Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 309




Trong tay Liễu Phán Nhi có tiên, nàng thuê đội xây dựng giỏi nhất, dựa theo kế hoạch của nàng, bắt đầu xây từng tiệm đằng sau hàng nhà ở.

Kiểu dáng mỗi căn đều giống nhau là tứ hợp viện nhỏ, ba giam phòng chính, hai bên các sương phòng là các ba gian, sân không lớn không nhỏ.

Toàn bộ đều là kết cấu gạch ngói, vốn xây một sân nhỏ khoảng chừng bốn mươi lăm lương bạc. Ngày càng nhiều gạch gói vận chuyển đến thôn Cát Tường.

Liễu Phán Nhi giao cho Báo Tử và Nhị Cẩu Tử: "Gạch ngói tốt hay xấu quyết định độ bên của căn nhà. Ta bỏ tiền mua gạch ngói, tất nhiên đều phải mua đạt chất lượng, nhưng có đôi khi thương gia thường xuyên lấy hàng kém thay hàng tốt." Bảo Tử gật đầu: "Phu nhân yên tâm, ta chắc chắn kiểm tra cẩn thận."

Liễu Phán Nhi nhíu mày: "Chẳng qua người chúng ta có thể dùng ít, các người nhà trong thôn đều xây nhà, xây cửa hàng và làm ruộng, rất bận rộn. Nếu phát hiện lấy hàng kém thay hàng tốt, chỉ ra tại chỗ, lại báo cáo với ta."

Ngay lúc này, có người gõ cửa bên ngoài.

Miêu Nhi tỷ thấy bên ngoài là Tam quả phụ, hỏi: "Ngài có chuyện gì sao?”

Tam quả phụ nhẹ giọng trả lời: "Ta có chuyện quan trọng nói với Đức Thụy phu nhân, rất quan trọng."

Liễu Phán Nhi hơi bất ngờ, mới nấy nàng còn đang thương lượng chuyện này với Báo Tử, không ngờ Tam quả phụ lại tới đây lén nói với nàng.

Miêu Nhi tỷ đi vào thông báo, Liễu Phán Nhi cũng rất ngạc nhiên, nàng để Miêu Nhi tỷ mời Tam quả phụ vào.

Liễu Phán Nhi gật đầu với Miêu Nhi tỷ: "Miêu Nhi, giờ ngươi ra ngoài làm việc đi. Tam thẩm nói đi, cẩn thận như vậy, là chuyện rất quan trọng sao?"

Tam quả phụ nhẹ giọng nói: "Trước hết người để người làm lui xuống đã, chuyện ta nói với người rất quan trọng."

Liễu Phán Nhi vấn an: "Tam thẩm, sao khi không bà lại tới đây?"

Tam quả phụ gật đầu, thấy Miêu Nhi tỷ ra ngoài, bà ta hạ giọng nói: "Phu nhân, bây giờ người phải xây dựng rất nhiều nhà, cần rất nhiều gạch ngói. Nhập hàng từ lò gạch khác nhau, có lo gạch coi trọng uy tín đưa hàng tốt. Có lò gạch vì được nhiều hàng kiếm nhiều tiền hơn, đưa gạch ngói không tốt. Ngươi vẫn nên tìm thêm mấy người tin tưởng, kiểm tra cẩn thận." "Vậy ngài chờ chút." Nếu Tam quả phụ nói vậy, chắc hẳn không phải cố tỏ vẻ bí ẩn, Miêu Nhi tỷ có vài phần hiểu biết cách Tam quả phụ làm việc.

"Tất nhiên đấy cũng chỉ là nghe được, lò gạch nhà họ Tạ có tình huống như vậy, có lẽ những lò gạch khác cũng có, người cho người kiểm tra cẩn thận." Tam quả phụ đề nghị, nếu muốn nịnh hót Liễu Phán Nhị, tất nhiên phải chủ động hơn bình thường. Biết tin tức như vậy, trong lòng tức giận cũng không dẫn đến chỗ tốt, nói cho Liễu Phán Nhi mới có thể khiến Liễu Phán Nhi nhớ rõ bà ta.

Tam quả phụ do dự rồi trả lời: "Hôm qua người lò gạch nhà họ Tạ uống rượu ở nhà bọn ta, có người tửu lượng không tốt, uống say là lỡ miệng. Vì tăng nhanh hàng ra, sau khi nhà họ nung bề ngoài gạch gọi đạt sơ sơ thì dừng nung, tiết kiệm ba ngày. Một tháng sẽ có rất nhiêu gạch ngói."

Liễu Phán Nhi nghe vậy, gật đầu: "Đa tạ, ta sẽ điều tra cẩn thận."

"Ồ?" Trên mặt Liễu Phán Nhi lộ vẻ tò mò: "Vậy Tam thẩm biết gạch ngói nhà nào không tốt không?”

Tam quả phụ ra khỏi nhà Liễu Phán Nhi, không về thẳng khách điếm mà đeo giỏ đến chỗ con dâu. Tam quả phụ khắc nghiệt ban đầu, sau khi tái giá con người cũng trở nên dịu dàng, tự nguyện tạo quan hệ tốt với con dâu trước. Bà ta hy vọng trăm năm sau, còn có thể dựa vào cháu trai Tôn Tử.

Dù sao Tôn Tử không có quan hệ huyết thống với nhà họ Chu, khi bà ta còn sống, có lẽ có vài phần tình cảm với Tôn Tử, chờ bà ta không còn, Tôn tử phải dựa vào mẫu thân ruột và người trong nhất tộc Lý thị.

Trong lòng bà ta biết rõ, tất nhiên bình thường phải lấy lòng Đức Thụy phu nhân, cải thiện quan hệ với người trong thôn. Đưa tay không đánh người đang cười, quan hệ không tốt trước kia, bà ta nói nhiều lời hay là quan hệ sẽ cải thiện.

Hôm nay Liễu Phán Nhi không đến ruộng mà bảo Nhị Cẩu Tử đến sân thi công trấn trên, cho người nâng mấy sọt gạch, nói muốn nấp ổ gà trong nhà.

Có gạch nhà họ Tạ, cũng có gạch nhà họ Từ.

Liễu Phán Nhi xem gạch hai nhà, nhìn bên ngoài hai nhà không khác nhau. Mỗi tay Liễu Phán Nhi cầm một khối gạch, tiến hành đập. Gạch nhà họ Từ vẫn rất tốt, gạch nhà họ Tạ lại bị vỡ.

Vậy nên Liễu Phán Nhi lại kiểm tra cách khác, dùng gạch nhà họ Từ đập gạch nhà họ Tạ, gạch nhà họ Tạ lại vỡ, sau đó Liễu Phán Nhi dùng gạch nhà họ Tạ đập gạch nhà họ Từ, gạch nhà họ Tạ gấy tiếp.

Gạch nhà họ Tạ có vấn đề!

Còn gạch nhà họ từ, một sọt trước mắt này không có vấn đề, còn những gạch khác có vấn đề không, Liễu Phán Nhi không biết. Đối với chuyện này, Liễu Phán Nhi lựa chọn báo quan, không thể nhân nhượng.

Giờ nàng có ít nhân công, chỉ có thể mượn uy nghiêm quan phủ, khiến mấy thương gia đổi hàng tốt thành hành kém này khiếp sợ.

"Hàng mẫu nào chứ, gạch của Tạ gia chúng ta là tốt nhất."

Liễu Phán Nhi tự mình đến quan phủ một chuyến, viết cáo thư.

Có người dùng tay đẩy Báo Tử: "Ngươi nói gạch nhà ta có vấn đề liền có vấn đề xuất hiện, miệng của ngươi linh thật đấy!"

Ngay khi đến thị trấn đã nghe thấy những tiếng động lớn.

Huyện lệnh Lưu đọc xong, lập tức triệu tập thợ thủ công có kinh nghiệm đến thôn Cát Tường, ước chừng hơn ba mươi mời. Đi theo còn có mười mấy nha dịch.

Báo Tử trâm giọng nói: "Cường độ của gạch nhà ngươi không giống với hàng mẫu, vừa võ vào là vỡ ngay, gạch bùn làm còn tốt hơn so với gạch ngói nhà ngươi, đừng tưởng phu nhân của chúng ta tốt bụng nên muốn lừa chúng ta."

Hy vọng mượn tạm người lành nghề bên quan phủ tới kiểm tra gạch ngói, hỗ trợ cho họ. Bởi vì gạch của Tạ gia thực sự có vấn đề!

Liễu Phán Nhi tức giận, sải bước về phía trước: "Các danh tiếng của xưởng lò Tạ gia các ngươi chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi người khác, mà được quyết định bởi chất lượng gạch ngói của các ngươi. Nếu ngươi không phục, ta đã tìm một thợ thủ công có kinh nghiệm, người này có cách để kiểm tra xem rốt cuộc thì chất lượng gạch ngói của ngươi như thế nào."

Tên tráng hán giao gạch Tạ gia dám hét vào mặt Báo Tử, nhưng trước mặt Liễu Phán Nhi, hắn không dám loạn ngôn. Nhất là sau lưng còn có bao nhiêu quan sai, càng cảm thấy bất an trong lòng.

Tên tráng hán đó lập tức hét to: "Đừng có ngậm m.á.u phun người, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của xưởng lò Tạ gia chúng ta."

Những người thợ thủ công đầu tiên kiểm tra những viên gạch của Tạ gia, và hầu như không có viên gạch nào của Tạ gia gia đạt tiêu chuẩn.

Tên tráng hán Tạ gia khô khan giải thích, nháy mắt với người đi cùng, ý bảo hắn trở vê báo cáo lại với chủ nhân.

Liễu Phán Nhi lạnh lùng nói: "Có vấn đề gì hay không, không đến lượt ngươi lên tiếng. Nào, đến kiểm tra đi."

"Gạch của chúng ta thật sự không có vấn đề gì cả."

Xưởng lò Từ gia, có tốt có xấu, mỗi loại chiếm một nửa.

Các xưởng lò khác hoặc ít hoặc nhiều, cũng còn lẫn lộn một số loại gạch ngói kém chất lượng.

Liễu Phán Nhi tức giận: "Ta đã mua gạch ngói của các ngươi với giá gạch ngói chất lượng tốt, cũng chưa bao giờ nợ lương hay khấu trừ thanh toán các ngươi. Các ngươi thì hay rồi, thế mà bắt đầu làm hàng kém chất lượng, trộn thật giả rồi đưa qua đây. Lừa gạt Liễu Phán Nhi ta, ta nhất định phải để cho các ngươi trả giá đắt, cho dù ta không xây trấn, ta cũng không nhân nhượng cho đám gian thương các ngươi trục lợi."

Gia nhân nha môn lập tức bắt giữ người phụ trách giao gạch, rồi trở vê huyện thành. Huyện lệnh Lưu trực tiếp phái người mời tất cả những đương gia của một số xưởng lò đến nha môn.