Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 395




"Tuổi tác có khớp không?" Tề phu nhân hỏi, mấy năm nay Tề gia vẫn chưa từng có ý ngừng việc tìm kiếm tôn nữ, nếu không phu quân cũng sẽ không đến Kim Lăng làm quan.

Tê Thục Viện gật đầu: "Tuổi tác khớp ạ. Những chuyện Lý Dung muội muội đã trải qua cũng có chút ly kỳ, nhưng mà muốn xác nhận thì không thể dựa vào tuổi tác và diện mạo được. Nhưng mà con không biết trên người biểu muội có còn đặc điểm gì nữa không? Có y phục mặc năm đó hay không, hoặc là thứ gì đó có thể chứng minh thân phận?"

Nghe thấy những lời này của con gái, Tê phu nhân vô cùng vui mừng: "Khó được con có thể nghĩ nhiều như vậy, con không biết, nhưng ta biết. Tổ mẫu con thường nhắc tới với ta, nhất là vì thấy con lớn lên rất giống bác, cũng thường xuyên nói rằng, nếu đứa nhỏ kia lớn lên, có lẽ sẽ giống con. Tổ mẫu con cưng chiều con rất nhiều, có thể là đem phần yêu thương dành cho biểu muội của con, đặt ở trên người con. Nếu như thật sự là biểu muội của con, tổ mẫu con chỉ thương biểu muội con, không thương con nữa, con cũng cam tâm tình nguyện tìm biểu muội về sao?"

Tê Thục Viện không chút do dự gật đầu, ánh mắt trong sáng chính trực: "Mẫu thân, con đương nhiên nguyện ý. Tổ mẫu cưng chiêu con mười mấy năm, con biết rõ tổ mẫu tưởng niệm biểu muội, trong lòng vẫn nhung nhớ biểu muội, đương nhiên muốn tìm biểu muội về, để tổ mẫu vui vẻ."

Tê phu nhân sờ sờ đầu Tề Thục Viện, cười cười: "Thục Viện nhà ta tốt bụng lương thiện, tổ mẫu của con thương con bấy lâu nay cũng không lỗ. Việc này, ta đã biết, cha con năm đó cũng phụ trách tìm kiếm. Chờ phụ thân con trở về, ta sẽ nói với hắn. Việc này không gấp gáp được, có manh mối là đã tốt hơn không có manh mối. Mặt khác, Đức Thụy phu nhân có thể sẽ dẫn theo con gái nuôi quay về theo đường cũ, chúng ta chờ là được."

Tề Thục Viện gật đầu: "Mẫu thân nói đúng, con sẽ ghi nhớ."

Lúc trời tối Tê tri phủ trở về từ nha môn, thay y phục hàng ngày, nhận một ly trà từ trong tay thê tử, uống mấy ngụm rồi đặt lên bàn, cười ha hả nói: "Vẫn là trà do phu nhân pha ngon."

"Đều là nước ấy, trà ấy, sao mà ngon hơn được?" Tề phu nhân quở trách, nhưng đối với tính cách cứ mở miệng là nói lời âu yếm của trượng phu, lại có chút vui vẻ.

Ánh mắt Tề tri phủ sáng lên: "Lý Nguyên Thanh? Ta biết người này, đoạn thời gian trước ta thư từ qua lại với đại ca, còn nói đến Cố Thiệu trong triều cùng Lý Nguyên Thanh ở Tây Bắc, một văn một võ, tuổi trẻ tài tuấn, quả thật là hào quang b.ắ.n ra bốn phía, làm cho những người trẻ tuổi cùng tuổi phải ảm đạm thất sắc. Bây giờ rất được lòng tin của bệ hạ, vê sau tất nhiên tiền đồ vô lượng.”

Tê phu nhân gật đầu: "Chuyện này phải nói từ Thục Viện..."

Nghe thế, Tề tri phủ lúc này mới phản ứng lại, sắc trời đã tối muộn: "Đúng rồi, ta quên mất. Chỉ có thể chờ ngày mai rồi hỏi. Đúng rồi, có phải Đức Thụy phu nhân chính là nữ tử đã cống hiến phước lành giống cây trông năng suất cao cho bệ hạ hay không?”

Tê phu nhân đứng lên ngăn trở: "Phu quân, ta biết ngươi sốt ruột, nhưng bây giờ đã tới giờ cấm đi lại ban đêm. Trương đại nhân ở một cái phường khác, ngươi cũng không qua được!

Tê tri phủ nghe xong, lập tức đứng lên: "Tuyên an sứ Trương Trí Hoà? Bây giờ ta sẽ đến hỏi chỉ tiết lúc đó!"

Tê phu nhân trả lời: "Đúng vậy, phu quân. Đức Thụy phu nhân tên là Liễu Phán Nhị, phu quân là Lý Nguyên Thanh, ở dưới trướng của Triệu Đại tướng quân ở Tây Bắc, hiện tại đã là tứ phẩm Chấn Uy tướng quân."

"Cùng là nước ấy, trà ấy, nhưng người pha trà khác mài" Tề tri phủ cười nói, nhìn vê phía thê tử: "Lúc vừa vào cửa, hạ nhân nói nàng có việc tìm ta"

Tê phu nhân cười nói: "Thục Viện từ chỗ cô nương Trương gia biết được Lý Dung cô nương được chăm sóc rất khá, không chỉ biết chữ, hơn nữa cách nói năng cũng tiến thối có độ, còn rất là khôn khéo. Cho dù không phải tôn nữ của chúng ta thì ta cũng muốn khen ngợi Đức Thụy phu nhân nuôi dạy con trẻ rất tốt."

Tê tri phủ đi tới đi lui trong phòng: "Mặc kệ có phải hay không, sáng mai, ngươi lập tức phái thị vệ và mấy ma ma, đuổi theo, đón bọn họ về, kiểm nghiệm một chút, xem bớt trên người cô nương kia. Còn ta, thì đi tìm Trương đại nhân hỏi."

"Phu quân, trăm triệu không thể." Tê phu nhân ngăn trở, chỉ sợ trượng phu vì sốt ruột mà làm ra chuyện hồ đồ.

"Vì sao không thể?" Tề tri phủ sửng sốt: "Đó chính là tôn nữ của ta, lỡ như là thật thì mẫu thân và ba huynh đệ chúng ta cũng có thể được an ủi một chút, cũng có thể an ủi được muội muội trên trời có linh."

Tê phu nhân ôn nhu nói: "Phu quân, trăm triệu không thể! Nếu đối phương là thương hộ bình thường, ngươi làm như vậy thì có lẽ không có chỗ nào không ổn, nhưng đây là Đức Thụy phu nhân. Chúng ta phái mấy người hầu đi qua, ngươi thấy có thích hợp hay không? Không chỉ thất lễ với Lý Dung cô nương, mà còn mạo phạm Đức Thụy phu nhân. Nếu đã có manh mối thì sáng mai ta sẽ dẫn Thục Viện theo, lấy lý do đến Đại Minh tự ở Dương Châu dâng hương, đến Dương Châu xem thử."

Tê tri phủ vò đầu, hắn không có chuyện gì quan trọng, không thể rời đi Kim Lăng, dù sao hắn là Kim Lăng tri phủ: "Nhưng mà ta cũng muốn đi thì phải làm sao?"

Tê phu nhân lắc đầu: "Phu quân có công vụ quan trọng hơn, việc này cứ giao cho ta và Thục Viện, phái nhiều thị vệ hơn đi theo chúng ta là được. Nếu ngươi không yên lòng, thì kể lại tình huống năm đó cho ta một lần. Lúc ấy mặc đồ gì, không chỉ y phục ngoài, còn cả bên trong, ngoài ra thì còn đặc điểm gì nữa?"

Tề tri phủ nghe được lời trấn an của thê tử, dần tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại, nói từng cái cho Tê phu nhân nghe.

Tề phu nhân nhớ kỹ, sáng sớm hôm sau, liền binh chia làm hai đường với Tề tri phủ. Tê phu nhân dẫn theo con gái Tê Thục Viện cùng đi Dương Châu, tìm Liễu Phán Nhi. Tê đại nhân thì đến nha môn tìm Trương đại nhân, hỏi tình huống lúc giải cứu Lý Dung, y phục mặc lúc ấy vân vân.

Sáng sớm Trương đại nhân đi vào nha môn, chợt nghe thấy Tri phủ đại nhân tìm hắn †a, cũng có chút kinh ngạc.

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tề đại nhân, Trương đại nhân sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Tê đại nhân, ngài nghi ngờ Lý Dung cô nương là tôn nữ của ngài, là Đại tiểu thư của Kim Lăng hầu phủ sao?”

Tê tri phủ sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng: "Làm sao vậy? Trương đại nhân, ngươi nghĩ ra cái gì?”

Trương đại nhân cẩn thận nhớ lại: "Lúc ấy y phục của đứa nhỏ rất bẩn và rách rưới, nhưng chất vải không tệ, không giống như con của gia đình bình thường. Đứa nhỏ bị thương ở đầu, không nhớ rõ mình là ai. Bị thương nghiêm trọng, Nguyên Thanh huynh đệ đưa đứa nhỏ đến y quán, không ngờ tới lại cứu được. Khi đó cách nhà của Nguyên Thanh huynh đệ không xa lắm, vội vàng chạy về nhà trong ba ngày. Nhưng mà dựa theo tính cẩn thận của Nguyên Thanh huynh đệ thì y phục trên người đứa nhỏ, cho dù bị rách, hẳn là cũng sẽ giữ lại. Không xong rồi!"

Tê đại nhân gật đầu, ánh mắt khẩn trương: "Lớn lên giống, hơn nữa tuổi tác cũng không lệch mấy. Tuy rằng không biết làm sao lại từ Kim Lăng đến Hắc Sơn cách xa ngàn dặm, nhưng đây cũng là manh mối. Phụ thân mẫu thân ở kinh thành khổ sở vì muội muội mất sớm, lại áy náy vì không bảo vệ tốt tôn nữ."

Mặt Trương đại nhân lộ vẻ khó xử: "Năm trước quê nhà của Nguyên Thanh huynh đệ là phủ Ngọc Dương gặp tai hoạ, cả năm không một hạt thóc, mùa xuân năm trước lại không có tuyết hay mưa rơi, không thể gieo trông. Thê tử của Nguyên Thanh huynh đệ là Đức Thụy phu nhân mang theo đứa nhỏ chạy nạn, trên đường chạy nạn, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Lỡ như y phục trước đây không còn nữa thì làm sao bây giờ?"