Ông cụ Chu lộ vẻ lúng túng, Triệu Lão Lại đang nhắm vào ông ta, là ông ta đã liên lụy toàn thôn: "Lý tướng quân, là lỗi của ta, nếu ta không quen Triệu Lão Lại thì có lẽ hắn cũng sẽ không đến trấn Cát Tường." Lý Nguyên Thanh cười cười, giọng nói ôn hòa, lắc đầu nói: "Cho dù không có ngươi, bách tính thôn Cát Tường trấn Cát Tường có tiền, họ cũng sẽ trở thành đối tượng những người này chú ý, khó thoát tai kiếp. Người nghèo chợt giàu, có rất nhiều người không giữ được sự giàu có này." Ông cụ Chu nghe nói như thế thì hơi thở phào, chỉ cần không trách ông ta là được: "Lý tướng quân, mời vào bên trong." Lý Nguyên Thanh đưa rổ cho Tam quả phụ, hôm nay cố ý đến: "Tam thẩm, trong giỏ là thuốc bổ cho Anh Nương, thích hợp cho người phụ nữ có thai dùng, nếu ngươi có rảnh thì nấu cho nàng uống." Nghe nói như thế, Tam quả phụ cùng ông cụ Chu cũng sững sờ, lộ vẻ mừng rỡ: "Nguyên Thanh, đa tạ ngươi, không chê Anh Nương."
Lý Nguyên Thanh cười cười, khoát tay nói: "Tam thẩm, đừng nói như vậy. Cho dù nói thế nào thì Anh Nương cũng là muội muội ta. Trước đó nàng không hiểu chuyện, đó là do phụ mẫu xúi giục, nếu được dạy dỗ thật tốt. Bây giờ tam thẩm ngươi quản giáo nàng, ta nghe Phán Nhi nói, Anh Nương hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bây giờ cũng sống rất tốt với muội phu, có hài tử, nàng cũng có thể trưởng thành."
Tam quả phụ gật đầu liên tục, mặt mày hớn hở, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã đến ngày hôm nay: "Đúng vậy, đúng vậy, Nguyên Thanh, Phán Nhi nói rất đúng, đúng là Anh Nương hiểu chuyện. Vào trong phòng ngồi, ngươi cũng nói chuyện với Anh Nương một chút."
Lý Nguyên Thanh khoát tay, bỏ đồ xuống: "Không cần, nàng sống tốt là được. Trời tối rồi, ta còn phải trở vê ăn cơm."
Ông cụ Chu còn muốn giữ lại, nhưng cũng bị Lý Nguyên Thanh từ chối.
Nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đi, ông cụ Chu và Tam quả phụ nhìn nhau xem xét, nhìn thấy sự vui mừng ở trong mắt của nhau.
Tam quả phụ nhanh chóng vén cái nắp bên trên lên rổ, thế mà hơn nửa ở bên trong là tổ yến thượng hạng, còn có hoa dạ yếu, đều là thượng phẩm.
"Một rổ này rất đáng quý, nếu không bỏ ra hơn trăm lạng bạc thì sẽ không mua được." Tam quả phụ cười nói: "Mặc dù chúng ta tặng quà tết không ít, nhưng mà nhân gia còn tặng lại gấp đôi."
Ông cụ Chu gật đầu, cũng cười ha ha: "Đúng vậy, tặng quà tết là việc nhỏ, mấu chốt là thái độ."
"Đúng vậy, năm ngoái Nguyên Thanh trở về, còn không chào đón Anh Nương, nhưng vẫn cho hai mươi lượng bạc của hồi môn." Tam quả phụ gật đầu: "Hiện tại nhìn lại một chút, lại đưa thuốc bổ tới cho Anh Nương, có thể thấy được trong lòng hắn có người muội muội này, hơn nữa còn gọi lão tam là muội phu. Chu gia các ngươi có thể trở thành người thân với quan tam phẩm, đúng là mộ tổ bốc khói xanh.
Ông cụ Chu rất tán thành, ánh mắt nhìn vê phía Tam quả phụ, tràn ngập ý khen ngợi: “Đúng vậy, nàng chính là đại công thân của nhà chúng ta."
Tam quả phụ đắc ý: "Đó là chuyện đương nhiên, ta sống với chàng, đương nhiên hy vọng cuộc sống cùng chàng càng ngày càng tốt. Nguyên Thanh còn trẻ tuổi mà đã là quan tam phẩm, về sau có thể ngồi ở vị trí quan nhất phẩm. Chu gia các ngươi sẽ được thơm lây rất nhiều, nhưng mà vừa rồi ta nhìn ánh mắt Nguyên Thanh nhìn chàng, có chút không rõ."
Ông cụ Chu là một người tinh tường như vậy, làm sao có thể không có cảm nhận được?
"Nhất định là Triệu Lão Lại đã nói chuyện ta bán công nhân ra với Nguyên Thanh nói." Ông cụ Chu nhíu mày: "Lúc trước ta cũng phát sâu ve chuyện này."
Tam quả phụ nghĩ nghĩ, vỗ bàn, sau đó híp mắt, lạnh giọng nói: "Lão Chu, nếu như Lý Nguyên Thanh đã biết, nhưng không làm rõ thì chắc chắn hắn đã có quyết định. Có lẽ là Nguyên Thanh cũng muốn chàng chủ động nói ra như lúc trước, lập công chuộc tội, như vậy thì sẽ xóa bỏ chuyện lúc trước."
Ông cụ Chu do dự, chắc chắn, rất có thể phải ngồi tù, có lẽ sẽ mất mạng.
Tam quả phụ không muốn quan tâm nhiều, bà ta chỉ cần nhận được ý tốt của Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi là được rồi, còn về chuyện ông cụ Chu có thể còn sống sót được thì đó là mạng lớn, nếu không sống nổi thì đúng là đáng đời. "Đương gia, chàng xem, Nguyên Thanh coi trọng Anh Nương và lão tam, cũng coi trọng đứa nhỏ trong bụng của Anh Nương. Có cữu cữu như vậy thì chàng còn sầu cái gì? Nói không chừng sau khi chàng cung cấp tin tức thì còn có thể giúp Nguyên Thanh lập công."
Ông cụ Chu suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Tam quả phụ nói rất đúng.
Lý Nguyên Thanh thống lĩnh tất cả binh lực ở Giang Nam, tất nhiên sẽ chú ý rất nhiều đến Thần Vương của phủ Tâm Dương, cũng sẽ gặp nhau.
Lỡ như Thần Vương không quen nhìn Lý Nguyên Thanh, muốn hãm hại Lý Nguyên Thanh thì Chu gia cũng mất đi một người thân thích.
Vì con trai cùng cháu trai, ông cụ Chu cảm thấy có thể mạo hiểm.
Dù sao nếu ông ta không nói, nhưng mà Triệu Lão Lại đã bị bắt, mà ông ta còn rất tốt, chuyện này cũng sẽ truyền đến tai mấy người khác.
Đến lúc đó, những người kia hoài nghi ông ta như cũ, rất có thể sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu. Nếu đã như vậy, thật không bằng tiên hạ thủ vi cường, đi nương nhờ Lý Nguyên Thanh.
Nếu tin tức mà ông ta cung cấp hữu ích thì sẽ có thể nhận được sự che chở của Lý Nguyên Thanh.
"Được, bây giờ ta sẽ nói cho Nguyên Thanh biết" Ông cụ Chu đáp lời, liền muốn đuổi theo.
Tam quả phụ thấy ông cụ Chu như vậy thì vô cùng vui mừng, gật đầu một cái: "Đương gia đã khác lúc trước, chúng ta cần phải nhìn nhận tình thế rõ ràng. Có sẵn chiếc đùi ở ngay trước mặt, chúng ta nhất định phải ôm lấy"
"Còn vê những chuyện trước kia chàng làm, dù sao thì chàng cũng đã có tuổi, dựa vào việc chúng ta là người thân, Nguyên Thanh cũng sẽ không truy cứu quá đáng."
Nghe nói như thế, ông cụ Chu cũng hạ quyết tâm, sau đó trở về phòng cầm lấy ít đồ.
Đúng vào lúc này trong quán rượu có người đến, quá nhiều người, ông cụ Chu không tiện rời đi, chỉ có thể đợi khách đi vê thì mới rời đi được.
Sau khi Lý Nguyên Thanh về đến nhà thì thấy con gái nhỏ Lý Nam bĩu môi, gương mặt không vui vẻ.
Lý Nguyên Thanh muốn ôm Lý Nam, nhưng cũng bị tiểu nữ nhi Lý Nam né tránh: "Ai ôi, tiểu bảo bối A Nam nhà chúng ta bị sao vậy?” Lý Tiểu Bảo cũng không vui vẻ, nhưng biểu hiện của cậu bé thì chững chạc hơn một chút.
"Đương nhiên là bởi vì cha phạm sai lâm thôi, thế mà đối xử tốt với người xấu, thừa dịp nương không chú ý, lại cầm một rổ đồ tốt đi cho người xấu."
Nghe nói như thế, Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười.
Mặc dù thời điểm hắn lấy đồ, Liễu Phán Nhi không có ở nhà, nhưng lúc trước hắn đã nói chuyện với Liễu Phán Nhi.
"Mẹ con biết hết đồ ở trong nhà. Lúc trước cha đã nói với nương của con rồi, nương của con đồng ý."
Miệng của Lý Nam sắp treo được bình dầu, líu lo liên tục.
"Cho dù nương đồng ý thì con cũng không vui. Cô cô xấu như vậy, lúc trước cũng đối xử tệ với chúng ta. Con vẫn còn nhớ chuyện trên đường chạy nạn, nàng cướp đồ ăn của con, còn mắng con."
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Lúc đó cha không có mặt, đương nhiên không biết rõ chúng con đói đến mức nào, thế mà cha lại đối xử với người xấu tốt như vậy."
Liễu Phán Nhi và Lưu thị nghe thấy hai đứa nhỏ lên án Lý Nguyên Thanh thì không khỏi cười trộm.
Lưu thị nhỏ giọng nói: "Phán Nhi, muội đã dạy dỗ mấy đứa nhỏ rất tốt!"
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: "Deu là mấy đứa nhỏ ngoan, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, cùng chung hoạn nạn, cũng có thể cùng chung phú quý."
Lưu thị cũng cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: "Mặc dù biết các ngươi có lòng tốt, nhưng cân phải đối xử với Anh Nương bên kia tốt như vậy sao?"