Cho dù lừa nhà họ được vệ sinh mỗi ngày nhưng vẫn có lông rơi vào trong gạo và mì.
Nhưng ở trong này, chỉ cần có người ở bên cạnh xem chừng, đổ nguyên liệu vào bên trên, sau đó canh thời gian dọn dẹp lau phấn hạt cải dầu đi.
Ngô phu nhân lập tức xoay người, nhìn về phía Lý Dung: “A Dung, mẫu thân ngươi có ở nhà không?”
Lý Dung gật đầu: "Đang ở trong nhà, Ngô phu nhân muốn bàn chuyện làm ăn với mẫu thân ta sao?"
Ngô phu nhân cười: “Đúng, ta tới đây vì chuyện đó."
Lý Dung dặn dò vài tiếng rồi cũng đi theo.
Ngô phu nhân làm kinh doanh rất giỏi, ngay cả mẫu thân cũng khen ngợi, Lý Dung muốn nghe Ngô phu nhân và mẫu thân bàn bạc kinh doanh nhiều hơn để nàng ấy học hỏi.
Ngô phu nhân vừa đi vừa nói lời khách sáo với Lý Dung, biết được thợ là do thị trấn thuê, cũng biết phải cần tốn không ít chi phí để xây một cái xưởng ép dầu như vậy.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Kinh doanh không hết đấy, ta cũng không thể kinh doanh tất cả mọi thứ được. Lương thực của cửa hàng Ngô gia rất tốt, cộng thêm giá cả lại phải chăng. Ta cảm thấy mua ăn cũng bớt được ít việc đi. Hơn nữa, bên cạnh ta cũng không có đủ người hỗ trợ, cho nên tạm thời sẽ không xây nơi xay bột. Còn về sau này, trong thôn có nhiêu người hơn thì lại bàn tiếp."
Đi hỏi thăm chuyện máy nghiền đá thủy lực, cũng muốn tìm hiểu Liễu Phán Nhi có định xây nơi xay bột không.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Đúng thật là như thế, chỉ cần tìm được chỗ vị trí thích hợp, thật sự có thể ít dùng sức hơn. Ta đã thuê thợ mộc Vương và thợ rèn Chu ở thị trấn, ta cho ngài địa chỉ nhà họ, ngài phái người đi hỏi thuê họ đi. Còn về tiền công, bên ngài cứ tự thương lượng với nhau.
"Nghe nói thôn Cát Tường có thứ mới lạ, không cần người ép dâu nên ta đã đi xem, đúng là dùng ít sức, mà ép dầu cũng nhanh nữa." Ngô phu nhân khen ngợi thật lòng: "Ta không mở xưởng ép dầu, nhưng ta nhìn trúng máy nghiền đá thủy lực kia. Có nó thì sản lượng nhà ta cũng có thể cao hơn một chút."
Liễu Phán Nhi thấy Ngô phu nhân tiến vào, nhiệt tình chiêu đãi: "Ngô phu nhân, sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi tới đây thế? Có việc gì sao?"
Ngô phu nhân nghe nói như thế thì càng cười vui vẻ, sau đó lại thử thăm dò: "Phu nhân, ngài giới thiệu thợ thủ công cho ta, chẳng lẽ ngài không muốn xây nơi xay bột sao? Ngài cũng biết, trong đó vẫn có lợi nhuận mà."
Đồng thời, Ngô phu nhân cũng có một lo lắng, máy nghiền đá thủy lực dùng tốt. Liễu Phán Nhi có thể xây được một cái xưởng ép dầu, đương nhiên cũng có thể xây một nơi xay bột, nếu như vậy thì việc buôn bán của bà ấy sẽ gặp bất lợi.
Liễu Phán Nhi cũng gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô cũng đừng quá lo lắng. Cho dù đến lúc đó thật sự xây xưởng, cũng có người không có đất vườn, vẫn cần mua lương thực, chuyện làm ăn của ngài cũng sẽ không quá kém đâu."
"Giao tình của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, ta với ngài cũng thấu hiểu nhau, trong ba năm sau sẽ không xây nơi xay bột. Nhưng mà, nếu người trong thôn góp vốn xây xưởng xay bột sức nước để tự cung cấp cho người trong thôn thì ta sẽ không nhúng tay vào đâu." Liễu Phán Nhi cam đoan, nhưng dù sao, nàng có thể quản được nhà mình nhưng không thể quản được những người khác.
Nói đến chuyện này, Ngô phu nhân cũng hiểu được: "Đa tạ phu nhân, có mấy lời này của ngài thì ta an tâm rồi. Xây cái xưởng này cũng tốn không ít hơn một trăm lượng bạc, không phải ai cũng vui vẻ bỏ tiên ra xây xưởng xay bột."
Liễu Phán Nhi cũng không nói là không xây, Ngô phu nhân nghe xong, mặc dù thấy hơi mất mác, nhưng bây giờ Liễu Phán Nhi chưa xây nơi xay bột ngay cũng là vì muốn để bà ấy kiếm nhiều tiền: "Vậy là tốt rồi, ta vốn có hơi lo lắng đấy! Trong thời gian ngắn ngài không xây nơi xay bột, vậy thì ta có thể yên tâm lớn mật xây xưởng xay bột bằng sức nước rồi."
Ngô phu nhân yên tâm, nghĩ đến tình huống ở trấn Bạch Sa, đúng là như thế.
Những dân chúng có vườn ruộng muốn tiết kiệm tiền nên mới có thể xay gạo làm mì cho mình, bởi vì họ có nhiều thời gian, nhưng thôn Cát Tường thì không giống như vậy. Già trẻ nam nữ trong thôn này đều phải làm việc, đều có tiền công, rất ít người có thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ như vậy, Ngô phu nhân cũng cười: "Được, như vậy rất tốt."
Ngô phu nhân lại hàn huyên với Liễu Phán Nhi vài câu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, cáo từ rồi rời đi.
Lúc này, Lý Dung có hơi khó hiểu, hỏi: "Mẫu thân, sao mẫu thân lại chắc chắn người trong thôn sẽ không tình nguyện xây xưởng vậy? Dù sao thôn chúng ta gieo trông nhiều lúa nước như vậy, vẫn có người tình nguyện tiết kiệm tiền, tình nguyện đến nơi xay bột chế biến gạo và mì."
Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Người trong thôn, ngay cả một lão thái thái mà cũng đang có việc làm, con cảm thấy sẽ có người tốn công đi xay gạo, nhào mì sao? Hơn nữa, xây nơi xay bột, cần tiêu phí một trăm lượng bạc. Chẳng lẽ ai trong thôn cũng vui vẻ góp tiên sao?"
"Có người tình nguyện, có người không muốn. Người không muốn đưa tiền, đợi khi xưởng xay bột xây xong cũng sẽ dùng. Bởi vậy, mấy xưởng xay bột kiểu này, dùng cách góp vốn để xây, để mọi người cùng sử dụng thì sẽ không có lời. Hơn nữa, trong thôn chúng ta gieo trông lúa mì cũng không nhiều, trên cơ bản là giống nhà mình, đều gieo trông cây cải dâu."
Lý Dung nghe nói như thế thì mắt sáng lên: "Sản lượng lúa mì có khoảng hai ba trăm cân, hơn nữa năm đồng tiên một cân, một mẫu, nhiêu lắm cũng thu hoạch được một hai năm. Cây cải dầu thì một mẫu thu được ba trăm đến bốn trăm cân, thậm chí còn có thể đạt tới bốn trăm năm mươi cân."
Thứ hấp dẫn Liễu Phán Nhi nhất là ba mươi mẫu thì là, cũng đã lớn rồi.
Sau khi trải qua phân tích, cuối cùng Lý Dung cũng hiểu được nguyên nhân trong thôn không xây nơi xay bột, các hương thân rất khôn khéo, đương nhiên sẽ lựa chọn cách kiếm nhiều tiên hơn.
Với hành vi của Lý Đại Bảo, Liễu Phán Nhi rất ủng hộ.
Lý Đại Bảo xưởng xong guồng kéo tơ cho Lý thái nãi nãi xong thì lập tức mang thành viên trong nhà là Tê Chí Hằng và Đường Đại Trụ cùng đến thôn Ngô gia với thợ mộc Vương và thợ rèn Chu, cùng xây nơi xay bột, luyện lại tài nghệ đã học được lúc trước lân nữa.
Động tác của Ngô phu nhân rất nhanh, ngày hôm sau đã cho người lên thị trấn mời thợ mộc Vương và thợ rèn Chu, lựa chọn nơi thích hợp đi xây xưởng xay bột bằng sức nước.
Bây giờ, những lúc Liễu Phán Nhi rảnh rỗi không có việc gì làm thì muốn đi tới ruộng lúa, nơi trồng ớt để xem.
"Dựa theo giá cả thu mua của thôn chúng ta, cây cải dầu lớn như vậy, một cân bảy đồng tiền, một mẫu thu được nhiều nhất ba lượng bạc, gieo trông cây cải dầu hơn gieo trông lúa mì. Cộng thêm, lúa nước của chúng ta, sản lượng cao, được Lưu đại nhân và triêu đình mua như đồ tốt, giá cả rất cao."
Lý Đại Sơn thấy Liễu Phán Nhi tới, lúc này mới cười hỏi: "Có màu xanh, đây không phải lương thực đúng không? Ta ngửi thấy mùi hơi lạ."
Đó là Lý Đại Sơn.
Lúc này Lý Đại Sơn đã đi qua đó, cúi đầu, ngửi ngửi trên thì là sắp chín.
Có người còn chịu khó hơn Liễu Phán Nhi, gần như tới xem mỗi ngày.
Liễu Phán Nhi cười, trả lời: "Đúng vậy, đây không phải lương thực, mà là hương liệu. Dùng để xào rau và làm thịt nướng, có một mùi vị rất mới đó."
"Hương liệu?" Lý Đại Sơn sửng sốt: "Trước kia từng nghe người ta nói, một lạng hương liệu thì cũng tới hai hoàng kim, cũng không biết là thật hay giả?"
"Đương nhiên là có hơi khoa trương, giá cả của mấy hương liệu này quý thật. Bình thường đều do người Hồ ở rất xa vận chuyển tới đây, hơn nữa số lượng cũng rất ít. Chỗ chúng ta có khí hậu tốt nên đương nhiên sẽ trông được rồi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Sắp chín rồi, ta phải đi mời người đến thu hoạch thôi."