Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 319




Lý Đại Bảo ngửa đầu, nhìn về phía Đường Vân Sơn: "Bá bá, cha ta không có ở nhà, ta liền đi theo nương ta học võ, nhưng đôi khi nương ta bề bộn công việc, ta có thể đến tìm người cũng nhau luyện võ không?”

Đường Vân Sơn gật đầu, đồng ý không chút do dự: "Đương nhiên có thể, mỗi buổi sáng ta đều sẽ dạy hai đứa nhỏ luyện võ. Chỉ cần ngươi muốn đến, tùy thời đều có thể đến."

"Cảm ơn bá bá. Hiện tại ta luyện ngay đây." Lý Đại Bảo đáp, chạy đến bên cạnh Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ, cũng bắt đầu đứng tấn.

Đường Vân Sơn thấy thế, vô cùng vui mừng, chuyên tâm chỉ đạo Lý Đại Bảo.

Đường nương tử nở nụ cười, trở lại phòng bếp, tiếp tục nấu cháo.

Mở hai cái hũ ra, bên trong có dưa cải chua cùng với dưa leo muối, đều ăn rất ngon.

Đường nương tử dùng chiếc đũa sạch, gắp một ít ra, cắt nhỏ để vào trong đĩa. Cải chua dùng tương với giấm trộn với nhau, dưa muối trực tiếp cắt nhỏ, trong nhà còn nhiều dầu vừng, nhỏ vài giọt vào dưa muối, hương vị càng ngon hơn.

Đường nương tử làm cơm xong, bắt đầu gọi mọi người ăn cơm: "Mau đi rửa tay rồi vào nhà ăn cơm."

"Đúng vậy, gia chủ, tuy rằng nói ở Tây Bắc ngươi không có thân thích, nhưng có một đám huynh đệ tốt cũng không tồi, còn có tướng quân tốt như vậy. Về sau ngươi nghe lời tướng quân cùng phu nhân nói, bọn họ sẽ không bạc đãi chúng ta." Đường nương tử dặn dò, trong lòng nghĩ hôm nay sẽ cùng phu nhân nói, đưa nàng ấy đi mua heo con, sớm một chút làm việc cho phu nhân.

"Tiểu tử này, ở lại đây ăn qua rồi vê." Đường nương tử kêu, khi nãy nấu cơm, bỏ nhiều hai muôi gạo, nấu rất nhiều cháo, đủ mọi người ăn.

Đường nương tử không biết chữ, nhưng biết có ân báo ân, Lý Nguyên Thanh có thể coi đứa con của ân nhân cứu mạng như con ruột nuôi dưỡng, người nhân nghĩa như vậy, làm việc cùng người đó, cho dù mất mạng, cũng không cần lo chuyện hậu sự, tướng quân chắc chắn sẽ sắp xếp tốt.

Nói xong, Lý Đại Bảo đầu đây mồ hôi chạy vê nhà. Nhìn bóng dáng Lý Đại Bảo rời đị, Đường Vân Sơn xúc động: "Đại Bảo cũng là nhân họa được phúc, huynh đệ Nguyên Thanh của ta sống nhân nghĩa. Lúc đó nhà chúng ta đều có người, không có dũng khí nói nuôi lớn Đại Bảo, nhưng tướng quân liền nhận rồi. Nói đây là con trai của ân nhân cứu mạng, chỉ cần người còn sống, sẽ coi như đó là con ruột để nuôi nấng. Nói được thì làm được, thật không dễ dàng."

Lý Đại Bảo lắc đầu: "Nương ta bảo ta tới tặng dưa muối, ta đến đây luyện võ, người nhất định sẽ rất lo lắng. Ta đi trước, mọi người ăn cơm trước đi. Đại Trụ ca, Nhị Trụ ca, tạm biệt."

Đây cũng là nguyên nhân nàng ấy không phản đối trượng phu bán bỏ nhà cửa, vứt bỏ công việc, đi tới trấn Cát Tường.

Bên ngoài Lý Đại Bảo đi theo Đường Vân Sơn cùng nhau luyện võ, được lợi không ít. Nghe được lời Đường nương tử nói, Lý Đại Bảo mới ý thức được mình ở bên này đã lâu, nhanh chóng nói: "Đường bá bá, Đường bá mẫu, ta cũng phải về nhà rồi."

Cháo đun đặc sệt, ăn cùng với món phụ, cực kỳ ngon.

Đường Nhị Trụ đói bụng: "Nương, ta đói bụng. Sáng sớm luyện võ, bụng đã trống không rồi."

"Được, ăn cơm." Đường nương tử vui vẻ ra mặt, suy nghĩ, cuộc sống tốt đó, có hy vọng.

"Đó là đương nhiên." Đường Vân Sơn cười nói, trong lòng chờ mong cuộc sống vê sau: "Chúng ta tới đây tìm tướng quân nương tựa, tất nhiên phải cố gắng làm việc, cuộc sống ngày mai không tồi, tương lai của hai đứa nhỏ cũng vậy."

Đường Nhị Trụ bĩu môi: "Nương, buổi sáng ngày mai làm bánh được không? Uống ba bát cháo tuy là hiện tại no, nhưng một lát nữa lại đói, không đủ no."

Đường nương tử dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài: "Người ta nói tiểu tử choai choai, ăn như lão tử, thật là không sai một chút nào. Bây giờ vẫn còn bạc, có thể ăn nổi, đợi lát nữa ta đi mua một ít hành, ngày mai ta làm bánh hành cho các ngươi."

"Cảm ơn nương." Đường Nhị Trụ cười nói: "Ta và đại ca không trông cậy vào việc đọc sách thi cử, không có năng lực đó, nhưng chúng ta đi theo cha luyện võ công hai năm, học được không ít. Sau khi đi học biết đọc sách biết chữ, chúng ta ra ngoài tìm việc cũng có thể kiếm tiền hiếu kính cha mẹ."

Đường Đại Trụ cũng nói: "Nương, ta cũng hiếu kính cha mẹ."

"Được, đều là con trai ngoan của ta." Đường nương tử khen ngợi: "Chỉ cân chăm chỉ làm việc, nhà chúng ta sẽ sống càng ngày càng tốt."

Ăn cơm xong, Đường nương tử bắt đầu nhào sợi mì thành bột, nhào bột, bắt đầu hấp bánh, bên trong còn có táo đỏ. Bánh mì nóng vừa ra khỏi nồi, mùi hương đậm đà, tan trong miệng. Đường nương tử trải một miếng vải sạch vào trong chiếc rổ, để mười cái bánh mỳ to vào đầy một rổ, trải thêm một miếng vải lên trên.

"Đương gia, chúng ta mang mười cái bánh mỳ tới, có phải rất keo kiệt không? Có cần lên trấn mua thêm một ít điểm tâm không?" Tuy Đường nương tử rất tự tin vào tay nghề của bản thân, nhưng dù sao đó cũng chỉ là đồ ăn bình thường, không biết có thể lọt vào mắt của tướng quân phu nhân không?

Đường Vân Sơn cười, thẳng thắn nói: "Nhà chúng ta chỉ có điều kiện như vậy, không cân phùng má giả làm người mập. Liên mang mấy cái bánh mì này, đây đều là ngươi cất công làm ra, phu nhân sẽ không ghét bỏ đâu. Hơn nữa, hiện tại chúng ta khách khí với phu nhân, về sau còn làm việc chung như thế nào đây?"

*Phùng má giả làm người mập: ý chỉ những việc làm quá năng lực của bản thân.

Đường nương tử nghe vậy, hiểu được lời trượng phu nói có đạo lý: "Gia chủ, nghe lời ngươi. Chúng ta đến đây là tìm tướng quân và phu nhân để nương tựa, đúng thật không cần phùng má giả làm người mập. Phu nhân biết gia cảnh nhà chúng ta, nếu chúng ta còn làm những việc đó, ngược lại sẽ làm phu nhân không thích."

Tới cửa nhà Liễu Phán Nhi, đây là tòa nhà được ngự ban, rất có khí khái.

Cả nhà thu thập xong xuôi, khóa cửa, sau đó đi về phía thôn Cát Tường.

Dù nhìn thấy Đường Vân Sơn thiếu mất một cánh tay cũng không ai cười nhạo.

Dọc đường đi, mặc kệ là quen biết hay không, phu thê Đường Vân Sơn đều chủ động chào hỏi, tự giới thiệu. Người trong thôn biết ngày hôm qua Liễu Phán Nhi tiếp đón huynh đệ hồi đi đánh giặc ở Tây Bắc của Lý Nguyên Thanh, thái độ với Đường gia cũng rất khách khí. Chỉ chốc lát sau, đi tới thôn Cát Tường.

Có thể sống sót trên chiến trường hung tàn, đã rất không dễ dàng rồi.

"Đúng vậy, thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi." Đường Vân Sơn thúc giục, vừa rồi Lý Đại Bảo đã tới thúc giục một lần rồi, không thể để Lý Đại Bảo đến thúc giục lần hai được.

Lưu thị cũng từ trong bếp đi ra, chào hỏi người nhà họ Đường.

Một lát sau, Lý Đại Bảo mở cửa: "Đường bá bá, Đường bá mẫu, nương ta đã sớm chờ mọi người rồi, mau vào nhà đi."

"Đa tạ đã mời." Đường Vân Sơn khách khí, một nhà đi theo phía sau Lý Đại Bảo, cùng nhau đi vào nhà.

Đường Đại Trụ gõ cửa.

Nói xong, Liễu Phán Nhi trực tiếp lấy ra từ rổ một cái bánh, cắn một miếng, còn lại đưa cho Lý Đại Bảo và mấy đứa trẻ.

Đường nương tử đem rổ để bánh mì đặt lên bàn, cười ha ha nói: "Phu nhân, nhà chúng ta cũng có đồ vật gì, ta vừa làm bánh mì, đây là sở trường của ta, cũng là một chút tâm ý của ta, phu nhân đừng ghét bỏ."

Liễu Phán Nhi hé miệng cười, giọng điệu chân thành: "Đường tẩu tử khách khí, ta đứng ở đây đã ngửi được mùi thơm của bánh mì, tay nghề của tẩu tử thật tốt."

Liễu Phán Nhi tự mình nghênh đón: "Đường đại ca, Đường tẩu tử, cùng với hai cháu, mau vào nhà."

Bánh mì không hề rỗng ruột, mùi hương cũng nồng đậm.

Liễu Phán Nhi rất thích.

Đường nương tử thấy Liễu Phán Nhi không chê bánh mì, bộ dáng nhìn qua có vẻ thực thích, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Phu nhân, Bên nhà cũ chúng ta khi có chuyện vui thường nhờ ta làm bánh mì, vừa ngon vừa no bụng. Thấy phu nhân không ghét bỏ, vậy là ta yên tâm rồi."