Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 282




Cố Thiệu sửng người, gật đầu nói: "Những điều ngươi nói đều được ghi lại trong tư liệu lịch sử, chỉ có điều nếu muốn tra ra sẽ tốn rất nhiêu công sức. Nhưng tính nợ cũ thì có ích gì cho cuộc đàm phán lân này không? Đến lúc đó, người của Nước Tây Vân sẽ khóc lóc om sòm, quỳ gối trước cổng cung điện, sau khi khóc lóc sẽ có rất nhiêu người chạy đến bẩm báo. Đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành đối tượng tấn công của bọn chúng, ngươi không sợ sao?”

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Không sợ. Chỉ cần ngươi sắp xếp được những tài liệu này một cách chân thực. Đúng rồi, nếu Lý mỗ cũng có thể tham gia sắp xếp những tài liệu này. Trong tình hình chứng cớ, lý lẽ rõ ràng thì cơ hội chiến thắng của ta trong trận khẩu chiến với đám nhà nho đó càng lớn hơn.

"Lý Nguyên Thanh, có phải ngươi điên rồi không? Khẩu chiến với đám nhà nho?" Cố Thiệu cảm thấy rằng Lý Nguyên Thanh to gan, làm điều xăng bậy: "Chút nước bọt của những quan văn đó có thể nhấn chìm ngươi đấy."

Lý Nguyên Thanh không hề quan tâm, nếu như đã ra mặt, hắn ta sẽ cố gắng hết sức: "Cố đại nhân, ta đã thống kê thời gian hai mươi ba năm gần đây ở chỗ biên quan, nước Tây Vân đã phát động năm cuộc chiến và cả những phần thưởng được trao cho nước Tây Vân sau khi đàm phán, cũng như chi phí và số người hy sinh của phía nước Tây Vân. Thương vong của Đại Chu chúng ta gấp đôi so với số người của nước Tây Vân, tổn thất chi phí tất cả của chúng ta gấp ba lần nước Tây Vân."

"Cứ kéo dài như vậy mãi thì nước Tây Vân phát động càng nhiều chiến tranh, tổn thất của Đại Chu chúng ta sẽ càng lớn. Nếu không phá vỡ cái lệ này để áp dụng những biện pháp có hiệu quả thì Đại Chu chúng ta chỉ sẽ bị chìm trong sự công kích và đàm phán, xin lỗi đâu hàng không ngừng của nước Tây Vân, dân dần suy yếu. Cuối cùng cũng sẽ như giống như Đại Tề ở triều đại trước, dần dần bị nước Tây Vân làm cho hao tổn đến diệt vong."

"Nghĩ lại nước Tây Vân thành lập đã ba trăm năm, tiền triêu thành lập một trăm năm mươi năm, Đại Chu hiện tại mới có một trăm hai mươi năm, hợp cả tiền triều và kim triều lại cũng không bằng thời gian lập quốc của nước Tây Vân." Còn nhân lúc thay đổi triêu đại, chúng đã chiếm đất của hai quốc gia của Vương triêu Trung Nguyên, đến nay vẫn chưa trả lại. Nước Tây Vân đang uống m.á.u của Vương triêu Trung Nguyên để kéo dài cuộc sống."

"Một khi mâu thuẩn nội bộ trong nước trầm trọng, lập tức phát động chiến tranh với Đại Chu, mưu đồ đoạt lợi từ chỗ Đại Chu, phân chia chiến lợi phẩm, để xoa dịu mâu thuẩn trong nước, hút m.á.u của Đại Chu để tiếp tục sinh tồn. Nếu có người công kích ta, không hiểu nhân nghĩa, đạo đức. Ta sẽ nói rằng tất cả những gì họ đã làm đều là đang hỗ trợ kẻ thù. Họ đang hưởng bổng lộc của Đại Chu, nhưng trên thực tế, họ đang làm những việc để làm lớn mạnh nước Tây Vân. Họ là thần tử của Đại Chu, hay là thân tử của nước Tây Vân?"

Những lời này giống như cái búa tạ đang giáng xuống đầu Cố Thiệu vậy.

Lưu Khuê đi theo phía sau Lý Nguyên Thanh, đợi những gia nhân của Cố gia rời đi, lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi: "Tướng quân, tại sao ngài lại nói với Cố đại nhân những điều đó"

Cố Thiệu chắp tay, hơi khom người hành lễ lần nữa: "Lý huynh thật là đại tài! Lý huynh trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai, Cố mỗ vào cung, thỉnh bệ hạ cho phép ta tra tìm tư liệu liên quan."

Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, vẫn có những đóa hồng mai nở rộ.

Gia nhân đưa nhóm người Lý Nguyên Thanh đến ngôi nhà ở phía tây của Cố phủ, nơi thanh tịnh và đẹp đẽ.

Lý Nguyên Thanh chắp tay trả lễ: "Làm phiền Cố đại nhân."

Một mình ngạo nghễ, lặng lẽ tranh xuân.

Những việc trước đây nghĩ không thông suốt, vào thời khắc này, dần dần trở nên rõ ràng, hắn ta hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của Lý Nguyên Thanh.

"Lỡ như tất cả đều thuộc về công lao của Cố đại nhân, không phải là ngài đã uổng phí công sức sao?" Thật ra thì chúng ta không nên sống ở nhà Cố gia, sẽ luôn cảm thấy giống như đã nợ Cố đại nhân một ân huệ lớn."

Lý Nguyên Thanh nhấp một ngụm trà, vỗ vào vai Lưu Khuê: "Lưu Khuê, ngươi cho rằng ngươi đang ở kinh thành của Đại Chu thì sẽ an toàn sao? Trước hết, trong kinh thành chắc chắn sẽ có gian tế của nước Tây Vân. Ta tấn công nước Tây Vân, đốt của g.i.ế.c người, bắt nhiều tướng sĩ từ nước Tây Vân làm tù binh như vậy, người của nước Tây Vân rất nóng lòng muốn xé xác ta ra thành trăm mãnh."

"Thứ hai, ta sẽ lập tức thay mặt Đại Chu đàm phán với Nước Tây Vân, thực ta thế lực của nước Tây Vân cũng không có gì đáng ngại. Những quan văn đó trong triều, mới chính là kẻ địch lớn nhất của ta. Cho dù ta có đầy đủ chứng cứ, đủ lý lẽ, nhưng cũng cần tìm người trợ giúp. Cố Thiệu hiện là cận thân của hoàng đế, hắn ta có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhiều loại tư liệu, hơn nữa hắn ta còn là quan văn. Nếu hắn ta có thể bị ta thuyết phục, chướng ngại cho lần đàm phán tiếp theo của ta sẽ ít hơn."

Lưu Khuê vò đầu, hạ giọng nói: "Tướng quân, tiểu tử mặt trắng họ Cố kia nhìn phu nhân tướng quân của chúng ta bằng ánh mắt khác thường, ngài phải cẩn thận, hắn ta đang âm mưu tính kế g.i.ế.c c.h.ế.t ngài, lúc đó hắn ta có thể đoạt quyền rồi."

Lý Nguyên Thanh xoa đầu Lưu Khuê: "Suốt ngày trong đầu cứ nghĩ đến mấy chuyện tình tình ái ái này. Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là bê ngoài thôi. Cố Thiệu, hắn ta không phải là loại người từ bỏ tình yêu lớn để đạt được tình yêu nhỏ. Nếu hắn ta không thể buông được thì đã sớm có hành động rồi. Tại sao còn ở trấn Cát Tường thời gian lâu như vậy, làm nhiều việc như thế, nhưng không hề nói một câu nào hữu dụng. Được rồi, hành trình này, các ngươi cũng rất vất vả, nhanh đi tắm rửa rồi cùng ăn cơm, nghỉ ngơi sớm.

Lý Nguyên Thanh tắm nước nóng, dùng bữa tối. Tại bàn ăn, dặn dò với ba thuộc hạ, ngoại trừ Lưu Khuê ở lại, hai người còn lại sẽ đi điều tra xem sứ đoàn của nước Tây Vân đã gặp những ai, làm những việc gì ở kinh thành...

Hành trình này, mệt quá rồi.

Mặc dù Lý Nguyên Thanh có thể chịu đựng gian khổ, nhưng cũng vẫn rất mệt mỏi.

Cố Tam dừng bước, vừa rồi lúc Lý Nguyên Thanh nói chuyện, hắn ta cũng có mặt, hắn ta đã nghe rõ hết, gật, gật đầu: "Thiếu gia, thuộc hạ ngu dốt, nhưng thuộc hạ cảm thấy những lời của Lý tướng quân nói rất có lý. Thuộc hạ đã từng tận mắt chứng kiến một việc ở thôn trang. Một hộ gia đình có bốn huynh đệ, bình thường họ thường cãi nhau vì một số chuyện, người ngoài muốn đến chiếm chỗ tốt, bình thường quan hệ của bốn huynh đệ rất xấu, nhưng lúc đó cũng không cãi nhau nữa. Liên kết lại đánh nhau, cãi nhau với người ngoài. Có được chỗ tốt, bốn huynh đệ chia đều."

Cố Thiệu đêm nay mãi không thể đi vào giấc ngủ được.

Cố Thiệu gật đầu, thở dài một tiếng: "Được rồi, ngủ thôi."

Cố Tam thấy vậy, thận trọng dè dặt hỏi: "Thiếu gia, ngài đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải vào cung!"

Rất nhiều thứ đã được viết trên bàn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị đốt cháy trong lò than.

Thấy Cố Tam chuẩn bị rời đi, Cố Thiệu lại hỏi: "Ngươi cảm thấy những gì Lý Nguyên Thanh nói có lý không?”

Ở Cố gia rất an toàn, Lý Nguyên Thanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

"Sau này, họ phát hiện ra rằng đoàn kết như vậy, được lợi hơn là đánh một mình nên thường liên kết lại ức h.i.ế.p người khác. Thắng thì ăn vạ, thua thì xin lỗi, trong nhà càng ngày càng giàu có, bốn người vốn đơn thuần cũng trở thành kẻ ác bá trong làng. Suy ra quan hệ giữa Đại Chu và nước Tây Vân, hành vi của bốn huynh đệ này, chẳng phải cũng giống như hành vi của nước Tây Vân đó sao?"