Trợ tá Từ vừa quay người chuẩn bị rời đi thì bị Lưu đại nhân kêu lại: "Hôm nay đừng đi, sớm sớm ngày mai hãng xuất phát, nếu không dễ khiến người khác chú ý đến."
"Đại nhân nói rất đúng." Trợ tá Từ nhận lệnh.
Lưu đại nhân bên này dùng lí do sợ tội tự sát kết án, không dám kiên trì điều tra.
Tuy rằng ông ấy cũng muốn điều tra nhưng bản lĩnh lại không có đủ, đành phải từ bỏ vậy.
Nếu cứ khăng khăng tra xét thì nói không chừng nửa đêm có thể bị cắt mất đầu đấy!
Ngày hôm sau, trợ tá Từ nhận được nhiệm vụ do quan huyện giao, ngồi xe ngựa đi tới trấn Cát Tường, đồng thời mang theo bản án của Lưu đại nhân.
Lúc Liễu Phán Nhi thấy được bốn chữ "sợ tội tự sát" trên bản án thì bán tín bán nghỉ: "Trợ tá Từ, ngươi nói thật cho ta biết, lão già kia thật sự là sợ tội tự sát sao?”
Trợ tá Từ thấy trong đại sảnh còn có những người khác nên chỉ nhìn nhìn mà không mở lời.
(*) người đến không có ý tốt
"Vâng thưa phu nhân." Miêu Nhi bước ra đứng bên ngoài, không cho phép bất cứ ai tới gần phòng khách.
"Vậy Lưu đại nhân không tiếp tục điều tra sao?" Liễu Phán Nhi hỏi: "Rốt cuộc là ai đã thuê người hạ độc c.h.ế.t lão già buôn người kia?"
Trợ tá Từ hạ giọng: "Là bị người khác hạ độc chết."
Liễu Phán Nhi nhìn về phía trợ tá Từ, khiêm tốn hỏi: "Rốt cuộc lão già kia c.h.ế.t như thế nào?"
Trợ tá Từ thấy Liễu Phán Nhi kích động thì tiếp tục hạ giọng giải thích: "Phu nhân, lai giả bất thiện (*)! Tại hạ đã bàn với Lưu đại nhân rồi, bọn chúng chắc chắn không phải là bọn buôn người bình thường. Rất có khả năng có người nào đó cố tình mê hoặc nam nhi trai tráng bán cho bên mỏ bạc Tây Sơn. Mà mỏ bạc Tây Sơn kia chính là sản nghiệp của Thần Vương."
Liễu Phán Nhi nói với Miêu Nhi: "Miêu Nhi, ngươi đi ra ngoài trước, trông coi ngoài sân, không cho phép bất kì ai tới gần."
Ánh mắt Liễu Phán Nhi thâm trầm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tay không thể vặn được đùi, ta chỉ là một phụ nhân có xuất thân nông gia, thật sự không có bản lĩnh đối chọi với một nhân vật lớn như Thần Vương. Đa tạ trợ tá Từ đã đi một chuyến, sau khi trở về phiên ngươi nói với Lưu đại nhân rằng ta đã biết, sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ xem như một kẻ buôn lậu bình thường."
Trợ tá Từ thấy vậy bèn kiên nhãn giải thích: "Tuy rằng trong mắt phu nhân không chứa được một hạt cát nhưng chuyện này rất hệ trọng. Những người đấy có thể hạ độc c.h.ế.t tên phạm nhân trong đại lao thì đối phó với Lưu đại nhân, đối phó với người dĩ nhiên dễ như trở bàn tay. Lưu đại nhân phái thuộc hạ đến đây để nhắc nhở người không nên tiếp tục tra xét chuyện này, rất nguy hiểm."
Ngay cả huyện lệnh Lưu và trợ tá Từ còn nghĩ như vậy thì Liễu Phán Nhi cảm thấy bản thân mình đã đoán đúng rồi.
Nghe thấy thế, Liễu Phán Nhi vờ như nghe không hiểu: "Lễ nào Thân Vương cho người dưới trướng mình bắt dân chúng sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Không cần người khác, ta tự mình dẫn đường cho trợ tá Từ."
Bây giờ không thể, không có nghĩa là sau này cũng không thể.
Trợ tá Từ nghe nàng nói đến đây mới thở phào nhẹ nhõm. Đức Thuy phu nhân là người thông minh, hẳn là biết có một số chuyện có thể làm, một số chuyện không thể nhúng tay vào: "Phu nhân người có thể nghĩ được như vậy thì tại hạ đã yên tâm rồi. Qua lần này, hẳn người bên mỏ bạc Tây Sơn không dám tiếp tục bắt người ở huyện Thôi Dương nữa. Còn nữa, hôm nay ta thay mặt Lưu đại nhân đến đây kiểm tra việc lai tạo hai vụ lúa. Phiên phu nhân cho người dân tại hạ đi xem."
Không đủ năng lực thì không thể dùng cứng đối cứng.
"Đa tạ phu nhân." Trợ tá Từ nói lời cảm tạ rồi đứng dậy đi theo Liễu Phán Nhi đến ruộng lúa.
Đến nơi, trợ tá Từ kiểm tra kỹ lưỡng, ghi chép lại để sau khi trở vê phục mệnh với Lưu đại nhân.
"Phu nhân, lúa đã cao bằng lòng bàn tay rồi, tới độ cao nào mới có thể cấy xuống ruộng?" Trợ tá Từ thắc mắc, đây cũng là chuyện mà Lưu đại nhân rất quan tâm trong năm nay.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Sau nửa tháng nữa, khi cây non ra dài tầm một thước là có thể cấy xuống ruộng. Lúc đó độ ẩm cũng tăng lên, cây non có thể sống sót sau khi cấy."
Trợ tá Từ gật đầu, nói: "Đúng là như thế, sau nửa tháng nữa cũng là lúc địa phương gieo lúa xuống ruộng, hạt lúa có thể nảy mầm, tự nhiên cây non sẽ tiếp tục sinh trưởng."
"Trợ tá Từ nói đúng." Liễu Phán Nhi cười cười đi xuống mảnh ruộng, nhìn cây non xanh mướt, sự âm u trong lòng của nàng mới dần được ánh sáng chiếu vào.
Thế lực tà ác vẫn luôn hiện hữu ở khắp nơi.
Hiện tại nàng không có bản lĩnh đối đầu với mỏ bạc Tây Sơn, càng không có bản lĩnh đối chọi cùng thế lực sau lưng mỏ bạc Tây Sơn. Thế nhưng, nàng nhất định sẽ không ngừng nỗ lực, một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại những thứ bị trộm đi mất.
Ông cụ Chu phía bên kia lợi dụng việc quen thuộc địa hình mà bỏ rơi hai người theo dõi, có thể thấy được ông ta cũng là một tên cáo giá.
Hiện tại không nên bứt dây động rừng. tạm thời giữ lại cái mạng chó của ông tai
Bởi vì đã có biện pháp như vậy nên những người đến trấn Cát Tường tị nạn cũng tiết kiệm được nhiều công sức hơn.
Nghe được ông cụ Thái đã nhận được phán quyết sợ tội tự sát thì rốt cục ông cụ Chu cũng yên lòng.
Đường Vân Sơn là người đầu tiên đến, cũng là người quen thuộc huyện Thôi Dương và trấn Cát Tường nhất. Thế nên Liễu Phán Nhi cử hắn ta đến trấn, buổi tối ở lại trong cửa hàng vừa mua, ban ngày thì đợi ở cửa thành phía Tây.
Liễu Phán Nhi viết một tờ thông báo dán ở cổng thành, bỏ tiền ra nhờ cậy từng tiểu đội trưởng thủ thành rằng một khi có người đến trấn Cát Tường thì trực tiếp dẫn người đó đến cửa thành phía tây, sẽ có người đặc biệt tới tiếp đón.
Quan phủ không bắt được ông ta, thái độ của Liễu Phán Nhi đối với ông ta cũng bình thường. Ông cụ Chu chắc chắn ông cụ Thái không có khai ông ta ra, cũng không nói ra chuyện mỏ bạc Tây Sơn.
Lúc tới chỗ của những huynh đệ đã cùng nhau chiến đấu rồi bèn thuê một chiếc xe ngựa và một xa phu đưa bọn họ tới trấn Cát Tường.
Sau khi trợ tá Từ gặp được Đức Thuy phu nhân thì tâm trạng rất tốt, yên tâm rời khỏi trở vê phục mệnh.
Các quầy hàng và kệ chứa đã được lắp đặt bên trong cửa hàng, dựa vào màu sắc của vải vóc mà chia thành khác khu vực khác nhau.
Bảng hiệu của cửa hàng vải Cát Tường đã làm xong, được bọc trong tấm lụa đỏ treo cao trên cửa.
Đa phần vải bông và tơ lụa đa dạng màu sắc được gửi về khố phòng của cửa hàng trong thị trấn.
Liễu Phán Nhi xem hoàng lịch, chọn ngày mồng tám tháng ba làm ngày tốt để khai trương cửa hàng vải trong trấn.
Mặc dù Lưu phu nhân không mua nhiều như thế nhưng vẫn rất có thành ý.
Giữa tiếng pháo nổ, Liễu Phán Nhi kéo tấm lụa đỏ che bảng hiệu xuống.
Cố lão phu nhân dẫn theo người hầu đến tặng hạ lễ, đồng thời mua thêm 100 thước vải bông và 20 thước tơ lụa nhiều màu khác ngay tại chỗ.
Hôm nay là ngày khai trương, Liễu Phán Nhi tới khá sớm, thậm chí còn gửi thiệp mời cho Cố lão phu nhân và phu nhân huyện lệnh. Là hai nhà có quan hệ tốt với Liễu Phán Nhi, họ đương nhiên sẽ ủng hộ việc kinh doanh của Liễu Phán Nhi.
Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu cũng sang chúc mừng, một số người bán hàng từ các cửa hàng xung quanh cũng đến xem thực hư ra sao.
Thấy hai người Cố lão phu nhân và phu nhân huyện lệnh đều tới đây, tất cả mọi người nhanh chóng biết được cửa hàng vải Cát Tường không đơn giản, vị Đức Thuy phu nhân này lại càng không đơn giản.
Vốn dĩ cửa hàng tơ lụa Vương gia còn đang đánh chủ ý xấu nhưng khi thấy bối cảnh sau lưng cửa hàng vải Cát Tường này thâm hậu như vậy bèn bỏ ý định, không dám làm bừa.
Liễu Phán Nhi tự mình chiêu đãi Cố lão phu nhân và Lưu phu nhân, sau đó sai Tiểu Lý chưởng quỹ tiếp đãi những người đến chúc mừng sang Mỹ Vị lâu dùng bữa.
Trong gian phòng riêng, Liễu Phán Nhi kính rượu Cố lão phu nhân: "Lão phu nhân, Lưu phu nhân, ngày hôm nay đa tạ hai vị đã đến ủng hộ ta. Có được sự ủng hộ của hai người, cửa hàng này của ta có thể tiếp tục hoạt động trong trấn, không có ai dám gây rắc rối."
Cố lão phu nhân khẽ cười: "Đều là chuyện nên làm cả, con đừng nên khách khí. Mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ta xem con như tiểu bối trong nhà mình, con đừng khách sáo với ta làm gì. Có chuyện gì con cứ đi tìm Lý chưởng quỹ hoặc Cố quản gia là được.
Liễu Phán Nhi nói lời cảm tạ thêm lần nữa: "Có được những lời này của Cố lão phu nhân, Phán Nhi vô cùng cảm kích."
Lưu phu nhân cũng mỉm cười: "Đức Thuy phu nhân khai trương cửa hàng, ta tất nhiên muốn đến xem. Trước kia ngươi có đưa vải sang nhà ta, ta đã dùng thử, đúng thực không dễ phai màu. Sau này tất cả vải nhà ta đều sẽ mua từ cửa hàng của ngươi."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Vậy xin đa tạ Lưu phu nhân đã chiếu cố việc kinh doanh của nhà ta, ta nhất định sẽ để giá cả ưu đãi nhất cho phu nhân."
Ba người bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, cũng dùng không ít thức ăn và rượu.
Vừa hỏi giá xong, cao hơn một văn tiền so với vải bông bình thường, nhưng loại vải này lại không phai màu, đó là một điểm cộng. Bởi vậy một thước vải bông năm văn tiên là bán chạy nhất.
Liễu Phán Nhi tức giận: "Lão phu nhân, người là Tùng Hạc duyên niên, sống lâu trăm tuổi. Có điều Cố đại nhân vẫn một lòng vì công việc, bê bộn chính sự, có sơ sót trong chuyện chung thân của mình. Như người ta vẫn hay nói, trị quốc bình thiên hạ, lão phu nhân lo lắng làm gì. Tuy lão phu nhân lên kinh thành nhưng chúng ta vẫn có thể gửi qua lại. Ta cũng hy vọng sớm ngày nhận được tin tốt từ Cố đại nhân, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến uống một chén rượu mừng."
Hôm nay khai trương, việc buôn bán thực không tồi. Bà ấy thực sự không thể chờ đợi được nữa.
"Ta thích nghe lời này của con." Cố lão phu nhân cười nói. Hy vọng sau khi đến kinh thành, bà ấy có thể thuận lợi mai mối cho cháu trai của mình, sớm ngày thành thân sinh hạ hài tử.
Báo Tử cùng Nhị Cẩu Tử đều tới hỗ trợ, Tam Mao, Tứ Mao phụ trách chiêu đãi khách hàng. Mọi người rất thích được nhìn thấy những màu sắc tươi sáng sặc sỡ đó.
Trong bữa ăn, Cố lão phu nhân lên tiếng: "Ta đã thu dọn hành lý, ngày mốt sẽ lên đường đến kinh thành. Một bà già như ta ở trong nhà cũng không có tác dụng gì. Lên kinh thành với Thiệu Nhi, cũng thuận tiện cho việc làm mai của nó. Phán Nhi, con không biết đâu, sau khi ta thấy A Nam, bây giờ ta nằm mơ cũng thấy một đứa nhóc trắng trẻo mập mạp. Thiệu Nhi không thành thân thì làm sao có một đứa nhỏ chứ? Ta cũng ngày càng lớn tuổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ xuống đoàn tụ với tổ phụ của nó. Nếu Thiệu Nhi vẫn không thành thân sinh con thì ta cũng không yên lòng, không còn mặt mũi nào gặp lão thái gia nhà ta.
Tơ lụa có hơi đắt, nhưng kẻ có tiền ở huyện thành nhiều hơn trong thị trấn nhiều. Tơ lụa màu sắc tươi sáng, bóng loáng mịn màng, rực rỡ lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
Báo Tử học theo cách làm của Diêm thị trên trấn Hắc Sa, bày một cái bàn ở cửa, đặt bốn cái bồn gỗ trên bàn, đổ đầy hơn nửa thùng nước vào bên trong, sau đó cắt vải dệt từng mảnh nhỏ bỏ vào bên trong, chứng minh cho mọi người rằng loại vải này không hê bị phai màu.
Chỉ cần thử một lần, người dân vây xem đã có hiểu biết trực quan về loại vải dệt không phai màu của tiệm vải Cát Tường. Phàm là người có nhu cầu đều mua một ít.