau này ta sẽ sinh sống, làm việc ở hai nơi, cũng nên làm một xưởng đóng tàu, như vậy thì có thể về nhà mỗi ngày."
"Làm như vậy thì ta còn có thể thăm dò ai có hai lòng. Hơn nữa, khi biết lực chú ý của ta đang đặt ở phương diện làm thuyền đóng tàu, Thần Vương sẽ buông lỏng cảnh giác, như vậy thì ta mới có cơ hội lợi dụng. Nhưng mà chuyện này không phải chuyện ngày một ngày hai, còn có thể là ba năm đến năm năm. Nàng không nên lo lắng thấp thỏm mỗi ngày."