Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 247




Thế là Lưu thị đi đến chuồng gà ở hậu viện, bắt một con gà mái già mập và to nhất, nấu nước trụng lông, nhanh chóng nhổ lông, xử lý sạch sẽ, băm vụn ra, sau khi luộc sơ, bỏ vào lọ sành chuyên hầm canh.

Bỏ thêm miếng gừng và hành lá, với mười mấy trái táo đỏ, một nắm kỷ tử, đổ đầy nước, bắt đầu hâm.

Trong hiểu biết đơn giản của Lưu thị, nếu Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đều có tình cảm với nhau, vẫn là phải sinh hài tử của mình. Tuy Đại Bảo A Dung Tiểu Bảo A Nam đều không tôi, nhưng đẻ con rồi, không có tiếc nuối.

Nữ nhân ăn ngon, thì sức khỏe có thể tốt, nữ nhi mang thai sinh con, mới có thể nuôi tốt.

Sau này Liễu muội muội và Lý Nguyên Thanh đẻ con, nàng ấy còn có thể giúp đỡ trông nom hài tử, Liễu muội muội có thể yên lòng làm việc lớn ở ngoài kia.

Lưu thị vui rạo rực suy nghĩ chuyện tốt đẹp trong tương lai, vừa nấu canh gà, vừa ngâm nga, tâm trạng hết sức tốt.

Miêu Nhi tỷ và Ngư Nhi muội đang nấu cơm, Lưu thị cũng giúp đỡ.

Bởi tối qua Liễu Phán Nhi trò chuyện rất lâu với Lý Nguyên Thanh, ngủ ít. Vì vậy sáng sớm hôm nay, rõ ràng nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng cũng không bằng lòng thức dậy.

Lúc này Lưu thị bước vào, bưng một chén canh gà đầy ắp, phía trên còn trôi nổi một lớp dâu dày đặc, thấy Liễu Phán Nhi đang cầm cây lược mày chau mặt ủi

Trời lạnh ngủ nướng, tuyệt vời!

Ngày trước nàng trực tiếp dùng dây buộc tóc cột thành hai b.í.m tóc, hoặc cột một chùm tóc.

Liễu Phán Nhi mở tủ áo ra, chọn một bộ áo màu đỏ tươi xinh xắn, váy cùng màu, dây thắt lưng siết chặt, vòng eo nhỏ càng thêm thon gọn.

Cho tới khi phía ngoài trời sáng hẳn, Liễu Phán Nhi mới mở mắt ra, chuẩn bị thức dậy.

Nhưng hôm nay Liễu Phán Nhi không muốn qua loa như thế kia, nữ nhi vì người yêu mến mình mà điểm trang, nàng muốn ăn mặc xinh đẹp hơn. Thế nhưng bàn tay của mình quá vụn về, không biết cột tóc.

Có Lý Nguyên Thanh dạy bảo hài tử, thì Liễu Phán Nhi có thể làm biếng rồi. Mang thai?

Liễu Phán Nhi ngửi thấy mùi thơm, quay đầu lại nhìn vê phía mặt bàn: "Tiểu Hoa tỷ, sáng sớm tỷ bưng một chén canh gà dầu mỡ cho ta làm gì?"

Lưu thị cầm lược, chải đầu cho Liễu Phán Nhi, mái tóc đen bóng, vô cùng mượt mà, trượt qua đầu ngón tay của nàng ấy: "Đương nhiên cho muội tẩm bổ sức khỏe, sức khỏe nữ nhân tốt, cũng cần uống nhiều canh gà. Một khi có mang, thì sức khỏe của thai nhi và thai phụ đều rất tốt."

"Liễu muội muội, đưa lược cho ta, ta chải đầu cho muội." Lưu thị đặt chén canh gà lên bàn, lau chùi tay, đi sang đó cầm lấy cây lược trong tay Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, dở khóc dở cười: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Buổi tối bọn ta chỉ tán gẫu, cũng không làm gì cả."

"Tiểu Hoa tỷ, trong thời gian ngắn ta không suy nghĩ có con." Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, buổi sáng nàng chỉ muốn ăn bánh bao và cháo trắng, chứ không phải uống canh gà, hơn nữa còn là canh gà mái già một lớp dầu.

Lưu thị nhếch môi nở nụ cười: "Muội và Nguyên Thanh đều không nhỏ tuổi nữa, có thể sinh rồi, đừng ngượng ngùng. Tối qua đều đã ngủ chung một phòng, không chừng hài tử này đã cất trên người rồi. Sau này muội đừng không biết nặng nhẹ. Làm việc nặng nhọc, có ta đây. Ta không làm được, chẳng phải còn có Nguyên Thanh sao?"

Liễu Phán Nhi sững sờ, nàng và Lý Nguyên Thanh chưa hề làm gì mài

Lưu thị trợn mắt trắng, hai người đều có tình cảm với nhau, trẻ tuổi, sức lực đồi dào, có thể nhịn lại ư?

Nàng ấy mới không tin!

Liễu Phán Nhi cũng rất thích, cảm tạ: "Đẹp, đa tạ Tiểu Hoa tỷ."

"Như thế nào? Đẹp không?" Lưu thị hỏi, hết sức hài lòng tay nghề của mình.

Cứ xem như Liễu Phán Nhi ngại ngùng, Lưu thị không nói tiếp, bàn tay không ngừng, chải búi tóc chữ thập đoan trang thanh tú cho Liễu Phán Nhi, từ hộp trang sức của Liễu Phán Nhi lấy cây trâm bạc ra cài vào mái tóc.

"Được rồi, chải đầu tóc xong, mau chóng uống canh gà đi." Lưu thị hối thúc: "Ta là người từng trải, muội nghe ta chắc chắn không sai, mau lên, đừng chê dầu mỹ, tốt cho sức khỏe."

Liễu Phán Nhi mày ủ mặt ê: "Đại tẩu, thật sự không cần, ăn cơm bình thường là được. Uống hết một chén canh gà này, bữa sáng của ta cũng không ăn nổi thứ gì nữa."

Lưu thị nhíu mày: "Uống được bao nhiêu, thì uống bấy nhiêu, ôi, đáng tiếc rồi."

Trời sáng trưng, Lý Nguyên Thanh dẫn đám hài tử rèn luyện trở vê.

Lý Nguyên Thanh nhìn cửa phòng của Liễu Phán Nhi đã mở ra, hắn bước nhanh đi về phía đó thì trông thấy Liễu Phán Nhi đang câm chén, ủ rũ y hệt uống thuốc: "Không muốn uống thì không uống."

Liễu Phán Nhi vừa muốn đặt chén xuống, Lưu thị không vui lòng: "Nguyên Thanh, trước kia ta còn tưởng đệ là một người thương tức phụ, không ngờ đệ cũng là giả vờ thương tức phụ. Đệ to khỏe, giày vò Phán Nhi. Đệ thì mạnh như rồng như hổ, nhưng đáy mắt Liễu muội muội tái thâm, sáng sớm không dậy nổi, như vậy không ổn đâu. Chắc chắn phải bồi bổ sức khỏe, ta thức dậy từ sớm hầm canh gà. Nếu đệ muốn tốt cho tức phụ đệ, thì khuyên tức phụ đệ uống canh gà."

Lưu thị nói xong, ánh mắt nhìn sang Lý Nguyên Thanh vô cùng không tán thành.

Lý Nguyên Thanh giương mắt đờ đẫn, hôm qua hắn làm sao giày vò Liễu Phán Nhi rồi chứ?

Lý Nguyên Thanh nhìn dáng vẻ có chỗ dựa nên không sợ của Liễu Phán Nhi, khóe mắt còn lườm được vài quả đầu củ cà rốt nằm sấp dưới cửa sổ nghe lén, giận hờn ngồi xuống, rót nước lạnh trong ấm trà, uống mấy ngụm.

Thật sự oan ức!

"Lại đây lại đây!" Liễu Phán Nhi phóng hỏa khắp nơi, lời nói khiêu khích.

Trên mặt Lý Nguyên Thanh hơi đỏ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ho hai tiếng, cúi đầu xuống cắn răng: "Nàng chỉ biết dằn vặt ta, đợi hoàn thành hôn lễ, xem ta giày vò nàng như thế nào!"

Liễu Phán Nhi cười thâm, uống một ngụm, tuy dầu mỡ, nhưng thơm thật, nàng chớp mắt với Lý Nguyên Thanh: "Chàng cũng uống một ít, tẩm bổ sức khỏe, buổi tối còn phải giày vò nữa"

Bên ngoài có hài tử, chắc chắn Lý Nguyên Thanh không dám làm bừa. Hắn cũng muốn "Giày vò", nhưng Liễu Phán Nhi không cho "Giày vò"!

"Nguyên Thanh, đã ăn cơm chưa?" Thôn trưởng Lý vui vẻ chào hỏi Lý Nguyên Thanh, sau đó ông lại gân hắn, hạ thấp giọng, híp mắt nói: "Dỗ được tức phụ nhà ngươi chưa? Nguyên Thanh, ta phải nói ngươi nghe tức phụ của ngươi quả thật là một nữ tử rất tốt. Nếu ngươi bỏ lỡ Phán Nhi thì sẽ không tìm được tức phụ nào tốt như thế nữa đâu."

Lý Nguyên Thanh quyết định rồi, hôm nay chuẩn bị trứng gà thịt gà cá, ngày mai lập tức tổ chức hôn lễ vào động phòng!

Lý Nguyên Thanh vừa ra khỏi cửa lớn thì vừa hay đụng phải thôn trưởng Lý đang chuẩn bị về nhà.

"Nàng chờ đói!" Lý Nguyên Thanh bình phục tâm trạng xong, đứng lên, trừng mắt nhìn Liễu Phán Nhi, đứng dậy một cách mất tự nhiên, hắn chưa kịp dùng bữa sáng, thì ghé sang nhà thôn trưởng bên cạnh.

Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười: "Đại thúc, thúc yên tâm, ta đã dỗ xong cả rồi. Đúng lúc ta cũng đang muốn tìm thúc có việc đấy, đi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Thôn trưởng Lý hài lòng gật đầu, từ trước tới nay đứa cháu trai này của ông vẫn luôn là người thông minh, không để ông phải lo lắng điều gì: "Vậy thì được, vừa khéo ta cũng có việc muốn nói với ngươi. Lần trước phụ mẫu ngươi vào thôn cùng với một đợt thôn dân khác, nhưng những việc mà bọn họ đã làm thì thực sự quá xấu xa, thôn Lý gia chúng ta không thể dung thứ cho những người độc ác như thế, cho nên ta muốn đuổi bọn họ ra khỏi thôn Lý gia, nhưng ta cũng không nỡ bỏ một hài tử tốt như ngươi."

"Vì vậy, ta đã tiến tới thỏa thuận với bên chỗ cha ngươi rồi. Chia tộc, tách một chi của cha ngươi ra, sau đó ngươi sẽ ở lại tộc chính của Lý gia. Ngoài ra vẫn còn một cái giá phải trả nữa, đó là mỗi năm phải giao cho cha ngươi mười lượng bạc, liên tục giao như vậy năm năm liên."