Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 464




"Đúng vậy, ta nằm mơ giữa ban ngày cũng chỉ mong có thể tài giỏi giống hắn, muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ, rất tài giỏi!"

"Ta cũng vậy, ta mơ bản thân mình giàu trong một đêm, trở thành người có tiền nhất trấn Cát Tường."...

Những người này nói chuyện âm ï, ông cụ Chu nghe vậy thì tâm trạng phức tạp.

Cũng từng là trợ thủ đi theo Triệu Lão Lại, khi đó ông ta cảm thấy những người bị dụ dỗ kia thật ngu xuẩn. Bây giờ nhìn thấy, ông cụ Chu cảm khái lòng người là thứ khó lấp đầy nhất.

Những kẻ bị Triệu Lão Lại lừa căn bản cũng không phải thứ gì tốt, đều là những tên vô lại đầu đường xó chợ, trên tay từng dính máu, trên người dính kiện cáo.

Tam quả phụ thấy thế thì càng chắc chắn về những gì mình suy nghĩ, Triệu Lão Lại này đang muốn mở sòng bạc! Câu người đến sòng bạc đánh bạc, đúng là một người xấu.

"Uống rượu thì uống rượu, nói bậy bạ gì đấy! Nếu muốn kiếm tiền, muốn phát tài, thì đi làm ruộng cùng Đức Thụy phu nhân là được rồi, nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đố làm gì?" Tam quả phụ mắng: "Vừa được ăn cơm no là bắt đầu làm loạn, ta thấy các ngươi chán sống rồi. Quên rằng lúc trước có người đánh bạc, còn đánh vợ, sau đó bị phu nhân trực tiếp đuổi ra khỏi trấn Cát Tường sao?"

Đám người vốn còn hi hi ha ha, nghe thấy lời của Tam quả phụ thì như đàn chim tản ra: "Tam thẩm bây giờ đã biến thành cọp cái rồi, thật đáng sợi"

Ông cụ Chu thở dài một tiếng: "Ta hiểu rõ, cho nên ta mới chậm chạp không đáp lời. Về sau bị Triệu Lão Lại uy hiếp, nếu ta không đồng ý thì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ta."

Ông cụ Chu dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía người vợ cưới nửa đường, ngồi ở trên chiếc ghế sau quầy, nhỏ giọng hỏi: "Nàng đã nhìn ra rồi sao?"

Tam quả phụ sững sờ, sau đó hạ giọng nhỏ giọng hỏi: "Đương gia, không thể đi cùng một con đường với Triệu Lão Lại. Nếu như các ngươi bị bắt, cho dù không c.h.ế.t thì cũng bị lột da, bị người ta đuổi ra khỏi trấn Cát Tường, kết cục sẽ rất thê thảm”"

Ông cụ Chu nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng tưởng rằng Triệu Lão Lại không có ở đây thì sẽ không có người nhìn chằm chằm chúng ta. Nàng nói nhỏ một chút, nếu như bị người khác nghe thấy thì nàng cũng không sống nổi."

Tam quả phụ quay đầu nhìn về phía ông cụ Chu, lạnh lùng nói: "Con mắt ta không mù, lỗ tai không điếc. Mặc dù ta không học hành nhưng cũng đã sống mấy chục năm, có thể không hiểu sao? Triệu Lão Lại kia muốn mở sòng bạc đúng không?"

"Các ngươi kiếm tiên từ thôn dân, Triệu Lão Lại phủi m.ô.n.g một cái rời đi thì một mình chàng có thể ở lại trấn Cát Tường sao? Một nhà chúng ta còn có thể tiếp tục làm ăn tại trấn Cát Tường nữa sao? Cho dù Liễu Phán Nhi chưa bắt được chàng nhưng chỉ cần chàng ra ngoài thì sẽ bị đánh."

Tam quả phụ cười mắng: "Đúng là kẻ không có lương tâm!"

Ông cụ Chu nghe nói như thế thì lộ vẻ lúng túng, ngượng ngùng cười cười: "Không phải ta sợ nàng nói ta vô dụng sao? Nàng nói rất đúng, là ta sai rồi. Đúng là ta nên bàn bạc chuyện này với nàng, mà không nên làm con rùa đen rụt đầu."

"Ta cũng không muốn làm, nhưng chúng ta làm sao có thể thoát khỏi Triệu Lão Lại chứ?" Ông cụ Chu cố ý nói như vậy, thật ra cũng muốn để Tam quả phụ chủ động hỗ trợ, tìm Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh trợ giúp.

Tam quả phụ cười như không cười nhìn về phía ông cụ Chu: "Thảo nào người ta đều nói vợ chồng nửa đường, lòng đầy tính toán. Ta thật lòng thật dạ đối với chàng, nhưng chàng thì tính toán ta mọi chuyện. Chàng cũng không phải người ngu, làm sao có thể không biết ai có thể ra tay giúp đỡ chuyện này?”

Tam quả phụ nghĩ nghĩ, lúc này quyết đoán: "Vậy thì càng không thể làm. Chuyện này, nếu như chàng còn muốn sống, muốn nửa đời sau này không bị uy h.i.ế.p thì chàng phải nghe theo lời của ta."

Tam quả phụ lạnh lùng nói: "Chàng nhớ kỹ cho ta, nếu sau này mà còn khách sáo, không một lòng với ta thì ta cũng sẽ không một lòng với chàng. Dù sao thì lão nương cũng đã làm quả phụ nhiều năm như vậy rồi, nếu có thể tái giá một lần thì cũng có thể tái giá lần thứ hai, thật sự không lo về chuyện không thể tìm được người thật tâm thật ý với mình."

Nghe nói như thế, ông cụ Chu dở khóc dở cười, nhưng lại đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tam quả phụ, cảm thấy vợ chồng nửa đường như vậy cũng không tệ.

"Nương tử, là vi phu sai. Lúc trước ta không nói cho nàng, cũng vì không muốn để nàng lo lắng. Nàng nói rất đúng, đúng là không thể nhân nhượng cho nhóm người Triệu Lão Lại. Nếu muốn đối phó với những người này thì phải hốt gọn một mẻ, nếu không sau này sẽ có chuyện."

Tam quả phụ cười cười: "Được, Lý Nguyên Thanh cùng Liễu Phán Nhi đều là người tài giỏi, tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chúng ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với chúng ta, cam đoan để chúng ta an toàn. Đợi đến khi Triệu Lão Lại tới, chàng cứ ỡm ờ làm theo. Thăm dò chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi Lý Nguyên Thanh cùng Liễu Phán Nhi đến thì ta sẽ tìm cách để nói cho bọn họ biết."

Ông cụ Chu rất tán thành, nắm c.h.ặ.t t.a.y của vợ: "Nàng đối xử với ta thật tốt."

Tam quả phụ hất tay ông cụ Chu ra, mắng: "Dù sao thì ta cũng không muốn giúp chàng, nhưng gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó. Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng là người một nhà, lúc nào ta cũng mong gia đình có thể sống tốt. Con dâu ta, con gái nuôi, còn có cháu của ta cũng sẽ sống tốt. Ai phá hư ngày tháng tươi đẹp của lão nương thì lão nương sẽ khiến người đó gặp xui xẻo. Ta đã sớm không thích Triệu Lão Lại, cứ chờ xem, chơi c.h.ế.t hắn."

Ông cụ Chu nhìn thấy Tam quả phụ như thế thì trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Người vợ cưới nửa đường thật giỏi, bình thường Triệu Lão Lại tới thì gọi rất ngọt, Triệu đại ca dài, Triệu đại ca ngắn, nhưng không ngờ là trong lòng của bà ta đã sớm phiên chán, hận thấu Triệu Lão Lại.

Nói xong lời này thì trực tiếp đặt hai thỏi 10 lượng bạc xuống gian hàng bán đồ ăn sáng.

Sau khi có quyết định cuối cùng, ông cụ Chu biết nên làm như thế nào, lần này nhất định phải thành công, nếu không sau này sẽ có nhiều rắc rối.

"Triệu đại thúc, đêm qua đi đâu chơi vậy? Chúng ta vẫn còn muốn tìm ngươi uống rượu đấy, vậy mà không thấy tăm hơi của ngươi đâu cả, có phải là đi tìm nhân tình không?”

Lúc này có rất nhiều người đi tới thị trấn ăn sáng, nhìn thấy Triệu Lão Lại có tinh thân phấn chấn thì vô cùng kinh ngạc.

Triệu Lão Lại biến mất vào một buổi chiều và một buổi tối, vào sáng ngày hôm sau trở về.

Triệu Lão Lại cười ha ha, nói to: "Các ngươi không hiểu về những chuyện này, tắt đèn rồi thì người phụ nữ nào chả như nhau, ta đi chơi còn thoải mái hơn đi với phụ nữ, còn vui vẻ hơn là đi uống rượu."

Ông cụ Chu không chỉ không tức giận mà còn rất vui.

Triệu Lão Lại cười to: "Bà chủ cho tôi một phân ăn sáng, một khay bánh bao, một khay sủi cảo hấp, thêm một chén súp cay, một đĩa trứng gà! Ta sẽ mời mấy người bạn trẻ có duyên với ta trên bàn này!"

"Quả nhiên là Triệu đại thúc đi kiếm tiền! Một buổi tối mà đã có thể kiếm lời được 20 lượng!"

"Cũng kiếm được thật nhiều tiên, nhanh hơn việc trông trọt của chúng ta, cũng nhẹ nhàng nhiều, hơn nữa còn rất vui."

Đám người đang dùng cơm, nhìn thấy hai thỏi bạc này thì đôi mắt càng sáng hơn.

“Triệu đại thúc giàu cói”...

“Triệu đại thúc hào phóng!"

“Triệu đại thúc vĩ đại"

Mấy người này vốn sùng bái Triệu Lão Lại hào sảng, lúc này nghe thấy Triệu Lão Lại nói lời này thì đều giơ ngón tay cái lên.