Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Con đã làm rất tốt rồi. Hôm nay chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên. Lên món đi."
Lý Tiểu Bảo buồn rầu nói: "Mẫu thân, khi nào thì chúng ta về nhà? Tuy rằng nhà ở đây lớn nhưng con vẫn thích thôn Cát Tường, con nhớ ca ca, nhớ dì Tiểu Hoa, nhớ A Phương tỷ, A Lệ tỷ, còn cả thôn trưởng nãi nãi, thôn trưởng gia gia, Lý thái nãi nãi..."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười, sờ sờ đầu Lý Tiểu Bảo: "Không cần gấp gáp, có lẽ là rất nhanh ta có thể sắp xếp công việc mới. Đến lúc đó, chúng ta lập tức nhanh chóng lên đường."
"Thật tốt quá, cuối cùng đã có thể về nhà." Lý Nam cũng vui vẻ.
Kinh thành phồn hoa như gấm, đại trạch hiện tại họ đang ở cũng cổ xưa đàng hoàng, nhưng điều họ nhớ tới vẫn là thôn Cát Tường với khói bếp lượn lờ, nỗi nhớ mộc mạc.
Cùng lúc đó ở trong cung.
Chu Bình Đế đang lặng lẽ ngồi một mình trong ngự thư phòng.
Trên mặt hắn ta đã không còn ý cười nhưng trong ánh mắt lại có ý chí chiến đấu hừng hực.
Ánh mắt Chu Bình Đế xẹt qua trên bản đồ sau đó rơi vào phủ Tầm Dương.
Mặc dù trên biển phía đông có chút hỗn loạn nhưng nó không ảnh hưởng đến tình hình chung.
Bởi vậy, cướp biển lũ lụt cũng đúng là nên được xử lý.
Vận tải biển chắc chắn là cách thuận tiện nhất để thương mại với nước ngoài.
Tuy nhiên Lý Nguyên Thanh nói đúng. Bây giờ Đại Chu với sự phát triển của nông nghiệp, thương mại cũng sẽ thịnh vượng hơn, những thứ sản xuất ra ngày càng nhiều, trong nước không thể sử dụng hết, vậy thì muốn bán ra nước ngoài.
Đồng thời cũng phải tận dụng cơ hội này rèn luyện thủy quân, bảo vệ tàu buôn của Đại Chu.
Hiện tại Tây Bắc ổn định, biên cương Đại Chu cũng ổn định.
Ngoài ra, mật thám còn phát hiện ra rằng sản lượng bạc của mỏ bạc và số lượng khai thác thực tế chênh lệch quá nhiều.
Hắn ta đã nhận được mật báo Thân Vương không chỉ nuốt một bộ phận sản lượng của mỏ bạc mà còn nhúng tay vào việc chế tạo vũ khí. Trong số vũ khí được đưa đến Tây Bắc vậy mà lại có một nửa là phế phẩm.
Đây là do Triệu gia trình báo lên, Chu Bình Đế cũng không hoàn toàn tin tưởng, bắt đầu đề bạt sắp xếp mật thám bên cạnh Thần Vương, chứng thực các vũ khí phế phẩm đúng là có dấu vết của Thần Vương.
Thần Vương.
Tuy rằng Thần Vương dẫn người đầu hàng, hơn nữa biểu hiện rất cung kính nhưng Chu Bình Đế cũng không tin Thần vương đồng ý thần phục, chẳng qua là không muốn c.h.ế.t mà thôi.
Hiện tại thiên hạ ổn định nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều sẵn sàng thần phục.
Ví dụ như Thần Vương, năm đó suýt chút nữa trở thành Hoàng đế, nhưng bởi vì trong tay hắn ta không có binh khí nên cuối cùng thất bại. Chu Bình Đế chiếm được lợi ích trở thành Hoàng đế.
Bên cạnh Thần Vương còn có nữ nhân Đông Dương làm thiếp thất, ở trong phủ rất được sủng ái. Tuy rằng không thể chứng minh Thân Vương lén lút liên lạc với người Oa quốc, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Chu Bình Đế có lẽ không phải là người tài hoa hơn người nhưng hắn ta là một người giỏi suy nghĩ, sẽ đứng vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Nếu như hắn ta ở vị trí của Thần Vương thì tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Chu Bình Đế có lý do để tin tưởng Thần Vương chột dạ nên không dám vào kinh.
Lấy được chứng cứ, mới có thể chứng minh tội danh của Thần Vương, mới có thể danh chính ngôn thuận xử lý Thân Vương.
Nếu đã tra được manh mối quan trọng như vậy thì Chu Bình Đế cũng sẽ không thể bỏ qua.
Chỉ cần còn sống, một khi có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Lúc trước, Chu Bình Đế thử phái người đi ban thánh chỉ cho Thần Vương, Đại Chu đạt được thắng lợi lớn, bảo hắn ta hồi kinh một chuyến, cùng nhau chúc mừng. Nhưng Thần Vương lấy lý do cơ thể không tốt mà từ chối.
Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.
Nếu như trực tiếp điều động đại quân thì nhất định Thần Vương sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó hắn ra che dấu, vốn là không tìm được chứng cớ.
Xây dựng hải quân, chiêu binh mãi mã, luyện binh khắp các địa phương, có thể nhân cơ hội để tìm hiểu.
Tóm lại trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng, hơn nữa Chu Bình Đế còn bàn bạc với Cố Thiệu, cuối cùng quyết định để Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh, một văn một võ, một sáng một tối, điều tra Thần Vương.
Cố Thiệu trở thành Tổng đốc Giang Nam, Lý Nguyên Thanh trở thành chỉ huy sứ của Giang Nam. Thống lĩnh binh lực đóng quân ở Giang Nam, đồng thời còn chăm lo huấn luyện hải quân.
Chức quan như vậy đều là thách thức đối với Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh trẻ tuổi, tuy nhiên đồng thời cũng là một cơ hội.
Hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng vô cùng vui mừng nhưng đồng thời cũng cực kỳ cảnh giác.
Căn cứ vào tin tức từ bên ngoài, nàng ấy đã phân tích cẩn thận sau này nên làm như thế nào.
Triệu gia nên lui về sau, bởi vậy ngày mai sau khi lên triều sẽ giao lại binh quyên.
Vốn những văn thần trên triều đình kia còn nghĩ qua một khoảng thời gian nữa sẽ buộc tội Triệu gia ôm binh tự nâng cao địa vị bản thân, không ngờ Triệu gia lại tự mình giao binh quyên ra. Dường như bọn họ đã dồn hết sức lực nhưng cuối cùng phát hiện đánh vào không chung.
Triệu gia muốn bảo toàn thì phải biết lui vê phía sau.
Tuy nhiên Triệu đại tướng quân càng thức thời hơn, chiến sự đã chấm dứt, nên giao lại binh quyền cho bệ hạ để củng cố hoàng quyền. Một khi có chiến sự, lại do bệ hạ chỉ định đại tướng lãnh binh đánh giặc.
Chu Bình Đế mừng rỡ nhưng bề ngoài còn nói tin tưởng Triệu đại tướng quân, tin tưởng lòng trung thành của hắn ta.
Trên thực tế cũng là như vậy, Triệu đại tướng quân tấu thỉnh giao lại binh quyền.
Triệu đại tướng quân nói thật lòng, ngôn từ chính xác.
Nếu không với con cháu Triệu gia, danh tiếng cùng với số lượng quan văn và quan võ sẽ là uy h.i.ế.p rất lớn đối với bệ hạ. Vì sao sau khi làm Hoàng đế thì sẽ trở thành kẻ cô độc?
Tuy rằng hắn ta tin tưởng Triệu đại tướng quân, nhưng binh quyên nằm trong tay người khác, ban đêm Chu Bình Đế không ngủ yên được. Hôm nay cuối cùng hắn ta cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.
Lúc này Chu Bình Đế cũng dần dần hiểu được.
Sau nhiều lần Triệu đại tướng quân và Chu Bình Đế từ chối và giữ lại, cuối cùng Chu Bình Đế thuận lợi nhận lấy binh quyền.
Hiện tại đã sắp xếp chức quan của Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu, cho nên bọn họ có thể thu dọn đồ đạc trở vê huyện Thôi Dương.
Sau đó Lý Nguyên Thanh tấu lên, viết ra rất nhiêu chỗ tốt của việc huấn luyện hải quân.
Chu Bình Đế thần thảo luận cùng các đại, cuối cùng cảm thấy khả thi, vì thế cho phép Lý Nguyên Thanh chiêu thu một vạn người trước, tạo thành binh lính hải quân mới. Ngoài ra còn xây dựng xưởng đóng tàu cho Lý Nguyên Thanh.
Bởi vì không dám hoàn toàn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nghi ngờ là bản năng của đế vương, cuối cùng chỉ còn lại quyền lực và nghi ngờ, chỉ tin tưởng chính mình.
Nghe được tin tức này, Liễu Phán Nhi và các hài tử đều vô cùng vui mừng.
Nếu bây giờ về thì còn có thể trở về thôn Cát Tường trấn Cát Tường trong năm nay.
Liễu Phán Nhi liên tục gật đầu: "Đương nhiên ta biết, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong. Bây giờ mọi chuyện đã được xác định xong, ta sai người đưa đến bái thiếp cho những người này."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Hiếm khi được Cửu công chúa nhắc nhở nàng, làm bạn với ngài ấy cũng rất tốt. Ta lấy được rất nhiêu đồ từ Tây Bắc, toàn bộ bạc cũng đưa cho nàng, mua lễ vật đàng hoàng cũng có thể biểu hiện được thành ý của chúng ta."
Lý Nguyên Thanh trở về, lúc ăn cơm Liễu Phán Nhi bàn bạc với hắn."Lần này chúng ta trở về, không biết là bao giờ mới có thể quay lại kinh thành, cho nên ta muốn chuẩn bị mấy phần lễ vật đưa cho Tề gia, Lương công công, còn có Cửu công chúa trong cung."