Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 307




Ông cụ Chu liên tiếp đảm bảo mới khiến Tam quả phụ tin ông ta thật sự sẽ không làm bậy.

Bắt đầu từ hôm nay, ông cụ Triệu thường xuyên nhìn chằm chằm Lý Anh Nương, nhưng Lý Anh Nương núp mãi ở sau khách điếm không ra.

Chờ đến buổi tối mùng năm.

Ông cụ Triệu vẫn không chờ được Lý Anh Nương, hành động vơ vét tài sản thất bại. Trước khi thông báo không làm được chuyện gì hết, chỉ có thể từ bỏ. Trong lòng ông ta thâm hận, đến phủ Tâm Dương, chắc chắn phải nói với Lý lão gia.

Mùng sáu, cuối cùng trên trấn Cát Tường cũng có xe bò chạy tới huyện thành.

Chỉ là người đánh xe hiện tại không giống đánh xe năm trước.

Bây giờ trong tay ông cụ Triệu chỉ có tám lượng bạc, tiếp tục ở lại đây cũng lãng phí tiền, còn không bằng sớm quay lại bên phủ Tâm Dương, ít nhất đều có cháo miễn phí ăn mỗi ngày.

Một nhà ba người thuê một chiếc xe bò, nhưng đến nửa đường xe bò bị hư, một nhà ba người đành phải xuống xe bò(*), đi bộ đến huyện thành.

Sau khi hiểu rõ, càng khiến họ sụp đổ hơn. Bọn buôn người cùng lắm là bán thân và nô lệ, nhưng họ bị quăng vào trong mỏ, hơn nữa cả đời cũng không ra được.

Đi mấy dặm đường, Triệu Ngọc Thụ đau m.ô.n.g quá, đau đến mức mồ hôi đầy đầu, hắn ta chỉ có thể ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi. May mắn là có người đánh xe bò tới, trên xe chất mấy cái túi.

Ông cụ Triệu và Triệu Ngọc Thụ trợn tròn mắt, đây không phải huyện thành.

Đến khi tỉnh lại, bốn phía đen kịt, còn có tiếng ồn ào và tiếng roi da.

Ông cụ Triệu khuyên can mãi, cho bạc lên xe bò này, để người ta đưa họ đến huyện thành. Họ vừa mệt vừa đói đến mức hơi mơ hồ, trên xe ngựa lắc lư, họ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Phản ứng đầu tiên của họ là gặp phải bọn buôn người, bị bán đi rồi.

(*) Raw để xe ngựa nhưng mà trên viết xe bò rồi nên vẫn để xe bò.

Vì Triệu Ngọc Thụ biết chữ và tính sổ, còn biết nịnh hơn nên dần dần không làm cu li nữa, hắn ta phụ trách ghi chép, nhưng vẫn không thể tự do ra vào.

Bình thường bà cụ Triệu vâng vâng dạ dạ trước mặt lang quân, giờ lại không sụp đổ, bà ta phụ trách nấu cơm, sống tạm bợ.

Mỗi ngày Triệu Ngọc Thụ cắn răng kiên trì làm cu li. Động lực chống đỡ hắn ta sống là thù hận, hắn ta muốn báo thù.

Ông cụ Triệu sụp đổ như trúng gió không thể làm việc, lãng phí bạc vô ích ở đây, bị ném vào cái hố c.h.ế.t người, tự sinh tự diệt.

Quách nương tử nhanh chóng lắc đầu: "Phu nhân, không cần lấy nữa, thật ra dùng mười lượng bạc kết thúc với người nhà, ta đã rất hài lòng. Dù dân chúng bình thường bọn ta, hay là phu nhân người cũng không nên vì vậy mà bẩn người, lưu lại tỳ vết. Không đáng, thật sự không đáng."

Đối với tất cả điều này, Liễu Phán Nhi chỉ biết cả nhà Triệu Ngọc Thụ thuê xe bò rời đi.

Nàng hỏi Quách nương tử: "Quách nương tử, mười lượng bạc kia, ngươi có muốn lấy lại không?”

Họ đang từ từ chịu khổi

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Ngươi cũng rất hiểu biết, vậy được, không truy cứu nữa. Ngươi dưỡng thương cho thật tốt, đợi khoẻ hẳn, đừng đến xưởng làm việc."

Quách nương tử hơi sững sờ, trên mặt lộ vẻ căng thẳng: "Phu nhân, người không để ta đến xưởng nhuộm vải làm việc, là ta làm không tốt sao?"

"Hả?" Quách nương tử hơi bất ngờ, không dám tin: "Phu nhân cho ta làm phu tử?"

(*) Một danh xưng tôn kính học trò gọi thầy mình.

Liễu Phán Nhi lắc đầu, cho Quách nương tử một lời khẳng định: "Không phải, ngươi làm rất tốt, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn muốn sắp xếp cho ngươi làm. Ngươi biết chữ, hơn nữa còn biết toán, sau khi trường học xây xong, ngươi dạy vỡ lòng cho trẻ con trong thôn trước. Bất cứ trai gái từ sáu đến mười hai tuổi đều phải biết chữ. Đến lúc đó, tiền công đưa ngươi sẽ dựa theo phu tử(*)."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng thế, ngươi dạy trẻ con trong thôn học chữ. Nếu mầm non đi học muốn tiến một bước thi công danh, ta mời thêm một người tú tài tới trường dạy học, ngươi đặc biệt dạy vỡ lòng cho bọn trẻ."

Quách nương tử nghe vậy thì rất vui vẻ: "Phu nhân, người yên tâm, chắc chắn ta sẽ làm tốt. Phụ thân ta là tú tài, từ nhỏ ta đã đi học với phụ thân. Phụ thân ta nói ta học còn lợi hại hơn ca ta, nếu ta là đàn ông cũng có thể thi đậu công danh."

Liễu Phán Nhi càng vui mừng để Quách nương tử đến trường học dạy bọn trẻ: "Được, ta yên tâm giao cho ngươi. Phải rồi Quách nương tử, phụ mẫu không có ở đây, ca ngươi thì sao?"

Quách nương tử trả lời: "Ca ta đi theo một đại nhân phủ Ngọc Dương bọn ta thi đậu Tiến sĩ, đến vùng khác làm quan, hắn làm sư gia. Trước đó đều là ca viết thư cho ta, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện tồi tệ, không biết ca có tìm ta hay không."

Liễu Phán Nhi nghe nói vậy, cười hỏi: "Ngươi biết địa chỉ ca ngươi không?"

Quách nương tử gật đầu: "Biết!"

Liễu Phán Nhi hơi suy nghĩ: "Như vậy đi, ngươi viết phong thư, chờ ta thu nhập xong bên này, ta đưa người đến bên Tây Bắc thì thuận tiện gửi thư qua giúp ngươi. Ngươi và Tiểu Nhã an thân định cư ở bên này, cũng nên gửi tin cho người thân duy nhất của ngươi. Tuy nói đường xa núi cao, rất khó gặp mặt, nhưng biết tung tích lẫn nhau, tóm lại sẽ yên tâm hơn."

Quách nương tử gật đầu: "Vậy thì phiên phu nhân, còn bạc chuộc thân thì ta mượn trước, sau này ta kiếm tiền trả lại gấp đôi cho phu nhân."

Liễu Phán Nhi cự từ chối: "Không cần đưa ta gấp đôi, đưa ta dựa theo giá mua là được. Dù sao ngươi sẽ ở lại luôn thôn Cát Tường, ta cũng không lo ngươi không trả tiền. An tâm dưỡng thương, ngươi và Tiểu Nhã sống qua ngày thật tốt. Ta đảm bảo với ngươi, sau này tuyệt đối có thể trôi qua rất tốt."

Huyện lệnh Lưu tới, hỏi Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, bây giờ trong đất đã không còn cứng, có thể đi kiểm tra hiệu quả của cày Khúc Viên chưa?”

Từ sau mùng bốn Tết trời quang, thời tiết dân dần ấm lên.

Thợ mộc Vương và thợ rèn Chu đi theo huyện lệnh Lưu đến thôn Cát Tường.

Qua Tết nguyên tiêu, phương Nam trở nên ấm hẳn.

Bùn đất cũng trở nên ẩm ướt, dấu vết đóng băng cũng dần dần biến mất.

Năm ngoái Liễu Phán Nhi thuê người khai hoang, trước còn mua mấy chục mẫu đất khai hoang.

Quách nương tử cười rất vui vẻ. Huyện lệnh Lưu cũng rất mong chờ, nếu hiệu quả tốt, ông ấy lập tức sẽ đưa hai cày Khúc Viên mới về kinh thành.

"Nếu Lưu đại nhân đã đến, vậy chúng ta cùng nhau đến điền trang nhìn thử!" Liễu Phán Nhi cười nói, nàng rất tin tưởng hiệu quả của cày khúc Viên.

Không chỉ dễ chuyển hướng, còn có thể điều chỉnh đầu cày sâu nông.

Liễu Phán Nhi gật đầu, nàng gọi thợ thuê lâu năm chuẩn bị cày bừa vào mùa xuân.

Lý Đại Sơn và một số người trong thôn am hiểu làm ruộng nhất cũng đi theo. Nếu cày Khúc Viên dễ xài, họ cũng sẽ thay cày sắt trong nhà.

Đến lúc đó bệ hạ dùng cày sắt này, tiết kiệm sức lực và tiết kiệm tiên hơn, tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

Huyện lệnh là ông ấy dâng cày Khúc Viên lên, thành tích năm nay khỏi cần lo.

Kinh thành ở phương Bắc, vụ cày vào mùa xuân muộn so với phương Nam.

Rất nhiều người đông đúc cuồn cuộn đi theo sau lưng Liễu Phán Nhi và Lưu đại nhân, đi tới ruộng.

Tới khúc cua, lão Hoàng Ngưu không nghe tiếng dừng lại, nó như có linh tính vậy, tự quẹo qua.

Người làm đỡ cái cày phía sau rất khiếp sợ, hắn ta không dùng bao nhiêu lực, là có thể nắm phương hướng trong tay.

Lão Hoàng Ngưu không phí bao nhiêu sức lực là có thể kéo cày cắt, nhanh chóng tiến về phía trước.

Lão Hoàng Ngưu kéo sợi dây phía trước, người làm đỡ cày sắt phía sau, nắm phương hướng trong tay.

Nếu có cách canh tác đất như này, một ngày có thể cày mười mấy mẫu cũng không phải nói chơi.

Người làm đeo cày lên lão Hoàng Ngưu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nó bắt đầu cày đất.

Người điều hướng phía sau cũng nhanh nhẹn quẹo cua rất tiết kiệm sức lực, không hê phải dừng lại như cày đất lúc trước, hai người hợp lực mới có thể cong qua.

Không chỉ có vậy, tác dụng cái cày này còn vô cùng tốt.