Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 326




Liễu Phán Nhi trả lời: "Hôm nay tới đúng là có chuyện muốn nhờ Lý chưởng quỹ giúp đỡ. Nhà ta mở xưởng nhuộm vải, bây giờ sản lượng đã tăng lên. Đây là vải xưởng của nhà ta nhuộm ra, mấy cuộn này tặng cho Lý chưởng quỹ, mong ngài vui lòng nhận cho."

Lý chưởng quỹ cười ha ha, vui vẻ nhận lấy: "Tại hạ cũng không khách khí với phu nhân, vải tốt như vậy, ta nhận. Nếu như tại hạ đoán không nhầm, nhất định là vải trong xưởng nhuộm quá nhiều, cho nên phu nhân muốn tiêu thụ những vải vóc này trong huyện thành.”

Liễu Phán Nhi gật nhẹ đầu, nhờ người ta giúp đỡ, không cần thiết phải vòng vo: "Đúng, ta đang muốn mua một cửa hàng ở huyện thành, sau đó tìm một chưởng quỹ, ta sẽ điêu thêm hai người từ trấn của chúng ta tới, xây dựng cửa hàng. Cửa hàng thì chỉ cần dùng một khoản tiền chắc hẳn sẽ mua được, nhưng một chưởng quỹ đáng tin cậy lại không dễ tìm."

"Lý chưởng quỹ, ngươi kinh doanh Mỹ Vị lâu tại huyện thành đã lâu như vậy, chắc chắn rất quen thuộc với con người và sự việc ở huyện thành. Cho nên hiện tại ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm một chưởng quỹ đáng tin cậy, tiền công cứ dựa theo huyện thành bên này, hơn nữa mỗi nửa năm ta sẽ phát tiên thưởng một lần, không ít hơn hai tháng tiền công."

Lý chưởng quỹ nghe nói vậy cười ha hả: "Phu nhân có câu nói đúng, ta ở huyện thành nhiều năm như vậy, cũng có hiểu biết ít nhiều đối với các cửa hàng trong huyện thành. Ngài khoan hãy nói, chỗ này của ta có người thích hợp, là cháu của ta. Nói ra không sợ làm trò cười cho phu nhân, ta nâng đỡ người tài không ngại họ hàng. Cháu ta đã học việc ba năm tại cửa hàng tơ lụa Vương gia lớn nhất huyện thành, quản lý đã ba năm.”

"Năm ngoái bị ngã gãy chân, ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm. Khi trở lại cửa hàng tơ lụa Vương gia, vị trí ban đầu đã bị người khác chiếm mất. Dù cho ông chủ muốn giữ cháu ta lại, nhưng nó ở đó làm việc bị bó tay bó chân, hơn nữa còn bị xa lánh. Sau này mới biết được người chiếm vị trí của nó là em vợ của Vương chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa Vương gia."

"Chuyện đã đến nước này, cháu ta ở lại cũng không hay lắm. Thật sự nếu không đi, có thể sẽ bị chưởng quỹ lợi dụng một chút thủ đoạn người khác không nhận ra ép phải đi. Sau khi thương lượng bàn bạc với ta, ta liền bảo nó nghỉ. Nó còn đang muốn nhờ ta tới bên phía cửa hàng tơ lụa Lưu gia hỏi thử, tìm việc làm, ta còn chưa đi phu nhân đã tới." Liễu Phán Nhi cực kì tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Lý chưởng quỹ: "Còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy lại hời cho ta rồi! Lý chưởng quỹ, ngươi có tiện gọi người tới đây không? Đúng lúc ta đang ở huyện thành, ta muốn gặp hắn ta một chút, nhân tiện cũng giao chút việc cho hắn ta, kiểm tra hắn ta luôn."

Lý chưởng quỹ nghe vậy vô cùng vui vẻ: "Đa tạ phu nhân tin tưởng. Ta có thể cam đoan, đứa cháu này của ta bản tính ngay thẳng, quen thuộc các loại sợi tổng hợp, cũng hiểu biết việc kinh doanh cửa hàng. Nếu nó không làm việc cho tốt, không cần phu nhân ra mặt, ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Ta tin tưởng nhân phẩm và ánh mắt của Lý chưởng quỹ, tin rằng Lý chưởng quỹ cũng biết cách làm người của ta, tuyệt đối sẽ không bạc đãi người một nhà."

Đợi khi Lý chưởng quỹ đi ra ngoài, Lý Dung mới thì thầm hỏi: "Nương, chúng ta không điều tra một chút sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, Lý chưởng quỹ, ngươi có việc bận cứ làm trước đi."

Nghe xong lời này, Lý chưởng quỹ càng vui vẻ hơn: "Nhân phẩm của phu nhân tất nhiên là đáng tin rồi, lão phu nhân nhà ta còn thường xuyên khen ngợi ngài đó. Ngài chờ ta một lát, để ta bảo tiểu nhị của tiệm đến gọi cháu ta tới. Nó ở ngay căn nhà nhỏ không xa ở con phố phía sau."

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Không cần đâu, Lý chưởng quỹ biết phong cách làm việc của ta, nếu như cháu hắn làm việc không đáng tin cậy, chắc chắn hắn không dám giới thiệu cháu hắn cho cửa hàng của chúng ta. Chưa nói tới ta không dễ chọc vào, trong mắt Cố lão phu nhân và Cố đại nhân cũng không chứa nổi một hạt cát. Hơn nữa, kể cả chúng ta có tìm người điều tra cũng sẽ không chính xác."

Lý Dung ngẫm lại, giọng điệu hơi kiên quyết: "Nương, con cảm thấy hay là phải điều tra thêm. Cho dù chúng ta tin tưởng Lý chưởng quỹ, nhưng cũng không thể chỉ nghe lời nói từ một phía. Lắng nghe nhiều phía mới có thể phân biệt được đúng sai."

Báo Tử suy nghĩ: "Phu nhân, hay là ta đi điều tra?"

Báo Tử cũng đồng ý với Lý Dung, không thể tin tưởng hoàn toàn người khác được."

Thấy con gái và Báo Tử đều nói như vậy, Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn về phía Báo Tử: "Vậy ngươi đi điều tra thêm, lặng lẽ thôi, đừng gây chú ý quá."

Báo Tử gật đầu: "Vâng, phu nhân."

Báo Tử mau chóng rời đi, y đã trà trộn nhiều năm tại huyện thành, chỗ nào cũng rất quen thuộc, chẳng mấy chốc đã tìm được căn nhà của cháu Lý chưởng quỹ, uống ngụm nước cùng với hàng xóm, thuận tiện tán gấu vài câu.

Lý chưởng quỹ cho người tới gọi cháu của hắn ta là Lý Thành tới, Báo Tử còn trông thấy bóng lưng của Lý Thành và tiểu nhị vội vàng rời đi.

Có tiên nên tất nhiên tên ăn mày đồng ý: "Vị quan nhân này, ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tập trung quan sát thật tốt."

Báo Tử lại tới cửa hàng tơ lụa Vương gia, bỏ ra mấy đồng tiền cho tên ăn mày ở gần đó, thăm dò được một chút tin tức. Thì ra có người nhìn thấy ngày đó Lý Thành bị ngã không phải là trùng hợp, mà là có người bôi mỡ lên con hẻm nhỏ Lý Thành phải đi qua.

Lý Thành đúng là không có vấn đề gì, người có vấn đề có khả năng chính là chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa Vương gia và em vợ hắn ta. Dù sao thì đẩy Lý Thành đi, hai bọn hắn chính là người được lợi nhất.

Báo Tử không ngờ đi một chuyến lại thăm dò được tin tức như vậy.

Còn vê phần là ai, thì do trời tối nên tên ăn mày không nhìn thấy rõ, hơn nữa cũng không dám tới gần, sợ bị phát hiện, có thể sẽ mất mạng.

Báo Tử lại cho tên ăn mày thêm mười văn tiền, để hắn ta giúp nhìn chằm chằm vào cửa hàng tơ lụa Vương gia. Lần sau vào thành, y sẽ tới nữa, đến lúc đó lại nói cho y biết.

Từ hàng xóm ở đó biết được, tính cách của người tên Lý Thành này không tồi, hiền lành lễ phép. Bởi vì bị thương cho nên ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm, cũng không có nhận xét không tốt nào.

Lý Thành gật đầu, trâm giọng nói: "Đa tạ thúc thúc, những ngày này ta ở nhà cũng đã hiểu rõ, ta ngã gãy chân đoán chừng là do Vương chưởng quỹ và em vợ hắn ta gây ra, dù sao trước đó không lâu, ông chủ mới nói, mở thêm cửa hàng khác sẽ cho ta làm chưởng quỹ, sau đó mấy ngày ta lập tức ngã gãy chân. Chuyện này cũng quá trùng hợp, con đường kia ta đi nhiều lần như vậy, có nhắm hai mắt vào cũng có thể đi được, nhưng tự nhiên lại bị trượt chân. Ta bị ngã gấy chân, mọi người trong nhà lo lắng, đợi đến khi nhớ ra muốn tới nơi xem xét thì đã không còn vết tích gì nữa."

Lý Thành đi theo tiểu nhị của Mỹ Vị lâu, cùng đi tới Mỹ Vị lâu.

Lý chưởng quỹ dặn dò Lý Thành: "Đừng căng thẳng, Đức Thuy phu nhân rất dễ gần, chỉ cần sau này ngươi làm việc cẩn thận, nàng ấy nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Hiện tại phu nhân muốn mở cửa hàng vải, xin làm chưởng quỹ có thể tốt hơn so với trước kia ngươi làm trong cửa hàng tơ lụa Vương gia, cũng tốt hơn so với việc phụ trách ở cửa hàng tơ lụa Lưu gia."

"Được, làm việc tốt sẽ không bạc đãi ngươi." Báo Tử dặn dò rồi lúc này mới rời đi.