Mặc kệ có người tranh luận, nhưng dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Chu Bình Đế, chính lệnh thuận lợi được thông qua, từ nay thay đổi hoàn toàn phong tục bó chân từ trên xuống dưới.
Tháng ba, đại điển cày bừa vụ xuân sắp tới.
Chu Bình Đế không rảnh để đi tới thôn trang ở ngoài thành để thử dùng cày khúc viên, vì thế cho người chừa ra một mảnh xa xôi trong hoa viên ở trong cung, sau đó cánh tác ngay trong đó.
Quan viên của Đại Ti Nông tự mình đeo cày khúc viên lên cho trâu, tự mình trải nghiệm thử hai vòng, dùng thuận tay rồi mới đưa cho Chu Bình Đế.
Chu Bình Đế ở bên cạnh nhìn, sớm có chút gấp không chờ nổi.
Hôm nay Chu Bình Đế mặc áo vải lanh thô, còn học theo nông dân đi một đôi giày rơm. Cố Thiệu dở khóc dở cười, đôi giày rơm của bệ hạ còn phí công đắt đỏ hơn cả giày vải.
Chu Bình Đế nhẹ nhàng quất cái roi nhỏ trong tay, bắt đầu đỡ lấy cày khúc viên, đi về phía trước. Làm một vị hoàng đế đã chủ trì ba lần đại điển cày bừa vụ xuân, hắn ta còn nhớ rõ lúc cày ruộng cần phải dùng sức.
Sau một ngày cũng sẽ mệt mỏi.
Đức Thụy phu nhân này không hổ là người phát hiện cây trồng năng suất tốt, đầu óc thông minh, cải tiến cày khúc viên lại còn có thể dùng tốt đến vậy, giá trị chế tạo còn giảm bớt vật liệu công sức so với lúc trước.
Chu Bình Đế thúc giục con bò quay đầu, tựa như nó cũng hiểu tiếng người, thuận theo quay đầu, cày khúc viên đã hoàn thành động tác quay đầu xuất sắc, cũng không cần cố sức, vô cùng thuận lợi.
"Phải thử." Chu Bình Đế hứng thú tăng cao, hào hứng vạn trượng, cảm thấy hôm nay mình có thể cày hơn hai mươi mẫu ruộng.
Lương công công nhắc nhở: "Bệ hạ, cái cày khúc viên này còn có thể điều khiển mũi cày sâu cạn, đơn giản hơn so với trước kia, nếu không ngài cũng thử xem?”
"Được, không tồi, tiết kiệm sức lực, hiệu suất cao." Sau khi Chu Bình Đế cày vài vòng, liên tục khen ngợi, ngay cả với một người một năm chỉ cày ruộng hai vòng mà cũng có thể sử dụng thuần thục, có thể thấy được thao tác rất đơn giản, tiết kiệm sức lực.
Sau khi ấn lưỡi cày càng sâu, Chu Bình Đế tiếp tục làm việc, lúc cày ruộng còn có những thứ đồ khác, còn có thể phá vỡ khối bùn. Đi một hồi làm xong hai phần việc, thật sự là một thứ tuyệt vời.
Nhưng hiện tại khi sử dụng cày khúc viên, được con bò kéo đi về phía trước, ngài cũng không cần tốn nhiều sức, chỉ cần khống chế được phương hướng là ổn. Chỉ trong chốc lát sau đã đi tới cuối.
Trước kia mọi người đều chờ sau khi bệ hạ cày được hai đường, bọn họ mới học theo cũng cày thêm hai vòng. Năm nay cũng bằng cách này đã làm nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong Đại điển cày bừa vụ xuân, Chu Bình Đế mang theo cày khúc viên, lên sân khấu tỏa sáng. Cùng ngày, không chỉ có Chu Bình Đế muốn cày ruộng, quan viên cũng tới xem náo nhiệt, cùng bệ hạ cày bừa vụ xuân. Nói cho hay thì đó là trải nghiệm khó khăn của dân gian.
Năm nay cày bừa vụ xuân, Chu Bình Đế sử dụng cày khúc viên đã được cải tiến, những đại thần lại sử dụng mũi cày thẳng. Vì thể hiện rõ hiệu suất cao của cày khúc viên, Chu Bình Đế cùng các đại thân đồng thời cày ruộng trên một mảnh đất trống lớn.
Chu Bình Đế cực mừng, chuẩn bị ban thưởng thật mạnh cho Liễu Phán Nhi.
Chờ đến khi các đại thần kịp phản ứng, bọn họ chỉ nhìn đến bóng dáng của Chu Bình Đế càng ngày càng xa, trong lòng ngạc nhiên không thôi.
Có đôi khi hành động của bệ hạ rất thú vị.
Sau khi Lương công công hô bắt đầu, Chu Bình Đế vội vàng điều khiển bò, đỡ cày khúc viên, thoải mái lướt đi trên đồng ruộng. Mới chỉ qua vài lần hô hấp, Chu Bình Đế đã đi ở phía trước.
Cố Thiệu đã biết trước cày khúc viên có hiệu suất cao, vừa thấy bệ hạ muốn tỷ thí cày ruộng cùng thần tử, trong lòng hiểu rõ, cúi đầu cười thầm.
Văn thần yếu ớt, cày ruộng chậm thì thôi, lúc này ngay cả võ tướng dũng mãnh trên triêu đình cũng không đuổi kịp Chu Bình Đế. Bọn họ nhìn thấy bệ hạ cày tới hai đầu bờ ruộng, không có bất kỳ điêu gì khiến ngài dừng lại, trực tiếp quay vòng rồi lại nhanh chóng đi ngược lại.
Chu Bình Đế quay về được nửa đường, nhìn thấy đám thần tử thì đắc ý vô cùng, thúc giục: "Chúng ái khanh chậm thế à, đây là vì không ăn sáng sao?"
Tuy rằng lời này có ý hơi châm chọc, nhưng những đại thần đó đã luyện được công phu mắt điếc tai ngơ từ lâu, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Chu Bình Đế.
Bọn họ phát hiện, bò không khác nhau là bao, nhưng mũi cày lại không giống nhau, nhất định là mũi cày của bệ hạ dùng tốt hơn.
Chỉ là không chờ bọn họ thấy rõ, Chu Bình Đế đã vội vàng đuổi bò, đẩy cày khúc viên, nhanh chóng đi lướt qua người bọn họ.
Chu Bình Đế tới rồi đầu bờ ruộng, lại quay đầu thêm một lần nữa, lúc sắp đến đầu ruộng phía bên kia lại gặp mặt các đại thân. Dựa theo tốc độ, phải nhanh hơn các đại thân gấp đôi.
Đệ đệ của Hoàng Hậu, Triệu Thanh Minh cũng đang nhiệt tình cày ruộng, hắn ta làm chậm nhất, lúc này thấy mũi cày của bệ hạ nhanh như vậy thì cực kỳ tò mò, ném dây cương và mũi cày trên tay mình xuống, chạy về hướng bên cạnh Chu Bình Đế: "Bệ hạ, sao mũi cày của người lại cong vậy? Tốc độ còn nhanh thế, có thể cho vi thân thử xem không?”
Chạy hai vòng, Chu Bình Đế cũng đã ra mồ hôi, hôm nay chỉ muốn cho đại thần nhận thức được chỗ tốt của cày khúc viên. Hiện tại đại thân đã tiến lên, Chu Bình Đế bắt đầu khoe khoang: "Đây là cày khúc viên, hiệu suất cày ruộng cũng phải gấp đôi lưỡi cày thẳng u, tiết kiệm sức lực và thời gian lại còn bớt tiền..."
Hoàng Hậu nương nương thấy bệ hạ ban thưởng, cũng lập tức cho ban thưởng. Mặc kệ là Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi cải tiến cày khúc viên, hay là trượng phu của Đức Thụy phu nhân Lý Nguyên Thanh cũng là tướng tài hiếm có khó tìm, đều đáng để Triệu Hoàng Hậu chú ý, ban thưởng.
Triệu Thanh minh đã nóng lòng muốn thử, trước tiên cướp được cày khúc viên, bắt đầu thử: "Bệ hạ, cày khúc viên này quả nhiên dùng rất tốt, bớt dùng sức hơn so với mũi cày vi thần vừa dùng!"
Chu Bình Đế hành động cũng rất mau, lập tức hạ lệnh cho Đại Ti Nông mở rộng cày khúc viên, cùng với biện pháp đổi mũi cày thẳng thành cày khúc viên.
Cày khúc viên dùng tốt, được mọi người nhất trí tán thành.
Những người đó nhìn thấy hành động của Triệu Thanh Minh, cực kỳ tò mò, chờ đến lúc Triệu Thanh Minh quẹo về đã bị những người khác đoạt đi, mọi người thay phiên thử dùng cày khúc viên.
Chu Bình Đế ban thưởng lớn cho Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi, năm ngàn lượng bạc, năm mươi mảnh gấm vân cẩm, một hòm trân châu cùng những vật phẩm quý trọng.
Các đại thân cũng không làm việc nữa, chạy tới xem.
Trên làm dưới theo, hoàng đế hạ một chính lệnh như vậy đã biểu đạt không thích tụ bó chân. Thương nhân, thương hộ phương nam không thể tham gia khoa cử, chỉ muốn bồi dưỡng con cái trong nhà gả đến quan gia. Dù cho không thể gả, có thể làm thiếp cũng là không tồi.
Lương công công lại một lần nữa thay bệ hạ, tự mình tới ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân.
Cùng lúc đó, lúc trước Đức Thụy phu nhân cùng huyện lệnh Lưu dâng tấu kiến nghị loại bỏ tục bọc chân được tiếp nhận. Sắc lệnh của Chu Bình Đế đã tuyên bố, hơn nữa còn thúc giục nha môn phía dưới tuyên truyên mở rộng.
Triệu Hoàng Hậu ban thưởng, không chỉ cho Liễu Phán Nhi, còn có cho bọn nhỏ. Đồ vật tinh xảo, hiếm có. Đừng nói ở ở Huyện Thôi Dương không mua được, ngay cả nơi phồn hoa như phủ Tâm Dương cũng không mua được mấy thứ đồ tốt này.
Hiện tại chính lệnh vừa ban ra, những cô nương thương hộ bồi dưỡng tỉ mỉ, toàn bộ đều kẹt lại trong tay, làm thiếp trong nhà quan gia cũng không được, chỉ có thể tiêu hóa ở trong nội bộ những thương hộ không thể tham gia khoa cử giống như vậy.