Thấy có người mai phục, ông cụ Chu không dám khinh thường, lấy ra một nắm thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước, trực tiếp vung về phía hai người đang đuổi theo.
"Ôi, mắt của ta!" Người truy đuổi che mắt lại, kêu lên đau đớn.
"Các ngươi đi rửa mắt đi, ta đuổi theo ông ta!" Đường Vân Sơn nói xong lập tức xông ra ngoài.
Hắn ta mơ hồ nhìn thấy bóng đen phía trước di chuyển không ngừng, cực kỳ linh hoạt tiến vào một con hẻm nhỏ.
Lúc Đường Vân Sơn đuổi đến nơi, cả con hẻm vắng tanh.
Hắn ta men theo con hẻm, phía sau là một mảnh đất hoang rộng lớn chưa có xây nhà.
Đường Vân Sơn khó chịu, vậy mà bị người kia lừa trốn mấy rồi.
Sau khi ông cụ Chu tiến vào con hẻm nhỏ vừa rồi, ông ta trực tiếp trèo tường vào sân nhà con trai, nín thở không dám thở mạnh.
Nhưng mà hiện giờ ông cụ Chu không dám đi ra ngoài, chẳng may bị tên Đường Vân Sơn kia phát hiện ra có thể sẽ nghi ngờ ông ta.
Trở về thấy Tam quả phụ vẫn đang ngủ say, ông cụ Chu nhanh chóng giấu kỹ món đồ trên người, lúc này mới nằm xuống giường, trong lòng lo lắng bất an, không dám ngủ.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông cụ Chu rối như tơ vò. Ông ta không có khả năng ra tay, nhưng người ở phía trên có khả năng.
Nhưng mà nếu như lão già Thái bị đưa đến đại lao của huyện nha thì ông ta càng không có khả năng ra tay. Một khi lão già Thái bị nghiêm hình bức cung, khai ra ông ta, thì ông ta cũng gặp xui xẻo.
Những cựu binh trong trấn ai cũng có bản lĩnh không tồi, ông cụ Chu cảm thấy quá khó để ra tay ở trong trấn.
Vì không muốn bị lão già Thái khai ra mình, ông cụ Chu quyết định sẽ báo cáo.
Mãi đến khi Đường Vân Sơn rời khỏi, một lúc lâu sau, ông ta mới đi từ cửa ngách trong sân trở về nhà mình.
Chẳng qua trên mặt bà ta vẫn giả bộ tốt, dịu dàng mỉm cười: "Nếu như cha mẹ chồng nhớ chàng, vậy thì chàng mau về đi. Nếu như không phải chuyện buôn bán của quán rượu nhà chúng ta bận rộn, ta cũng muốn cùng chàng trở về một chuyến, hoá vàng mã dâng hương cho cha mẹ chồng."
Sáng sớm hôm sau, ông cụ Chu còn chưa ăn bữa sáng đã nói với Tam quả phụ: "Đêm qua ta mơ thấy cha mẹ, ta về nhà đốt cho cha mẹ chút giấy tiên."
Trong lòng Tam quả phụ cười thâm, mơ thấy cha mẹ ông ta cái gì chứ? Đây là làm việc trái với lương tâm!
Ông cụ Chu cứ lo lắng hãi hùng như vậy, cả đêm không ngủ, mở mắt đến rạng sáng.
Đợi đến khi xe bò của ông cụ Chu đi càng ngày càng xa, biến thành một chấm nhỏ, Tam quả phụ mới xoay người quay về.
Tam quả phụ gật đầu: "Yên tâm, có ta ở nhà, nhất định sẽ trông coi cửa hàng cẩn thận."
Bà ta đích thân làm bánh cho ông cụ Chu, hơn nữa còn rót thêm một chút nước đun sôi vào túi nước, Tam quả phụ nhìn theo ông cụ Chu đi ra ngoài.
Nghe nói như vậy, ông cụ Chu xấu hổ cười cười: "Ta biết nàng tốt mà, cha mẹ ta nhất định sẽ thích nàng. Nàng không đi được cũng đừng lo, cứ trông coi cửa hàng nhà chúng ta tốt là được. Ta đi sớm một chút, đến tối là về rồi. Nàng không cần lo lắng cho ta.
Đúng lúc này, Đường Vân Sơn và Liễu Phán Nhi, còn có mấy người khác đi về phía bên này.
Tam quả phụ rất căng thẳng, chẳng lẽ chuyện đêm qua ông cụ Chu ra ngoài bị phát hiện rồi?
Tam quả phụ nghe lời này xong cũng hơi lo lắng, vội vàng hô to về phía cửa hàng: "Lão tam, Anh Nương, các ngươi mau dậy đi xem thử, trong trấn có kẻ trộm, xem các ngươi có bị mất tiền hay mất đồ gì không?"
Liễu Phán Nhi trả lời: "Hôm qua có trộm, nhưng trời tối, tên trộm chạy nhanh quá chưa bắt được. Hôm qua chạy vào con ngõ này, sau đó không thấy tăm hơi. Không biết là trốn vào nhà Chu lão tam hay nhà thẩm không, hay là chạy thẳng ra phía sau? Tam thẩm, nếu có thời gian rảnh thì tới cửa hàng xem, đừng có để tên trộm trộm mất đồ."
"Phu nhân, mới sáng sớm mà ngài đã làm gì vậy?" Tam quả phụ hỏi, vẻ mặt bình tính.
Chu lão tam và Lý Anh Nương vẫn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy giọng nói bên ngoài cũng hơi giật mình, vội vội vàng vàng mặc quân áo, chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Phán Nhi và Đường Vân Sơn đã bước vào con ngõ nhỏ, đi được một nửa con ngõ, dấu chân biến mất, nhưng trên tường nhà Chu lão tam lại có hai dấu chân.
Liễu Phán Nhi liếc mắt ra hiệu với Đường Vân Sơn: "Dấu chân này với dấu chân của người kia cũng gân giống nhau, dùng giấy lưu lại đi, đây là một trong những bằng chứng.
Chu lão tam nhìn thấy dấu chân cũng giật nảy mình: "Đây là đêm qua kẻ trộm tới nhà của ta sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu, chỉ vào dấu chân: "Dấu chân trong ngõ không đi tiếp về phía trước, nhưng dấu chân phát hiện trên tường nhà ngươi lại giống nhau, tên trộm kia chắc hẳn là đi vào nhà ngươi, Chu lão tam, có thể để bọn ta vào nhà ngươi xem xét không?”
Chu lão tam cũng không biết đây là dấu chân của cha ruột hắn ta, ông cụ Chu, lập tức vội vàng gật đầu: "Đương nhiên có thể, chỉ cần có thể bắt được kẻ trộm, nhất định ta sẽ phối hợp."
Nói xong, Chu lão tam dẫn bọn người Liễu Phán Nhi và Đường Vân Sơn vào nhà.
Lý Anh Nương nhìn thấy Liễu Phán Nhi tới, không dám lên tiếng, trốn ở trong phòng. Nàng ta biết tam tẩu không thích nàng ta, thậm chí còn hận nàng ta, bèn không ra ngoài cho chướng mắt.
Đã không điều tra được thứ gì, Liễu Phán Nhi đành phải coi như thôi, không tiếp tục điều tra nữa, đề phòng đánh rắn động cỏ, không có bất kỳ bằng chứng nào, sau này muốn điều tra sẽ gặp khó khăn.
Bà ta cũng cùng đi vào, cũng may dấu chân không hề xuất hiện trong sân, Tam quả phụ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Anh Nương lo lắng cho chồng, nói vọng qua cửa sổ: "Chồng của ta hôm qua vẫn luôn ở cùng ta, không đi đâu cả, cũng không phải là kẻ trộm, các người không được vu oan cho người khác."
Chu lão tam sửng sốt: "Đường đại ca, ngươi cũng đừng nghi ngờ ta, hôm qua ta vẫn luôn ở cạnh vợ của ta. Tuổi ta cũng không còn nhỏ, trời vừa tối đã vào phòng, muốn có con trai sớm một chút." Đường Vân Sơn nhíu mày, nhìn về phía Chu lão tam: "Sao không thấy dấu chân nữa?”
Đường Vân Sơn gật đầu: "Ngoại hình đúng thật là không giống Chu lão tam."
Tam quả phụ hơi sốt ruột, lo dấu chân của ông cụ Chu sẽ bị bại lộ.
Buổi sáng mùa xuân cũng không hề nóng.
Mặc dù Tam quả phụ đã che giấu, nhưng khi Liễu Phán Nhi đi ngang qua người bà ta, trên trán vẫn toát đầy mồ hôi.
Liễu Phán Nhi dừng bước, nhìn về phía Tam quả phụ: "Tam thẩm, thẩm nóng lắm sao?"
Trong lòng Tam quả phụ cảm thấy vô cùng may mắn, sáng sớm hôm nay khi ông cụ Chu thức dậy đã quét hết một lượt trong sân trong nhà, quét sạch hết dấu chân.
Liễu Phán Nhi dẫn theo đoàn người từ trong nhà họ Chu đi ra ngoài.
"Cũng chẳng trách Tam thẩm lo lắng, dù sao dấu chân cuối cùng cũng biến mất ở nhà thẩm, sau này sẽ không biết trốn ở chỗ nào. Nhanh nhanh kiểm tra xem nhà mình có mất gì không nhé, đừng chủ quan." Liễu Phán Nhi dặn dò, thái độ rất chân thành.
Tam quả phụ cũng gật đầu liên tục: "Được, ta cũng phải nhanh chân tìm xung quanh xem sao."
Tam quả phụ vội vàng câm khăn lau mồ hôi: "Không phải ta lo kẻ trộm trộm hết đồ của nhà ta sao, ta hơi căng thẳng."
Đường Vân Sơn nói: “Đêm hôm qua ta tập trung bám sát phía sau tên trộm, sau khi hắn ta đi vào con ngõ nhỏ lập tức biến mất không thấy, lúc đó trời tối cũng không nhìn thấy dấu chân trên tường, sau đó ta vọt thẳng tới bãi đất trống phía sau con ngõ nhỏ, không thu hoạch được gì."
"Bởi vậy có thể thấy được, tên kia vô cùng quen thuộc địa hình xung quanh đây. Hơn nữa, hai cái sân của Chu gia đều đã được quét dọn qua rồi, đã xoá hết dấu chân. Chỉ là không biết bọn họ vô tình, hay là cố ý?"
Liễu Phán Nhi suy nghĩ, sau đó hỏi: "Nếu như những người này chỉ đơn giản là làm trái với quy định của trấn Cát Tường thì ta có thể xử phạt hắn ta. Nhưng chuyện hắn ta làm lại là lừa gạt buôn người, xúc phạm luật pháp Đại Chu. Ta không còn quyền thẩm vấn nữa, vẫn phải áp giải tới huyện nha. Cử người đi theo ông cụ Chu sao?"