Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 250




"Được chứ!" Lý Nguyên Thanh thoải mái mỉm cười: "Nhường nàng ba hơi, chạy trước đi."

Liễu Phán Nhi cũng không khách khí với Lý Nguyên Thanh, thúc ngựa chạy trước, giục ngựa phi như bay. Lý Nguyên Thanh theo sát phía sau nàng, ánh mắt dõi theo Liễu Phán Nhi với tư thế cưỡi ngựa hiên ngang mạnh mẽ ở phía trước.

Có nàng, thật là tốt!

Bốn người thị vệ phía sau nhìn thấy Liễu Phán Nhi thúc ngựa lao như gió thì trong lòng càng thêm ngưỡng mộ, không hổ là tức phụ của tướng quân, đến cưỡi ngựa cũng lợi hại như vậy.

Khi đến thị trấn, Liễu Phán Nhi dẫn Lý Nguyên Thanh tới thẳng hiệu may, tự mua đồ cưới cho mình, là một bộ có kỹ thuật thêu thùa thủ công cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ. Vốn nàng chỉ muốn mua loại thông thường mà thôi, nhưng Lý Nguyên Thanh khăng khăng muốn mua một bộ đẹp nhất.

Cả hai đời chỉ kết hôn một lần, đương nhiên không thể keo kiệt.

Bộ đồ cưới mang ý nghĩa may mắn của Lý Nguyên Thanh tốn hơn ba mươi lượng bạc, chất vải tốt nhưng không có nhiều hoa văn như thế, vừa khéo là loại mà hắn thích.

Kích cỡ có đôi chỗ không vừa thì chỉ cần sửa sơ qua một chút là được, buổi chiều là có thể tới lấy.

Còn chuyện phải tốn nhiều tiên thì cũng không hề gì, loại đồ vật như tiền này, mục đích kiếm về chính là để tiêu xài mà.

"Cung nghênh Đức Thụy phu nhân!" Lý chưởng quỹ thấy Liễu Phán Nhi tới liền lập tức tiến lên hành lễ, sau đó quan sát nam tử có khí thế hiên ngang đang đứng bên cạnh Liễu Phán Nhi: "Vị này là..."

Lý Nguyên Thanh chắp tay đáp lễ: "Lý chưởng quỹ khách khí rồi."

Lý chưởng quỹ sững người, đây vậy mà lại là võ tướng hàng ngũ phẩm, hắn ta lập tức khom mình hành lễ: "Lý tướng quân, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu."

Liễu Phán Nhi giới thiệu: "Lý chưởng quỹ, đây là Lý Nguyên Thanh - phu quân của ta. Nguyên Thanh, đây là Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu, chỗ này là sản nghiệp thuộc vê Cố gia của khâm sai Cố đại nhân, là một nơi rất có tiếng ở huyện Thôi Dương này."

"Lý chưởng quỹ, mang lên cho ta mấy món ăn đặc trưng nổi tiếng nhất ở chỗ này của các ngươi." Liễu Phán Nhi rất hiếm khi tới đây ăn cơm, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, nàng muốn hẹn hò cùng với Lý Nguyên Thanh.

Liễu Phán Nhi dẫn Lý Nguyên Thanh đi tới Mỹ Vị lâu của Cố gia để nếm thử hương vị món ăn của huyện Thôi Dương.

Nếu không thì có bốn cái kỳ đà cản mũi ở bên cạnh, nàng cũng không thể thì thâm to nhỏ với Lý Nguyên Thanh, càng không thể làm ra hành động hôn trộm Lý Nguyên Thanh được.

Hoắc Thành Đạt vừa muốn nói là sẽ lên cùng thì bỗng bị Lưu Khuê bịt chặt miệng: "Bọn ta không lên đâu, bọn ta ở dưới lầu gọi mấy món là được."

Liễu Phán Nhi nhìn về phía Lưu Khuê, trong lòng tỏ ý khen ngợi, tiểu tử này đúng là tinh ý.

Lý chưởng quỹ đáp ứng: "Đức Thụy phu nhân, mời lên lầu. Bốn vị phía sau đây cũng cùng lên sao?"

Lý chưởng quỹ lập tức dặn dò tiểu nhị dẫn mấy người bọn Lưu Khuê tới một vị trí tương đối rộng rãi sát cửa sổ, bảo tiểu nhị đặc biệt tiếp đón bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, Hoắc Thành Đạt tức giận nói: "Vừa rồi ngươi cản ta làm chí? Chúng ta vốn đã cùng ăn cùng ở với tướng quân, giờ ngồi chung một cái bàn ăn cơm không phải là sẽ có thể tiết kiệm được chút hay sao? Như thế không phải tốt hơn à?”

Lưu Khuê lấy đũa gõ lên đầu Hoắc Thành Đạt mấy cái: "Ngươi đúng là cái đồ cứng đầu cứng cổ, đời này kiếp này ngươi cũng chỉ thế mà thôi! Đúng là tướng quân đã cùng ăn cùng ở với chúng ta, nhưng đó là ở trong quân doanh cơ mà! Bây giờ ngài đã về nhà và gặp được tức phụ rồi, đương nhiên là phải gần gũi thân thiết với tức phụ. Chúng ta mà đi theo, như vậy cũng quá không tinh ý rôi! Dù sao có nói mãi cũng không thông với loại người thô lỗ như ngươi, chờ đến khi ngươi có tức phụ rồi thì tự nhiên sẽ biết!"

"Trước đây khi tướng quân ăn cơm đều ăn cùng chúng ta. Còn bây giờ trong mắt chỉ có một mình phu nhân, có thể thấy ngài cũng không muốn để cho chúng ta đi theo làm phiền đâu!"

Lưu Khuê gật gật đầu: "Đó là điều đương nhiên, có được tức phụ xinh đẹp như thế, ai mà còn cam lòng ngồi ba hoa khoác lác với mấy hán tử thô lỗ như các ngươi?"

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưng thức ăn và rượu tới, bọn Lưu Khuê ăn cơm uống rượu càng thêm thoải mái.

Lý chưởng quỹ dẫn Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh tới nhã gian riêng trên lầu ba, bàn được kê sát phía cửa sổ, có thể ngắm được khung cảnh phố xá bên ngoài.

Liễu Phán Nhi gọi bốn món, đủ cho hai người bọn họ ăn.

Lý chưởng quỹ lui ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa lại, vừa rồi hắn ta đã quan sát tỉ mỉ Lý Nguyên Thanh, quả thật là một tướng mạo xuất sắc mà

Ngũ quan cân đối, vô cùng anh tuấn.

Trên người còn có một loại sát khí được tôi luyện ra từ núi đao biển xác, thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.

Khoảng thời gian trước đó, những người ở quê nhà của Đức Thụy phu nhân đến cửa nhờ cậy, Lý chưởng quỹ mới hay tin Đức Thụy phu nhân và trượng phu đã ly hôn.

Lý chưởng quỹ vừa xuống lầu vừa nghĩ tới lời dặn dò của thiếu gia lúc trước.

Lý chưởng quỹ đã chăm sóc thiếu gia từ nhỏ tới lớn, mấy lần chứng kiến ánh mắt thiếu gia nhà mình nhìn vê hướng Đức Thụy phu nhân thì đều là kiểu ánh mắt hết sức không bình thường.

Cho dù là chuyện công hay là chuyện sinh hoạt cá nhân, việc to việc nhỏ gì cũng đều phải báo cáo hết.

Nếu Đức Thụy phu nhân có bất kỳ chuyện gì thì đều phải viết thư rồi sai người đưa tới kinh thành để báo cho hắn ta.

Lý chưởng quỹ cũng đã từng là người trẻ tuổi, hắn ta hiểu ánh mắt đó là gì.

Trước mặt Đức Thụy phu nhân, Lý Nguyên Thanh đã thu lại sát khí rất nhiều, nhưng toàn thân tràn đầy khí chất mạnh mẽ này cũng không thể khinh thường.

Lúc này mới qua bao lâu đâu, trượng phu của Đức Thụy phu nhân đã trở về rôi, vậy chuyện ly hôn lúc trước lại là chuyện gì cơ chứ? Bên trong có một câu, hỏi Đức Thụy phu nhân sau khi ly hôn, có từng buồn hay không?

Lý chưởng quỹ đã mấy lần liên lạc với Liễu Phán Nhi nên phát hiện vị Đức Thụy phu nhân này chẳng hề thương tâm, cũng không buồn bã, vì vậy liền gửi thư cho thiếu gia.

Hắn ta liên lập tức viết thư gửi đi, rất nhanh sau đó đã nhận được hồi âm của thiếu gia.

Đích thân rót ba chén rượu, Lý chưởng quỹ bưng ly rượu lên nói: "Lần đầu được tiếp kiến Lý tướng quân, tại hạ đặc biệt tới kính rượu."

Chờ các món ăn đều đã làm xong xuôi thì Lý chưởng quỹ đi theo tiểu nhị bưng món cùng nhau tiến vào nhã gian riêng.

Trong tay Lý chưởng quỹ còn cầm một vò Hạnh Hoa Xuân, là loại rượu bản địa vô cùng nổi tiếng của huyện Thôi Dương.

Liễu Phán Nhi gọi bốn món, Lý chưởng quỹ lại tặng thêm hai món.

Lý Nguyên Thanh cũng bưng ly rượu lên, biểu cảm hờ hững đáp: "Đa tạ sự chiếu cố từ trước tới nay của Lý chưởng quỹ đối với phu nhân của ta, Lý mỗ vô cùng cảm kích."

Sau khi hai người cạn chén, sắc mặt Lý chưởng quỹ nghi hoặc hỏi: "Đức Thụy phu nhân, khoảng thời gian trước ta nghe nói ngài ly hôn rồi, lúc đó lão phu nhân vô cùng lo lắng, còn bảo ta đặc biệt đi thôn Cát Tường một chuyến xem sao. Hiện giờ..."

Liễu Phán Nhi nghe được Lý chưởng quỹ hỏi thăm thì trên mặt lập tức ửng đỏ: "Trước kia đúng là phu quân ta đã viết thư ly hôn, đó là vì chiến sự ngoài biên cương nguy cấp. Đội quân mà phu quân ta chỉ huy phụ trách chiến sự khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, một mình đơn độc thâm nhập vào nước Tây Vân, rất nhiều tướng sĩ đều ôm quyết tâm phải liều chết. Phu quân ta sợ sẽ không thể quay về được nữa, cũng không muốn để ta làm quả phụ, cho nên mới viết thư ly hôn. Hiện giờ đã giành được đại thắng, sống sót trở về, chúng ta quyết định sẽ tổ chức lại một buổi hôn lễ."