Lý Đại Bảo lộ ra vẻ tự hào: "Hầu như nhà nào trong thôn chúng ta cũng trồng ớt, hơn nữa còn học theo phương pháp của nhà chúng ta, sản lượng rất cao. Gần tới hai ba ngàn cân, sẽ thu được hai ba trăm lạng bạc ròng trên một mẫu đất."
Lưu thị cười cười: "Đúng vậy, giá cả vô cùng cao. Đợi đến sang năm, trồng trọt được nhiều hơn. Cho dù có bán mười văn tiên một cân thì cũng có thể thu về được 20 30 lượng bạc đấy."
"Đường nương tử, ngươi biết chứ? Trong sân trồng 5 phân ớt, thu được 1200 cân, là được 120 lượng bạc. Sau khi bán lấy tiên thì đã mang tiền sang bên này và đi mua một căn nhà lớn hơn."
"Lúc trước Tôn nương tử sát vách nhà bọn họ còn chế giễu nàng ấy trồng ớt trong sân nhà, làm cho bẩn thỉu, còn ghét bỏ vợ cho heo ăn quá bẩn, đi cày đất thuê cũng rất mệt. Bây giờ thấy người ta kiếm hơn ngàn lượng bạc thì hối hận tím cả ruột "
Lý Đại Bảo cười gật đầu: "Những người này tới nhờ vả cha ta, có người cần cù, có người lười. Nhưng mà ở trong thôn chúng ta, chỉ cần cù thì nhất định có thể giàu có."
Bởi vì trấn Cát Tường trông nhiều ớt như vậy, hơn nữa lại bán với giá rất cao, gân như là nhà nào cũng có hơn ngàn lượng bạc.
Ví dụ như nhà thôn trưởng Lý có rất nhiều đất, trồng trên khoảng 30 mẫu, cho nên đã kiếm về mấy ngàn lượng bạc.
Bởi vì trấn Cát Tường giàu có, tiền trang Hằng Thông đã thuê 3 cửa hàng ở trấn Cát Tường để mở chỉ nhánh.
Cho nên thường xuyên lợi dụng cơ hội ra cửa để chạy đến những thôn khác, hoặc huyện thành để đánh bạc.
Nhưng mà, tiền trang cũng có thể bị sập tiệm, mặc dù tiền trang Hằng Thông đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng cũng không thể cam đoan chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy phần lớn mọi người đều cất bạc ở nhà.
Trấn Cát Tường vốn rất giàu, năm nay bán ớt cùng lúa giống cho nên thu được rất nhiều tiền. Một số người lại bắt đầu phiêu, tụ lại để đánh bạc.
Đương nhiên, cũng cất một số ngân phiếu có mệnh giá lớn nhỏ để tiện mang theo ra ngoài.
Ví dụ như thôn trưởng Lý, đã chôn 2000 lượng bạc dưới khay thức ăn cho lợn ở sau nhà; Cũng giấu 2000 lượng bạc trong hâm ngâm... Nhưng mà, bọn họ không dám đánh bạc ở trấn Cát Tường.
Bởi vì không tiện mang bạc ra ngoài cho nên có rất nhiều người đồng ý gửi tiền vào tiền trang Hằng Thông.
Nhưng mà, khoan đã, lão tử sẽ không cho mấy đứa con ngu ngốc này đâu.
Lúc trước Triệu Lão Lại đã đến những nơi khác để lừa bịp, sau khi biết trấn Cát Tường có tiền thì lập tức lấy danh nghĩa đi thăm bạn để đến trấn Cát Tường.
Gân đây ông cụ Chu càng đắc ý hơn, lúc trước ông ta trông rất nhiều ớt, kiếm hơn ngàn lượng bạc, cuộc sống vô cùng thú vị. Lúc trước hai đứa con trai cùng con dâu ghét bỏ ớt, bây giờ biết bán ớt thu được rất nhiều tiên thì cũng bắt đầu lấy lòng, tân hiếu.
Không chỉ có như thế, có người cảm thấy trấn Cát Tường người có tiền, đó chính là miếng thịt mỡ trên thớt, nếu không cắn một miếng thì sẽ cảm thấy thiệt thòi. Nếu như đánh bạc ở trên trấn Cát Tường thì nhất định sẽ được nhiều bạc hơn.
Nhưng mà trấn Cát Tường không cho phép đánh bạc, Triệu Lão Lại vào cửa, chắc chắn là muốn mở sòng bạc ngầm với ông ta.
"Chu lão đệ, gân nhất nhìn sắc mặt rất hồng hào, nhất định là phát tài rồi đúng không." Triệu Lão Lại cười cười, ngồi ở trước mặt ông cụ Chu.
Ông cụ Chu biết Triệu Lão Lại, đây chính là một dân cờ bạc, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ lắm.
Ngay khi ông cụ Chu vừa uống rượu, ăn đậu nói chuyện phiếm với mọi người thì Triệu Lão Lại tiến vào.
"Triệu Lão Lại ca, đường xa mà đến, uống rượu uống rượu." Ông cụ Chu cười nói, lấy một chút bạc đưa cho tiểu nhị: "Lấy thêm chút thịt kho, ta cùng Triệu Lão Lại ca không say không về."
"Vâng, ông chủ." Tiểu nhị đáp lời, nhận bạc đi mua thịt kho.
Triệu Lão Lại nhìn khắp bốn phía, cảm thấy trấn Cát Tường này đúng là không giống những nơi khác. Người ở nơi này rất giàu, nhưng cũng không khoe mẽ.
Một lát sau thịt kho tới, Triệu Lão Lại cùng ông cụ Chu uống nhiều rượu. Mãi đến khi tất cả khách trong quán đi hết, chỉ còn lại Triệu Lão Lại còn chưa đi.
Ông cụ Chu cười khẽ: "Triệu Lão Lại ca, trong nhà không lớn, không có phòng ở, ta sẽ đặt một phòng trong quán trọ cho ngươi ở."
Triệu Lão Lại chắp tay: "Chu lão đệ, ngươi rộng lượng. Vậy ta sẽ ở chỗ này trong thời gian ngắn, chỉ là ta không biết quán trọ ở đâu, ngươi dẫn ta đi."
Ông cụ Chu biết đây là Triệu Lão Lại muốn nói chuyện bí mật cùng mình, không tránh thoát cho nên đành phải đi theo: "Triệu Lão Lại ca uống không ít, được, ta đỡ ngươi.
Cứ như vậy, hai người đi ra bên ngoài.
Bên ngoài đen như mực, thỉnh thoảng có người tuần tra.
Triệu Lão Lại cũng không quanh co, hạ giọng hỏi: "Chu lão đệ, bố trí địa điểm?”
Đồng thời, ông ta cũng biết gân như nhà nào ở thôn Cát Tường hay trên trấn Cát Tường đều có tiền. Lúc trước còn phải chạy nạn di dân, ai ai cũng nghèo.
Đương nhiên Triệu Lão Lại sẽ không nói cho ông cụ Chu biết lão đã mua nhà mua đất, hơn nữa còn cưới được mấy người phụ nữ, cũng có mấy đứa con trai con gái. Nhưng mà bởi vì việc làm của lão tương đối thất đức, sợ bị người khác trả thù cho nên chưa bao giờ nói với người ngoài.
Triệu Lão Lại cười cười, nhíu mày, không để ý: "Đương nhiên là trấn Cát Tường này khác, bởi vì nơi này người ngốc nhiều tiên, hơn nữa còn có rất nhiêu người nghèo mới giàu, rất dễ bị lừa. Còn về chuyện không mở sòng bạc, nếu như chúng ta mở sòng bạc ở dưới mặt đất thì làm sao mà mọi người biết được chứ?"
Ông cụ Chu ngượng ngùng cười cười: "Ta cũng không có tinh thần khỏe khoắn như Triệu Lão Lại ca, cơ thể không chịu đựng nổi. Trấn Cát Tường ngày khác với những nơi khác, nơi này không cho phép mở sòng bạc, nếu như bị phát hiện thì sẽ bị phạt rất nặng."
Triệu Lão Lại cười cười: "Hôm nay có rượu say, nghĩ nhiều như thế làm gì? Dù sao thì chỉ cần sống thoải mái là được, cũng không phải ta chê cười ngươi. Nếu ngươi muốn tái giá với một quả phụ trẻ thì cũng thôi. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, ngươi lại còn cưới một quả phụ già dẫn theo cháu trai."
Ông cụ Chu do dự, đúng là mở sòng bạc thì sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ông cụ Chu lắc đầu, thở dài một tiếng: "Già rồi nên không muốn làm những chuyện này, mở quán rượu cũng kiếm được không ít tiền cho nên ta không muốn làm những chuyện như vậy. Không lâu dài, Triệu Lão Lại ca, mấy năm này ngươi cũng kiếm được không ít tiền, có thể mua nhà trí nghiệp, cũng nên dàn xếp lại mọi chuyện."
Triệu Lão Lại cười lạnh: "Chu lão đệ, lá gan này của ngươi cũng nhỏ quá rồi đấy? Chu lớn mật trước kia đâu mất rồi? Ta nghe nói, trấn Cát Tường trồng ớt, nhà nào cũng có hơn ngàn lượng bạc, thậm chí một nhà thôn trưởng Lý còn có năm, sáu ngàn lượng bạc, giàu đến chảy mỡ. Nếu như chúng ta hành động thì mỗi người chúng ta có thể nhận được hơn một ngàn lượng bạc, đến lúc đó thì hãy dừng tay."
Triệu Lão Lại thấy ông cụ Chu do dự thì không ngừng cố gắng: "Hơn nữa, chúng ta cũng không mở ở trên trấn Cát Tường, chúng ta chỉ đến khu vực xung quanh thôn. Nơi đó có nhiều động, chỉ cần tùy ý tìm một cái động, sửa sang lại một chút là được. Nếu như có người tới, hô hét to thì cũng có thể chạy từ các cửa hang khác ra."
Nghe thấy lời của Triệu Lão Lại nói, ông cụ Chu xoa xoa tay: "Triệu Lão Lại ca, ngươi để cho ta suy nghĩ một chút. Dù sao ta cũng đã ở độ tuổi này, cũng đang an cư lạc nghiệp ở đây. Nếu là bị trưởng trấn biết, đuổi ta ra khỏi trấn Cát Tường là nhẹ, nếu nặng thì ta có thể bị bắt vào nhà lao."
Bây giờ không có ai ở trong thôn đánh bạc, đó là bởi vì trong thôn có người quản lý, những người nhát gan kia không dám đánh bạc.