Bình thường Liễu Phán Nhi rất dễ nói chuyện, lòng dạ cũng tốt, nhưng thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đều biết lòng của Liễu Phán Nhi cũng rất hung ác!
Chu Thúy Hoa đẩy chồng một chút, cảm thấy Liễu Phán Nhi làm như vậy rất đúng. "Đương gia, nên làm như vậy. Người đánh bạc đã đánh đến nghiện, chó không đổi được thói ăn phân. Nếu như không dạy dỗ khắc sâu thì sau này vẫn sẽ tiếp tục đi đánh bạc. Chúng ta có thể thuyết phục những người ồn ào kia trước, nếu không thuyết phục được thì cứ đuổi đi. Thôn Cát Tường chúng ta không chứa được cứt chuột, làm hỏng vạc tương đầy của chúng ta."
Chỉ chốc lát sau, có người gõ chiêng, gào to tất cả mọi người trong thôn Cát Tường, bao gồm tất cả mọi người trong thị trấn đi đến.
Nếu không có tất cả mọi người đến thì mỗi gia đình phải có ít nhất một người đến.
Vợ Lý Lục Lang Vương thị, nghe tiếng la phía bên ngoài thì trong lòng càng hồi hộp hơn, bụm mặt khóc.
Lý Thất gia gia thấy thế thì cau mày hỏi: "Vừa sáng sớm, con khóc cái gì? Sắp đến tết rồi, tất cả những niềm vui cũng bị con khóc trôi hết."
Vương thị nghẹn ngào: “Cha, Lục Lang xảy ra chuyện, đã chưa về một buổi tối." Lý Thất gia gia nhíu mày, mặt lộ vẻ không hiểu: "Vậy hắn ra ngoài mà không bảo gì con sao?”
Vương thị do dự, nhưng thực sự lo lắng cho chồng, thế là cẩn thận từng li từng tí nói: "Lục Lang... Lục Lang đi đánh bạc."
Lý Thất gia gia đang bưng bát cháo lên uống nghe nói như thế thì chiếc bát trong tay đã rơi xuống đất, vỡ nát bấy, tất cả cháo đậm đặc bên trong đều bị vẩy ra. "Đánh bạc? Không phải là hắn mới đánh bạc một hai ngày đúng không? Tại sao con lại không nói sớm? Bây giờ không thấy người thì con mới nói. Ta... Thực sự tức c.h.ế.t ta rồi."
Lý Thất gia gia phẫn nộ trong lòng, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ bị người khác nghe được.
Thật ra hành động lúc này của Lý Thất gia gia giống như Vương thị trước đây, mặc dù biết đánh bạc không đúng, nhưng chỉ sợ bị người khác biết, lo lắng nhi tử bị bắt được. Lúc này, Lý Thất nãi nãi quét dọn vệ sinh trong phòng, phát hiện dưới giường bị người ta động vào, trong lòng có chút lo lắng, nhanh chóng lật chỗ giấu tiền ra, móc chiếc hộp nhỏ ở trong cùng ra, ở bên ngoài vẫn còn khóa, bà ta thở phào một hơi.
Nhưng phía trên có dấu ngón tay, lại khiến cho bà ta cảm thấy bồn chồn.
Cẩn thận từng li từng tí tìm chìa khoá, mở ra xem, bên trong không có ba tấm ngân phiếu, giá trị năm trăm lạng bạc.
Lý Thất nãi nãi gọi to: "Đương gia, nhà chúng ta có trộm, ngân phiếu của chúng ta bị trộm rồi." Lúc này Lý Thất gia gia cũng không đoái hoài tới chuyện quở mắng con dâu, nhanh chóng vào nhà xem xét, sau khi hỏi thăm cẩn thận, Lý Thất gia gia tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, cơ thể nhoáng một cái, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Đương gia, chàng đừng té xỉu, bạc của nhà chúng ta bị mất, nhất định là bị trộm vào trộm mất rồi." Lý Thất nãi nãi gấp, đỡ ông cụ: “Chúng ta mau đi báo quan."
Lý Thất gia gia ảo não, đã đoán được đây là ăn trộm, hơn nữa còn là đứa nhi tử một đêm chưa về, thở không ra hơi.
"Vẫn còn khóa, điều này chứng minh nó được mở ra bằng khóa. Tên trộm này đi trộm mà chê ít tiền sao? Vì sao còn phải để lại mười mấy lượng bạc ở bên trong, tại sao lại không mang hết đi chứ?"
Lý Thất nãi nãi sững sờ: "Đúng vậy, nếu như là kẻ trộm thì sẽ trực tiếp trộm sạch, tại sao lại để lại bạc chứ?"
"Còn có cái gì không hiểu, bị con của nàng trộm, hơn nữa còn mang đi đánh bạc." Lý Thất gia gia không nhịn được nữa, trực tiếp tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Lý Thất nãi nãi bị dọa đến run ray nhìn thấy con dâu còn đứng ngốc ở đó: "Còn lo lắng cái gì, mau đi gọi người trong thôn đến đưa cha chồng của con đến y quán."
Vương thị bị dọa run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “A, a, bây giờ con sẽ đi gọi người. Có ai không, cứu mạng với, cha chồng của ta té xỉu."
Nhà hàng xóm vẫn có người, nghe thấy tiếng la của Vương thị thì nhao nhao tới xem xét.
Ở trong khu vực này đều là người cùng tổ tông, bình thường có lẽ sẽ có mâu thuẫn, có chuyện nói xấu, nhưng bây giờ có khó khăn thì mọi người sẽ cùng nhau đến trợ giúp.
Có một cậu con trai cường tráng nhanh chóng đặt Lý Thất gia gia lên xe bò, đưa tới y quán trên thị trấn xem bệnh.
Đây là Liễu Phán Nhi tự mình đến huyện thành nhờ Lưu huyện lệnh hỗ trợ mở cửa hàng ở đây, cho nên đây là y quán tốt nhất huyện thành. Chỉ cần đồng ý mở thì sẽ được miễn phí sử dụng cửa hàng ở đây trong ba năm. Nếu như mua lại thì cũng có thể bán giá rẻ cho y quán. Như vậy thì cũng có thể đảm bảo cơ thể của dân chúng trấn Cát Tường sẽ khỏe mạnh.
Bình thường nếu mọi người bị đau đầu thì chỉ có thể tự hái thuốc uống, thật ra phần lớn là cố gắng chịu đựng, ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể.
Bây giờ có y quán thì dân chúng trong trấn Cát Tường sẽ đến y quán xem bệnh. Đám người đưa Lý Thất gia gia đến y quán xong thì để đại phu Tiểu Thành châm cứu cho Lý Thất gia gia.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thất gia gia ung dung tỉnh lại: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh..."
Đại phu Tiểu Thành nhẹ giọng an ủi: "Lão gia tử, cũng bởi vì quá tức giận cho nên ngài mới té xỉu. Lần này, tới kịp thời để châm cứu cho ngài cho nên mới không bị trúng gió. Lần sau, nếu ngài còn té xỉu, cho dù có đưa tới kịp thời thì vẫn sẽ bị trúng gió. Cho nên ngài phải kiềm chế một chút, phải thoải mái một chút." Ke toa thuốc, để tiểu tử bốc thuốc lấy ba gói thuốc, đồng thời viết rõ nên nấu như thế nào.
Lý Thất gia gia nhắm mắt lại, từ khóe mắt có nước mắt chảy xuống.
Bây giờ cho dù có báo quan thì cũng không được, sợ nhi tử sẽ bị bắt vào nhà lao.
Thấy Lý Thất gia gia không nghe khuyên bảo thì đại phu Tiểu Thành cũng không nhiều lời.
Những người khác hộ tống Lý Thất gia gia trở về, trên đường cũng không ngừng thuyết phục, hy vọng Lý Thất gia gia thoải mái một chút.
Đi qua bãi đất trống ở trường học, có rất nhiều người đang vây quanh đó.
Lý Đại Tráng hiếu kỳ: "Đang làm gì vậy?" "Đại tráng ca, đêm qua Nguyên Thanh ca bắt được người đánh bạc trên trấn Cát Tường, còn có người trong nhóm tổ chức, nghe nói tổng cộng có hơn bốn mươi người." Có một thôn dân lộ vẻ hưng phấn, thậm chí còn có mấy phần cười trên nỗi đau của người khác.
Lý Thất gia gia nằm ở trên xe không nói lời nào nghe nói như thế thì lập tức lớn tiếng nói: "Hôm qua Lục Lang nhà ta cũng không ở nhà, có phải là đi đánh bạc hay không?”
Lý Đại Tráng có thân hình cao, nhón chân lên, sau khi nhìn kỹ thì nói với Lý Thất gia gia: "Thất thúc, Lục Lang nhà thúc cũng ở đây, bị trói quỳ ở bên cạnh đó. Không phải ngài té xỉu vì chuyện này sao?"
Lý Thất gia gia tức hổn hển: "Ngân phiếu nhà ta bị trộm đi, ta còn tưởng rằng là kẻ trộm, nhưng ở ngoài vẫn còn khóa, chắc chắn là đã trộm chìa khóa của ta sau đó cam ngân phiếu. Chỉ là ta không biết là hắn đi đánh bạc, mẹ của ta ơi, tên phá của này, đúng là muốn khiến ta tức c.h.ế.t mài!"
Nói xong, Lý Thất gia gia lại hôn mê bất tỉnh.
Lý Thất nãi nãi lo lắng cho chồng, lại lo lắng cho nhi tử, hoang mang lo sợ, khóc không ngừng.
Lý Đại Tráng muốn hóng chuyện ở bên này, nhưng thấy Lý Thất gia gia vừa ngất xỉu, thì lại nhanh chóng đưa đến y quán lân nữa.
Đại phu Tiểu Thành thấy thế thì không khỏi lắc đầu: "Đã nói là không được té xỉu lần nữa mà."