Tuy dáng người thô to nhưng hoàn toàn không dung tục: "Lý công tử xin chờ một lát, việc làm ăn thế này không phải chuyện mà một chưởng quỹ như tại hạ có thể bàn luận được. Mời ngài dời bước lên lầu trên, ban nãy tại hạ đã sai người đi mời La đông gia rồi."
Lý Nguyên Thanh gật đầu, cười một tiếng: "Làm phiên La chưởng quỹ rồi."
La chưởng quỹ đích thân dẫn Lý Nguyên Thanh và Lưu Khuê lên nhã gian trên lầu, đồng thời bảo tiểu nhị rót trà ngon đưa vào.
Ngay sau khi Lý Nguyên Thanh uống trà ngon kia xong, tiểu nhị đã dẫn theo La đông gia tiến vào.
La chưởng quỹ giới thiệu: "Công tử, đây là chủ nhân của chúng ta; đông gia, vị này là Lý công tử trong nhà có trồng ớt."
La đông gia nhìn về phía Lý Nguyên Thanh, cẩn thận quan sát đánh giá một phen, hoàn toàn chưa từng gặp bao giờ, không biết lai lịch của Lý Nguyên Thanh ra sao, cho nên ông ta càng tỏ ra khách khí: "Lý công tử, vậy mà nhà ngài lại trông được ớt, quả thực khiến người ta bái phục."
La chưởng quỹ lại bảo tiểu nhị mang mấy bó ớt đi xuống, để đầu bếp lấy ớt thay cho sơn thù du, làm một ít món ăn có vị cay.
Lý Nguyên Thanh cười cười đáp: La đồng gia quá khen, nghe nói năm ngoái ngài cũng đã mua ớt khô, bên trong cũng có hạt giống, chắc hẳn La đông gia cũng đã trồng không ít.
Đây mới là mối làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất của La gia.
Nghe vậy, biểu cảm của Lý Nguyên Thanh vẫn hờ hững: "La đông gia quá khen, nếu như La đông gia đã biết vê ớt, cũng biết rõ giá ớt, vậy Lý mỗ không vòng vo nữa, ngài thấy ớt này bao nhiêu tiền một cân thì thích hợp?”
La gia không chỉ có một phần sản nghiệp là Tụ Hoa lâu này mà còn có hiệu buôn La gia.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ trong nhà ta đầy ớt, ớt chồng chất thành núi của vị Lý công tử ngôi đối diện này thì La đông gia lại có thêm mấy phần suy tư.
La đông gia còn đang suy xét cân nhắc, tuy ớt mà nhà ông ta trồng được không sinh trưởng tốt như ớt nhà Lý công tử, nhưng cũng có vị cay, dùng để nấu ăn, như vậy là đã đủ cho cả Tụ Hoa lâu dùng rồi, ông ta không muốn bán những trái ớt này ra ngoài. La gia vận chuyển các loại bò dê ngựa hoặc da lông dư thừa ở biên cương tới Trung Nguyên quan nội hoặc kinh thành, sau đó lại chuyên chở những mặt hàng tốt khác từ kinh thành hoặc các thành trì lớn khác tới các thành ở Tây Bắc.
La đông gia nghe được lời này thì cũng không khách khí, ông ta cười cười, cầm một nắm ớt đỏ lên, yêu thích không buông tay: "Đúng là đã trồng một ít, nhưng không sinh trưởng tốt như ớt mà Lý công tử trồng."
"Năm nay đã là năm thứ hai trồng ớt rồi, Lý công tử có thể trồng thì những nơi khác cũng có thể trồng, giá cả tuyệt đối sẽ không cao được như giá mà Cố gia bán ra. Vì lẽ đó, La mỗ ra giá một trăm văn tiền một cân ớt tươi, còn ớt khô là sáu trăm văn một cân.”
Sau khi La đông gia kiểm tra cẩn thận một phen mới mỉm cười nói: "Đương nhiên ớt của Lý công tử là loại tốt. Giống ớt này vốn là đồ của phiên bang ngoại tộc, trước đây La mỗ cũng đã hỏi thăm rồi, đây là loại gia vị do Cố gia ở phủ Tâm Dương bán tới kinh thành, sau đó lại điều tra tiếp xuống dưới thì mới biết có một trấn được gọi là trấn Cát Tường là nơi đầu tiên tận dụng hạt giống của phiên bang để gieo trồng ra loại ớt có chất lượng ưu việt như thế này."
"Ở địa phương bán với giá ba mươi văn tiền một cân, năm cân ớt tươi có thể phơi thành một cân ớt khô, sau khi vận chuyển tới kinh thành, giá của ớt khô là ba lượng bạc một cân, lợi nhuận bên trong đó cao gấp mười lần. Mà đây vẫn chỉ là giá sau khi đã trừ đi tiền vốn bỏ ra. Lý công tử biết giá nên ta cũng không vòng vo nữa."
Nếu như số lượng ớt đủ nhiều, ông ta cũng có thể bán đi những địa phương khác thông qua đội buôn của La gia.
Lý Nguyên Thanh nghe La chưởng quỹ ra giá thì trong lòng vô cùng kinh hãi, giá này tương đối tốt ấy chứ!
Một mẫu đất trồng ớt có thể thu hoạch được hai nghìn cân, như vậy là có thể bán được hai trăm lượng bạc.
Năm nay hắn ước chừng sẽ trông một trăm mẫu ruộng ớt, thế là có thể kiếm được hai chục nghìn lượng bạc.
Tuy trước đây hắn chưa từng làm ăn buôn bán bao giờ nhưng cũng đã từng thấy Liễu Phán Nhi mặc cả ra sao rồi, đương nhiên không thể để đối phương nói giá bao nhiêu thì mình chấp nhận bấy nhiêu, tất nhiên là phải nâng giá.
Lý Nguyên Thanh mỉm cười, ánh mắt trầm lặng: "La chưởng quỹ, ta cũng nói rồi, năm ngoái ở kinh thành loại ớt này đã bán với giá ba lượng bạc một cân ớt khô. Từ kinh thành lại vận chuyển tới Tây Bắc, giá sẽ còn tăng thêm nữa. Dù cho năm nay, nhà các ngài có thể mua ớt từ trấn Cát Tường nhưng giá cả cũng sẽ không thấp đi, lại phơi khô rồi chuyển tới Tây Bắc thì cũng tuyệt đối không chỉ vỏn vẹn như cái giá này của ta đâu."
“Thêm nữa, ngài xem xem, ớt nhà ta này, trái mọc ra vừa to lại vừa dài, hơn nữa còn có vị rất cay, hương thơm không gì sánh được, chất lượng chỉ có tốt hơn chứ không hề kém cạnh so với ớt bên phủ Tâm Dương bên kia. Nếu La đông gia bán số ớt này đi nơi khác thì cũng có thể bán được với giá cao. Tuy nói năm nay ở những nơi khác cũng sẽ có người trồng ớt nhưng Đại Chu ta có nhiều thành trì như vậy, suy cho cùng số ớt loại này vẫn là số ít. Nếu như ngài có thể tăng giá lên gấp đôi thì toàn bộ số ớt thu hoạch được từ một trăm mẫu ruộng nhà ta sẽ bán hết cho ngài."
Nghe được những lời này, La chưởng quỹ nhức nhối cả người một hồi, giá cả sau khi tăng gấp đôi thì cao quá rồi, vẻ mặt ông ta đau khổ, than thở một tiếng: "Nếu vận chuyển đến những nơi khác thì giá cả có thể tăng gấp bội nhưng nhân lực và vật lực hao tổn trên đường đi cũng tiêu tốn không ít. Giá cả mà vừa rồi Lý mỗ đưa ra cho ngài đã là rất cao rồi, hiện giờ ngài lại muốn tăng gấp đôi, vậy thì cho dù ta có lại chở tới những nơi khác bán thì e rằng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Lý Nguyên Thanh cười một tiếng, làm sao có thể kiếm ít được cơ chứ?
Lý Nguyên Thanh thấy cơm canh đã được bê lên cả rồi bèn lên tiếng: "La đông gia, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn thử các món trước đãi"
"Nhưng Lý mỗ vẫn còn những chuyện quan trọng khác quấn thân, không có thời gian đi xử lý những chuyện này thường xuyên. Nếu như La đông gia không muốn thì ta chỉ có thể phái thuộc hạ của ta đi tới các thành Tây Bắc để bán ớt thôi. Tuy rằng tốn công chút nhưng giá rất cao, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc bán thẳng toàn bộ số ớt này cho ngài."
Ép giá thấp thêm một chút thì ông ta có thể kiếm chác được nhiều hơn một chút.
"Lý công tử, vốn dĩ về cơ bản thì giá chỉ có thể tăng năm phần thôi, giá tăng gấp đôi là quá cao rồi." La đông gia nghĩ ngợi một lúc, sau đó trả giá, hy vọng có thể ép giá thấp chút.
Vừa nghe được lời này, La đông gia biết Lý Nguyên Thanh đang cò kè mặc cả, nhưng nếu ông ta không tăng giá thì đương nhiên Lý Nguyên Thanh sẽ không bán cho ông ta. Tăng giá thì cũng được thôi, nhưng cũng không thể tăng gấp đôi chứ!
Ngay vào lúc này, tiểu nhị bưng tới bốn món ăn gồm thịt heo thái nhỏ xào ớt, thịt bò xào ớt xanh, trứng chiên ớt xanh ớt đỏ, còn có giá đỗ xào ớt. Một tiểu nhị khác thì bưng tới một cái rổ nhỏ, bên trong chứa đầy những chiếc bánh mỏng vừa được nướng chín.
Hắn lại mỉm cười nói tiếp: "La chưởng quỹ, đối với mặt hàng ớt khô năm nay, ngài cũng có thể bán giá cao ở một số châu phủ vùng Tây Bắc, dù có bán ra với giá ba lượng bạc thì cũng có thể kiếm được kha khá rồi. Dù nhân lực và vật lực trong quá trình vận chuyển có nhiều hơn nữa, lẽ nào lại có thể đắt hơn so với cái giá gấp đôi này hay sao?"
Lý Nguyên Thanh và La chưởng quỹ đi rửa tay, Lưu Khuê đã dùng ngân châm thử qua một lượt món ăn, xác định không có độc.
Bên trên bánh cuộn thêm chút thịt bò xào ớt xanh ớt đỏ, mùi vị vô cùng tuyệt vời, vừa cay lại vừa thơm. Mấy món ăn này đều hết sức phù hợp để ăn kèm với bánh cuộn.