Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 229




Lý Phương từ phía sau mẫu thân đứng ra: "Ngươi đã viết thư đoạn thân, cũng đã câm bạc, không phải là phụ thân của chúng ta, vê sau không nên đặt trên miệng hai chữ “phụ thân", chúng ta không nhận, phil"

Lý Lệ cũng học theo bộ dáng tỷ tỷ, làm mặt quỷ: "Phil"

Lưu thị vội vàng kéo hai nữ nhi ra phía sau: "Chấp nhặt với loại súc sinh như vậy không đáng."

Sau khi Vương nha dịch thức dậy, ăn điểm tâm, lập tức tới xem thôn Cát Tường mở đại hội. Mặc dù không chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng cũng nhìn ra đại khái.

Tuy rằng bình thường bọn họ cũng làm chút chuyện lừa gạt, nhưng thật sự chưa từng làm ra chuyện đại gian đại ác. Hành vi của một nhà Lý lão gia làm cho đám người Vương nha dịch càng thêm tức giận.

Vương nha dịch cũng không tiện tiếp tục ở lại nơi này, tiến lên khom người hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân, nếu người một nhà này đã viết xong thư hòa ly và thư đoạn thân, cũng đã phân gia xong. Thôn Cát Tường, trấn Cát Tường không chứa chấp bọn họ, những người này không thể tiếp tục ở chỗ này, còn phải trở lại phủ Tâm Dương cùng với chúng ta. Điểm tâm đã dùng rồi, vừa lúc tại hạ có việc, xin cáo từ với phu nhân."

Liễu Phán Nhi xoay người đưa thư hòa ly và thư đoạn thân cho Lưu thị, sau đó nhìn về phía Vương nha dịch: "Làm phiên Vương đại nhân, vừa đúng lúc ta cũng viết thư, phiền Vương đại nhân chuyển cho Triệu đại nhân."

"Đức Thụy phu nhân không cần khách khí." Vương nha dịch cung kính ứng phó, nháy mắt với ba đồng bạn: "Ba người các ngươi mau chóng thúc giục người một nhà này lên đường.

Lý lão phu nhân khá hài lòng với kết quả hiện tại, chừng một trăm lượng bạc! Trở lại phủ Tâm Dương còn có thể thuê tiểu viện ở, không cần phải chen chúc trong lều trại, còn có thể mua nha hoàn làm việc.

Liễu Phán Nhi và Lưu thị mang theo Vương nha dịch về nhà, nàng chuẩn bị mười lượng bạc, một ít lương khô, còn có một phong thư, đưa hết tất cả cho Vương nha dịch: "Vương đại nhân, trên đường đi các ngươi có chỗ cần dùng. Từ chỗ này của chúng ta đến huyện thành có tám mươi dặm đường, buổi trưa đói bụng, không có đồ ăn. Chút bạc này coi như là mời mấy huynh đệ uống chút trà trên đường, xin đừng cự tuyệt. Ba nha dịch còn lại thúc giục cả nhà Lý lão gia: "Mau chóng lên đường, đừng trì hoãn.

Vương nha dịch nhận được thư trong tay Liễu Phán Nhi, cẩn thận sắp xếp gọn gàng, lại nhận bạc và lương khô, nhiều lân cảm tạ.

Vương nha dịch thấy thế cũng không khách khí, nhận lấy: "Đa tạ phu nhân ban thưởng."

Lý lão gia và Lý Nguyên Công sắp xếp tiên bạc gọng gàng, chuẩn bị đi theo nha dịch trở vê phủ Tâm Dương.

"Vâng, Vương ca. Các nha dịch khác đáp ứng.

Sau khi hiểu rõ tính cách của một nhà Lý lão phu nhân, nội tâm của những nha dịch này cũng phi thường khinh bỉ.

Lý Nguyên Vũ thèm thuồng nhưng không dám đòi phụ thân và đại ca, chỉ đành đi theo phía sau mẫu thân, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhớ tới Lý Anh Nương: "Nương, muội muội đâu? Chúng ta tới đó, vẫn không thấy bóng dáng Anh Nương đâu."

Lý lão phu nhân dừng bước chân, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, ánh mắt dáo dác nhìn chung quanh, kinh hoảng khôi thôi: "Sai gia, nữ nhi của ta không thấy đâu, sáng sớm thức dậy đã không thấy người, các ngươi mau giúp ta tìm kiếm."

Người một nhà họ Lý bởi vì có bạc, trong lòng hơi lâng lâng.

Nhưng vừa nghĩ đến lão phu nhân này còn có một nhi tử là võ tướng ngũ phẩm, bọn họ cũng không dám tùy ý khi dễ, nhưng điều này vẫn không thể cản trở bọn họ trào phúng: "Các người lúc trước còn muốn bán nữ nhi, nàng không chạy mới là lại"

Lý lão thái không nghe: "Trong nhà hiện tại có bạc rồi, ta làm sao có thể bán khuê nữ đây?"

"Ha ha, không có bạc lập tức bán khuê nữ, càng phải chạy!" Một nha dịch khác cười lạnh: “Ngươi tìm được thì tìm, tìm không được thì dẹp đi, đừng trì hoãn chúng ta lên đường.

Mấy người còn cảm thấy Lý Anh Nương kia chạy trốn mới là hành động thông minh, nếu ở lại, sớm muộn gì cũng bị một đôi vợ chồng già nhãn tâm này bán đi.

Những người khác trong thôn cũng chỉ trỏ: "Ta còn nghĩ Lý lão phu nhân chỉ hà khắc với con dâu, không ngờ bà ta đối với với khuê nữ cũng ác độc như vậy, vậy mà rắp tâm bán khuê nữ vào trong kỹ viện."

"Ai nói không phải đâu? Lúc trước cả ngày rứt ruột rứt gan gọi Lý Anh Nương, còn không phải là vì ăn miếng trứng gà mà muốn bán khuê nữ sao? Không khác gì heo chó, nói bán là bán!"

"Trước kia bọn họ thanh cao, nhưng con người không quá xấu. Bây giờ nhìn xem, đúng là táng tận lương tâm.”

"Ngẫm lại Nguyên Thanh trước kia phản kháng, chúng ta còn cảm thấy chung quy vẫn là cha mẹ, không có thù oán không hóa giải được. Bây giờ nhìn xem, nếu ta có cha mẹ như vậy, ta cũng không nhận, so với con đỉa hút m.á.u còn ghê tởm hơn!"

Lý lão phu nhân trước kia ở thôn Lý gia, có phu quân là đồng sinh**, hơn nữa trong nhà còn có không ít đất đai, cho nên vẫn luôn được người ta khen ngợi.

**Đồng sinh (tóngshẽng): học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu tú tài)

Báo Tử nghe người ta bàn tán chuyện trong nhà, vụng trộm trở về, hạ thấp giọng nói bên tai Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, bạc của chúng ta cứ cho người xấu như vậy sao?"

Chu Thúy Hoa chỉ vào Lý lão phu nhân, vẻ mặt nghiêm nghị: "Chuyện hư hỏng nhà các người, chúng ta đích thật là không muốn quản, nhưng chỗ ngươi đứng bây giờ là đất của thôn Cát Tường chúng ta. Thôn Cát Tường chúng ta là đất của dân lành, người độc ác như ngươi không xứng ở lại chỗ chúng ta. Cút, mau cút đi."

Cho dù bà ta đau khổ cầu xin, cũng không ai nguyện ý giúp bà ta tìm nữ nhi Lý Anh Nương.

Lý lão thái vốn còn muốn tiếp tục tìm kiếm nữ nhi, dưới sự tức giận mắng mỏ của mọi người, rụt đầu, theo phía sau trượng phu và nhi tử, xám xịt rời đi.

"Đúng, ngươi không xứng, mau đi đi, đừng để cho sự ác độc, bẩn thỉu của các ngươi làm hỏng phong thủy trong thôn chúng ta, có bao xa thì cút bấy xa."

Người một nhà Lý lão gia bị Vương nha dịch mang đi, tới như thế nào, trở về như thế. Lúc này bị người ta chỉ trỏ, bà ta chịu không nổi, tức giận đến dậm chân: "Chuyện nhà ta liên quan gì đến các ngươi!"

Mẫu thân nói, có người ở đây, không cần cậu ra mặt, chỉ cần quan sát rồi học hỏi là được. Chờ sau này cậu trưởng thành, nếu xảy ra chuyện tương tự thì sẽ để Lý Đại Bảo xử lý.

"Nương, không thể để bọn họ cầm tiền." Lý Đại Bảo tức giận, ánh mắt bốc hỏa.

Cậu nhóc mấy lần muốn xông ra ngoài, nhưng đều bị mẫu thân ngăn lại, để cậu ở bên cạnh đứng nhìn.

Lưu thị cùng chung mối thù, nắm chặt nắm tay: "Liễu muội muội, lúc trước muội nói có biện pháp lấy bạc trở về, bây giờ chúng ta lập tức đuổi theo, đợi sau khi bọn chúng ra khỏi trấn Cát Tường, chúng ta lập tức cướp bạc về."

Lý Tiểu Bảo gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Nương, con cũng cảm thấy đưa bạc quá hời cho bọn họ, nhưng nếu cướp về, con cảm thấy không hay lắm. Huống chi, còn có bốn nha dịch ở đó. Có lẽ bốn người đó không có ý định xấu, nhưng chúng ta không thể để lại cái đuôi cho người ta nắm”

Mấy lần hành động, mẫu thân đều lo lắng đại cục, kết quả tất nhiên mọi sự đều rất tốt. Điều duy nhất khiến mọi người khó chịu chính là năm mươi lượng bạc nhà mình phải đưa cho đám người kia.

Lý Dung cắn răng: "Thà rằng đưa số bạc kia cho ăn mày, làm việc thiện, cũng không thể cho bọn họ."

Từ đầu đến cuối, Lý Đại Bảo mang theo đệ đệ muội muội, cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình mẫu thân xử lý chuyện này, không chỉ giúp bốn người bọn họ, còn giúp ba mẹ con dì Lưu, cuối cùng còn trợ giúp phụ thân ở Tây Bắc xa xôi.