Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 252




"Muội cũng muốn làm hài tử ruột thịt của cha nương." Lý Nam cũng giơ cánh tay mập mạp lên, đôi mắt to tràn đầy vẻ tha thiết: "Tỷ, có được không? Có thể để cho nương lại sinh muội ra không?”

"Cái này..." Lý Dung cùng lắm cũng chỉ là hài tử mới tám chín tuổi, vẻ mặt con bé đau khổ, gãi gãi đầu: "Nhưng đệ muội đã được sinh ra đời rồi mà, không thể lại quay về trong bụng được nữal"

Trong lòng con bé có lúc nào là không muốn làm hài tử thân sinh của cha nương cơ chứ?

Vành mắt Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đều đã đỏ hồng, nhìn Lý Dung chăm chú.

Lưu thị nghe thấy tiếng nghẹn ngào của chúng bèn vội vã bước vào, thấy đôi song sinh long phụng này khóc thì đau lòng vô cùng: "Tại sao hai bé ngoan này lại khóc rồi?"

Lý Nam bĩu môi, rúc vào trong lòng Lưu thị: "Dì Tiểu Hoa, con phải làm sao mới có thể trở thành hài tử ruột thịt của cha nương đây? Tỷ tỷ nói, bọn con đã được sinh ra rồi thì không thể quay lại trong bụng rồi ra đời lại được nữa."

"Hả?”" Lưu thị tuyệt đối không ngờ tới Tiểu Bảo và A Nam sẽ hỏi ra vấn đề như thế này, hơn nữa lại còn bởi vì không thể trở thành hài tử thân sinh của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh mà buồn đến phát khóc.

Cẩn thận suy nghĩ một chút thì Lưu thị đã hiểu, Lý Nguyên Thanh trở về rồi, hơn nữa còn long trọng tổ chức hôn lễ. Mấy đứa nhỏ vô cùng vui sướng, nhưng cũng lo rằng khi cha nương có hài tử của bọn họ rồi thì sẽ không yêu thương chúng nữa.

Lý Tiểu Bảo không nói lời nào, mà nhíu chặt hàng mày thanh tú, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Lý Tiểu Bảo lau nước mắt đáp: "Trước đây ở trong thôn khi mẹ kế có con riêng của mình rồi thì sẽ không yêu thương những hài tử đời trước nữa. Nhưng nếu không cho cha nương sinh em bé thì cũng không được, như vậy quá ích kỷ."

(*) Dưới gối trống không: chỉ việc không có con cháu ruột thịt bên cạnh.

"Còn một việc nữa, trước kia chưa nói cho các con, nhưng hiện tại các con đã hiểu chuyện rồi, nên ta cảm thấy cần phải cho các con biết. Lúc con và A Nam được ôm tới thôn Lý gia thì ta còn tới hỗ trợ nữa mà. Lúc đó con và muội muội vẫn còn bọc trong tã lót, tã lót bằng gấm đỏ thẫm, chất vải trong trong ngoài ngoài đều cực tốt. Từ đó có thể thấy, phụ mẫu thân sinh của con và A Nam nhất định là người không giàu sang thì cũng phú quý. Mai sau các con trưởng thành rồi, phụ mẫu thân sinh của các con tìm tới, có tiên có quyền cướp các con đi. Đến lúc đó, nếu bên cạnh cha nương các con không có hài tử nào, há chẳng phải là dưới gối trống không* hay sao?"

Lưu thị sờ sờ cái đầu nhỏ của Lý Tiểu Bảo, giọng dịu dàng khuyên nhủ: "Tiểu Bảo, nương con và cha con đều là những người hiền hậu hiếm có. Bọn họ đều có thể đối xử tử tế với ta, với tỷ tỷ A Phương và tỷ tỷ A Lệ của các con, thế thì sao có thể không yêu thương con và A Nam được chứ? Dù sao con và A Nam cũng là hài tử do nương các con tự mình nuôi lớn, không khác gì so với con ruột cả."

Lý Nam nghe vậy, bị lời này dọa tới mức trợn to hai mắt: "Con không đi đâu hết, con sẽ ở bên cạnh cha nương, ai muốn cướp con thì con cũng không đi!"

Lưu thị cười khẽ võ về: "Tuy rằng các con không phải hài tử do cha nương các con thân sinh, nhưng cha nương các con còn đối xử với các con tốt hơn cả con ruột. Trong thôn chúng ta làm gì có đứa trẻ nào có phúc như các con?"

Một lúc lâu sau, Lý Tiểu Bảo mới gật gật đầu: "Dì Tiểu Hoa, người nói đúng. Con không thể quá ích kỷ, cha nương đã đối xử tốt với chúng con, chúng con càng hy vọng cha nương sau này sẽ sống tốt hơn."

Còn Lý Dung lại tò mò về thân phận của bản thân, bèn lên tiếng hỏi Lưu thị: "Dì Tiểu Hoa, vậy người có biết được thân thế của con không?” 

Lưu thị lắc đầu mấy cái: "Ta không biết, lúc đó khi cha con mang con và đại ca con về, trên thân hình gây trơ xương của các con đều mặc áo quần rách rưới. Nếu các con thật sự muốn biết về thân thế của mình thì lúc nào cũng có thể đi hỏi cha nương của các con."

Lý Dung nghĩ ngợi một lúc, lại lắc đầu: "Con không hỏi nữa đâu! Có thể có được phụ mẫu tốt hay không thì cũng phải xem duyên phận. Tuy rằng chúng con không phải hài tử thân sinh của cha nương, nhưng hai người họ lại là bậc cha nương tốt vô cùng. Lại nhìn cha con mà xem, quả thật là cực kỳ đáng thương! Lại có cha nương như vậy, đúng là quá xui xẻo."

Nhờ sự khuyên nhủ của Lưu thị, bọn nhỏ đã nghĩ thoáng hơn rồi, cũng đã khôi phục lại nét cười trên gương mặt.

Nhân lúc không có ai, Lưu thị bèn kể lại chuyện này cho Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nghe: "Bọn nhỏ đều là những hài tử tốt, nhưng cũng khó tránh sẽ nghĩ nhiều, vì đứa nào cũng vô cùng thông minh, phải vỗ về trấn an chúng cẩn thận."

Liễu Phán Nhi mỉm cười đáp: "Tạ ơn dì Tiểu Hoa đã giúp bọn ta cùng khuyên bảo bọn nhỏ, ta và Nguyên Thanh ấy mà, có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng bằng hành động thực tế. Tối nay chúng ta sẽ làm xiên thịt dê nướng, bọn nhỏ ăn được những món chúng muốn ăn thì tâm trạng sẽ tốt lên thôi."

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Để ta tới hỗ trợ."

Hôm nay nhà bọn họ trực tiếp mua luôn nửa con dê, làm xâu thịt dê nướng, như vậy là thích hợp nhất.

Liễu Phán Nhi ướp thịt dê xong xuôi lại tìm các que tăm bằng trúc trong nhà ra, dẫn dắt bọn nhỏ cùng nhau xiên thịt dê thành từng xiên nhỏ: "Tay nghề nướng thịt dê của phụ thân các con cực kỳ khéo, lát nữa các con ăn nhiều một chút."

Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Đây chính là loại hương liệu thượng hạng truyền tới từ Tây Vực, rất đắt, dùng tiết kiệm một chút."

Lý Dung giống như một chú chim sơn ca vậy, liên tục gọi nương không ngừng, vô cùng vui sướng.

Khi ở Tây Bắc, bốn người bọn Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt cũng thường xuyên ăn thịt nướng, nhưng không có nhiều gia vị, ngoại trừ muối, vì vậy mùi vị tương đối đơn giản, không ngon được như bây giờ.

Xiên thịt dê thành phẩm sau khi nướng ra đặc biệt non mềm, lại vô cùng ngon miệng.

Tay nghề ngày hôm nay của Lý Nguyên Thanh thực sự rất tốt.

Bốn người họ chê Lý Nguyên Thanh nướng quá chậm nên cũng đi qua tự mình bắt tay vào làm: "Tướng quân, loại bột rắc lên trên mặt thịt nướng là gì vậy? Thịt dê sau khi thêm loại gia vị này vào thì ăn ngon lắm."

Quả nhiên, bọn nhỏ nhìn thấy xiên thịt dê thì đã nghĩ ngay tới hương vị thơm ngon, tâm trạng đứa nào cũng vui vẻ cực kỳ, sớm đã quên mất những mất mát ban nấy.

Lưu Khuê lập tức đứng dậy nhận lấy vò rượu: "Thím Tiểu Hoa, đa tạ người, để bọn ta tự rót là được."

Hiện giờ Lý Nguyên Thanh càng ngày càng tò mò, Liễu Phán Nhi lấy những loại gia vị tốt như thế này từ đâu ra.

Lưu thị còn mang vò rượu trong nhà ra, rót rượu cho Lý Nguyên Thanh và bốn thị vệ: "Rượu trong nhà là loại bình thường mà thôi, mọi người uống đỡ chút nhé."

Loại bột thì là này là loại gia vị mà chỉ có những tâng lớp quý tộc có công lao to lớn hoặc những gia tộc cực kỳ giàu có ở kinh thành mới sử dụng, bách tính thường dân không thể mua nổi. Hương liệu có thể đổi lấy vàng, điều này không hề khoa trương chút nào mà hoàn toàn là sự thật.

Buổi trưa ăn ở Mỹ Vị lâu, tuy bọn họ đã uống rượu rồi nhưng còn phải cưỡi ngựa, cho nên chỉ uống một chén, căn bản là không đã ghiền. Lát nữa ăn xong thì đi ngủ luôn, ở trong nhà uống nhiều thêm vài chén cũng không thành vấn đề.

Lý Nguyên Thanh rất biết tiết chế, chỉ uống một chén, sau đó cũng không uống thêm nữa.

Còn có một nguyên nhân khác, đó là rượu ở đây uống không ngon.