Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 211




Tiên Đại Bàng cũng không ngại ngùng gì mà nhận lấy tiền luôn, dọc đường đi muôn vàn gian khó, trên người mang theo ngân phiếu, cứ thấp thỏm không yên. Vậy nên thưởng tiền thì hắn ta sẽ cầm, mà không thưởng tiền thì hắn ta cũng chẳng đòi hỏi.

Đợi sau khi Tiền Đại Bàng rời đi, Liễu Phán Nhi lấy phong thư đóng kín và một tờ ngân phiếu hai trăm hai mươi ra. Tấm ngân phiếu này đêm ra tiền trang Hằng Thông ở huyện thành là có thể đổi thành bạc.

Lý Đại Bảo thúc giục, nôn nóng ra mặt: "Mẫu thân, cha biết gì trong thư vậy?"

Thôn trưởng Lý cũng rất sốt ruột: "Mau đọc đi rồi nói ta nghe xem Nguyên Thanh ở Tây Bắc sao rồi? Khi nào thì nó về được?”

Liễu Phán Nhi mở thư ra, kiểu chữ viết bên trên rất khó coi, nàng đọc cẩn thận, sau đó gập lại, nói với Lý Đại Bảo: "Trong thư cha con nói, trước kia đã gửi thư gửi bạc về quê nhà, nhưng quê nhà gặp nạn, lại bị gửi về Tây Bắc. Sau khi nhận được thư của chúng ta, chàng mới biết chúng ta đã dọn đến huyện Thôi Dương. Sau đó chàng kể chuyện Tây Bắc chiến sự liên miên, chàng không thể về, dặn chúng ta đừng lo. Ngoài ra, chàng còn gửi về ít bạc, để ta chăm sóc tử tế cho các con."

Nghe vậy, thôn trưởng Lý mỉm cười: "Nguyên Thanh bình an là được rồi, giờ đã là Thiên Hộ, mai này nói không chừng ở Lý gia chúng ta lại có một vị đại tướng quân ý chứt

Liễu Phán Nhi gật đầu, không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Nói tóm lại, một mình chàng ở Tây Bắc cũng rất vất vả, ta không thể làm được gì, chỉ có thể chăm sóc tử tế cho bốn đứa con."

Thôn trưởng Lý cũng tự nghĩ thế là phải, khen Liễu Phán Nhi: "Vợ Nguyên Thanh, con là một đứa tử tế, Nguyên Thanh lấy được cô vợ tốt như con là phúc phận tám đời của nó. Nếu Nguyên Thanh ổn thật thì ta an tâm rồi. Lúc viết thư gửi cho Nguyên Thanh, dặn dò nó hộ ta, bảo nó ráng giữ sức khỏe. Đợi ngày nó về, ta mời nó uống rượu."

Lý Tiểu Bảo đứng trên ghế, nghiêng đầu nhìn thư, mặc dù cũng chỉ biết được ít chữ, nhưng từ thông tin của mẹ, cậu cũng biết được ý trong thư của cha, vậy nên toàn bộ sự chú ý của cậu đã chuyển sang nét chữ của cha: "Chữ của cha không đẹp bằng của mẫu thân."

Thôn trưởng Lý và những người khác thấy Liễu Phán Nhi không vui, nghĩ rằng vì chồng nàng Lý Nguyên Thanh không về được, phải ở lại Tây Bắc tiếp tục đánh giặc, Liễu Phán Nhi lo lắng sợ hãi nên mới ủ rũ như vậy. Liễu Phán Nhi gật đầu, đưa lá thư trong tay cho Lý Đại Bảo: "Con xem đi, cha của các con giỏi giang thật, là Thiên Hộ đánh đâu thắng đó, có khi sau này lại như thôn trưởng nói, có thể lên làm tướng quân thật."

Sau khi người ngoài đã đi cả rồi, Lý Đại Bảo mới nhìn chằm chằm lá thư trong tay mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, ta có thể xem qua thư không?"

Bọn họ đều là người tinh ý, biết được Lý Nguyên Thanh còn sống, hơn nữa còn được lên chức, thì đều vui lòng rời đi.

Lý Đại Bảo nhận lấy lá thư, đọc thật kĩ, phát hiện có vài chữ mình vẫn chưa biết, nhưng cậu bé cũng biết được hầu hết chữ, liên hệ với chữ ở sau là có thể lờ mờ đoán được nghĩa của nó.

Liễu Phán Nhi buồn bã gật đầu, đáp: "Vâng, ta biết rồi, thôn trưởng đại thúc."

Lưu thị nghe vậy, thở dài: "Thực ra thì cũng không thể trách cha con được, hồi cha còn nhỏ còn được đi học, thì ông bà nội con còn chẳng cho nó đi, chứ đừng nói là mua giấy bút luyện chữ cho nó. Hắn toàn cầm nhánh cây nhỏ viết chữ lên cát thôi, cứ đi chăn trâu là viết lên đất. Phu tử ở trường nói rồi, cha các con có thể thi đỗ tú tài, nhưng họ không chỉ không cho tiền đi thi, còn tịch thu cả giấy xác nhận thân phận của nó nên nó chẳng thể thi nổi, hơn nữa họ còn nghĩ ra đủ thứ trò cướp tiền chép sách của nó. Nếu có điều kiện thì cha các con đã thi đỗ công danh lâu rồi."

Lý Đại Bảo thở dài: "Cha đáng thương ghê, may mà cha tốt số, cưới được cô vợ tốt như mẫu thân. Có đám trẻ bọn con đây rôi, Tiểu Bảo sau này đệ phải học chăm vào, thi đỗ tiến sĩ, bù đắp tiếc nuối của cha."

Lý Tiểu Bảo gật đầu, siết chặt quả đ.ấ.m nhỏ: "Ta nhất định sẽ cố gắng."

Lý Nam túm tay áo mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, cha có hỏi gì A Nam không? Giờ A Nam đã không phải nhóc con nữa rồi, đã lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu rồi."

Liễu Phán Nhi hơi cúi xuống, giơ tay ra véo mũi Lý Nam, cười mỉm: "Dĩ nhiên là có rồi, còn bảo sau này nhất định phải mua đồ đẹp, nấu món ngon cho A Nam, hơn nữa còn phải dạy A Nam tập võ nữa, nên là sau này A Nam không được lười biếng đâu đấy, đã biết chửa?”"

Lý Nam nghe được câu trước thì vui lắm, nhưng nghe được chuyện tập võ ở sau, lại thấy không vui nữa, cô bé bĩu môi nói: "Giờ con lại nghĩ thà là cha đừng có nhắc con trong thư cứ nhớ trong lòng là được, để con khỏi phải tập võ."

Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười: "Con khôn quá, chỉ biết làm biếng thôi. Được rồi, ta phải bàn chuyện với bá mẫu của con, Tiểu Bảo, con đưa A Nam ra ngoài chơi đi."

Mặc dù Lý Tiểu Bảo cũng muốn ở lại nghe nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, chỉ đành gật đầu: "Được rồi, A Nam, ta mới nghe tiếng gà mái cục tác đấy, chúng ta đi nhặt trứng gà, để tối mẹ làm món trứng hấp muội thích ăn nhất nhé."

Lý Nam vốn còn muốn quấn lấy Liễu Phán Nhi, sáng rực mắt: "Được được, ca ca, chúng ta đi thôi, ta muốn nhặt quả trứng gà to nhất đẹp nhất, làm món trứng hấp mẹ thích nhất."

"Hả?" Lưu thị sững sờ: "Đệ muội, phải thay đổi thân phận bằng cách nào cơ?"

Trong phòng chỉ còn lại Liễu Phán Nhi, Lý Đại Bảo, Lý Dung và ba mẹ con Lưu thị.

Lưu thị ngạc nhiên, ngơ ngác không hiểu, hỏi lại Liễu Phán Nhi: "Đệ muội, muội mau nói đi, rốt cuộc là đã nghĩ ra được cách hay gì rôi?"

Tất cả im lặng không nói, còn Liễu Phán Nhi lại nở nụ cười: "Mọi người đừng nản chí vội, mới nãy khi nghe được Lý Nguyên Thanh gửi thư tới, ta đã nghĩ ra một cách tuyệt hảo, đảm bảo sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, dĩ nhiên là gồm cả ta."

Mặc dù nhận được thư của Lý Nguyên Thanh, nhưng nỗi sợ ông Lý và bà Lý đến trấn Cát Tường vẫn không hề vơi bớt.

Liễu Phán Nhi hé miệng cười, vẻ mặt đắc ý, nàng đúng là quá thông minh, không ngờ lại nghĩ ra được cách hay như vậy: "Đại tẩu, mặc dù ông Lý và mụ Lý có thể làm khó ta, nhưng đó là bởi ta là vợ Lý Nguyên Thanh, bốn đứa Đại Bảo, A Dung là cháu trai cháu gái họ, nên họ mới có thể mang thân phận trưởng bối ra làm khó. Đã vậy thì ta chỉ cần thay đổi thân phận là được. Chỉ cân ta không còn là vợ Lý Nguyên Thanh nữa thì bốn đứa Đại Bảo, A Dung cũng không còn là cháu trai cháu gái họ nữa, vậy là dù họ có đáng thương tới đâu cũng chẳng liên quan gì đến bọn ta rồi."

Miêu Nhi tỷ biết phu nhân cần nói chuyện nên cũng cùng đám trẻ ra ngoài.

Liễu Phán Nhi đã nói đến đó rồi mà Lưu thị vẫn chưa hiểu ra, hoặc cũng có thể là Lưu thị đã nghĩ ra nhưng không dám tin Liễu Phán Nhi lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo, chấn động thế tục như vậy.

"Ly hôn trong hòa bình đóI" Liễu Phán Nhi nói thẳng: "Vậy là ta sẽ không còn là vợ Lý Nguyên Thanh nữa, Đại Bảo, A Thanh vốn đâu phải con ruột Lý Nguyên Thanh, hơn nữa còn ở cạnh ta mãi, sau này ta vẫn sẽ tiếp tục nuôi dưỡng hai đứa nó. Làm vậy sẽ cắt đứt được quan hệ giữa ta, đám trẻ và hai ông bà Lý kia."

Lý Đại Bảo nghe vậy, mắt đỏ hoe: "Mẫu thân, ta không muốn tách khỏi cha đâu. Ta muốn cha, cũng muốn mẹ. Dù có bị ông Lý và mụ Lý bắt nạt, ta cũng chịu được."