Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 207




"Đương nhiên, quê ta là huyện Thôi Dương, nên biết rất rõ ràng. Bệ hạ phong là Đức Thụy phu nhân, họ Liễu, tên là Liễu Phán Nhi, bây giờ là Ngũ Phẩm Cáo Mệnh phu nhân." Hán tử trung niên trả lời, vẻ mặt hâm mộ, nghe nói ngũ phẩm còn lớn hơn Huyên thái gia.

Lúc này Lý Anh Nương mừng đến chảy nước mắt, hô to: "Đó là tam tẩu của ta, chúng ta bị thất lạc ở trên đường chạy nạn, trước kia chúng ta chính là người thôn Lý gia..."

Nói xong, Lý Anh Nương nhìn về phía hai ca ca: "Đại ca, nhị ca, hai người không cần bán ta nữa, rất nhanh là chúng ta sẽ lên như diều gặp gió thôi."

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ không thể tin được: "Tam đệ muội nào có bản lĩnh như vậy, muội đừng nằm mơ."

Lý Anh Nương không muốn bỏ qua cách duy nhất để thoát khỏi cảnh bán vào thanh lâu, vội vàng nói: "Có rất nhiều thôn tên là thôn Lý gia, có lẽ là trùng hợp, nhưng tên giống nhau còn có thể là trùng hợp sao? Tam tẩu tên là Liễu Phán Nhi mài"

Sau khi hán tử tráng niên nghe thấy, càng thêm ngạc nhiên: "Tiểu nương tử này nói đúng, làm gì có nhiêu sự trùng hợp như vậy? Các người thật sự quen biết Đức Thụy phu nhân sao?"

Lý Anh Nương gật đầu, thái độ kiên quyết: "Biết, đương nhiên biết, tam tẩu nhà ta tên là Liễu Phán Nhi, nàng còn có bốn đứa con, có phải không?”

Hán tử tráng niên sửng sốt, cháu trai của Tam cô phu nhà hắn ta là nha dịch, làm việc ở thôn Cát Tường thời gian rất lâu. Đức Thụy phu nhân có tên là Liễu Phán Nhị, hơn nữa còn có bốn đưa con.

Nữ trấn trưởng, lại là bệ hạ tự phong, nhất định nhận được rất nhiêu ban thưởng.

"Tại hạ là Ngô Tứ Hải, là người của huyện Thôi Dương, đến phủ Tâm Dương buôn bán, ngày mai sẽ trở về huyện Thôi Dương. Nếu mọi người thật sự là người nhà bị thất lạc của Đức Thụy phu nhân, thương đội của ta có thể đưa mọi người cùng trở về huyện Thôi Dương." Trong lòng Ngô Tứ Hải thầm nghĩ, nảy ra ý hay này.

Lúc này đây, Ngô Tứ Hải thông minh đã tính sai.

Nếu Ngô Tứ Hải biết Liễu Phán Nhi hận không thể mãi mãi không gặp lại những người gọi là người nhà này, Ngô Tứ Hải tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác.

Giúp đỡ Đức Thụy phu nhân tìm được người nhà thất lạc, vậy hắn ta chính là ân nhân của Đức Thụy phu nhân. Có thể có quan hệ với Đức Thụy phu nhân, về sau ở trấn Cát Tường buôn bán, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Lý Anh Nương nghe nói như thế, càng thêm phấn khởi: "Đại ca nhị ca, mau về nhà. Chúng ta nói với phụ thân mẫu thân, đi thôn Cát Tường tìm Tam tẩu."

Nữ tử trước mặt này lại có thể nói trúng, có lẽ thật sự là người nhà bị lạc.

Lý Anh Nương nói xong, nhanh chân chạy trở về.

Ngô Tứ Hải cười cười: "Không cần khách sáo, Đức Thụy phu nhân có công đức rất lớn, là niềm tự hào của huyện Thôi Dương chúng ta, ngay cả Huyện thái gia nhìn thấy Đức Thụy phu nhân cũng phải kính cẩn ba phần. Mọi người mau thu dọn đi, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành, ngay tại cửa thành. Ta sẽ chuẩn bị xe ngựa cho mọi người, đến lúc đó cùng đi."

Lý Anh Nương nói cảm ơn, nhìn hai ca ca vẫn còn ngu ngơ, lập tức hất tay của hai ca ca ra: "Buông ta ra, ta muốn nhanh chóng về nhà, nói cho phụ thân mẫu thân tin tức tốt này."

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Anh Nương nóng như lửa đốt: "Ngô đại ca, thật sự cảm ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt. Đợi đến chúng ta tìm được Tam tẩu, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi đàng hoàng.

Lần trước bán Nhị tẩu và cháu gái, nàng ta có đi theo nên biết đường. Cũng không đợi Lý Nguyên Công cùng Lý Nguyên Võ ở phía sau, vắt chân lên cổ chạy ngược về.

Lý Anh Nương thở hồng hộc chạy trở về thì thấy mẫu thân đã lột trứng xong, đưa cho phụ thân, trong lòng dâng lên nỗi oán hận.

Vì một miếng trứng mà bán con gái, cũng nhẫn tâm thật!

Trước đây nàng ta không thấy rõ lòng dạ của phụ thân mẫu thân, hiện tại đã thấy rõ, nhưng vậy thì có sao? Giờ đây nàng ta không có tiền không có người, hơn nữa còn là một nữ tử, một người hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Bởi vậy, nàng ta còn cần phụ thân mẫu thân tranh đấu với tam tẩu, nàng ta mới có được lợi, mới có thể xuất giá một cách vẻ vang.

Chỉ cần xuất giá, phụ thân mẫu thân sẽ không quản được nàng ta nữa.

Nghĩ vậy, Lý Anh Nương vội vàng cúi đầu, không để cho phụ thân mẫu thân nhìn thấy sự oán hận trong đáy mắt của nàng ta.

Lý lão gia và Lý lão gia cũng vô cùng ngượng ngùng, vừa bán con gái vừa lén ăn ngon ở trong lêu cỏ.

Nhưng Lý lão gia phản ứng nhanh, nháy mắt với Lý lão phu nhân, để cho Lý lão phu nhân nói chuyện.

Lý lão phu nhân luôn nghe lời nam nhân nhất, vội vàng hỏi: “Anh Nương, sao ngươi lại chạy về? Ca ngươi đâu?”

Lý Anh Nương nhịn xuống nỗi oán hận phụ thân muốn bán nàng ta vào thanh lâu, vừa lau nước mắt vừa cười nói: "Phụ thân mẫu thân, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đến rồi. Lúc chúng ta qua sông, không ngờ những người thôn Lý gia ở phía sau chúng ta lại trú tại huyện Thôi Dương, mà đó đều là công lao của Tam tẩu. Còn nói Tam tẩu phát hiện và trồng khoai lang, năm sáu ngàn cân nữa. Bệ hạ tự phong là Đức Thụy phu nhân Ngũ Phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Nhà chúng ta phát đạt rồi, Tam tẩu còn là trấn trưởng, ta chính là em chồng của trấn trưởng, hai người chính là cha chồng mẹ chồng của trấn trưởng. Đến lúc đó có tiên có quyền, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị, mặc lụa tơ tằm, ngồi xe ngựa lớn, bạc dùng không hết. Cưới thêm vài thê thử cho đại ca nhị ca ta, cũng tìm cho ta một nhà chồng tốt."

Không cần Lý lão gia chào hỏi, lập tức đi theo.

"Nghe một đại ca trung niên tên là Ngô Tứ Hải nói. Phụ thân, chuyện khoai lang thì chúng ta cũng đã nghe qua nhưng không ngờ lại là Tam tẩu trồng ra. Nếu sớm biết, ai còn ở chỗ này ăn cám nuốt rau chứ?" Lý Anh Nương kích động: "Phụ thân, nếu người không tin thì có thể đến quan phủ để hỏi thăm. Nếu là thật thì chúng ta phát đạt rồi."

Lý lão gia vừa đi vừa nói, đột nhiên lại dừng bước: "Không thể chỉ dựa vào một cái miệng, mang theo giấy tờ thân phận và giấy thông hành của chúng ta theo. Nếu như trấn Cát Tường chính là thôn Lý gia của chúng ta, những thứ này có thể chứng minh cho thân phận của chúng ta."

Trong lòng Lý lão gia kích động, đứng lên, cũng không cho hai đứa con trai thời gian để thở dốc: "Đúng vậy, ta đi điêu tra thử. Đoạn thời gian trước khắp nơi của phủ Tâm Dương đều nói đến chuyện khoai lang, quan phủ chắc chắn sẽ biết rõ hơn."

Vừa nói xong, Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ thở hồng hộc chạy về, lo lắng phụ thân nổi giận, rụt đầu không nói lời nào.

Cách đó không xa mấy hộ khác ở thôn Lý gia đã tiêu tiền để qua sông, vừa rồi nghe thấy những lời Lý Anh Nương nói cũng rất hốt hoảng.

Vốn dĩ Lý lão gia đang rất tức giận nhưng nghe nói như thế thì sửng sốt, híp mắt, giọng điệu có chút vội vàng: “Con nghe ai nói chuyện này?”

Lý lão gia lại là đông sinh duy nhất trong thôn, người đọc sách chính thống này, đi ra ngoài cũng có vài phần thể diện.

Có thể ở lại địa phương, ai còn nguyện ý trở về thôn Lý gia nghèo xơ xác kia nữa?

Tuy rằng lúc trước rất nhiều người khinh bỉ hành động bán con dâu bán cháu gái của Lý lão gia nhưng bây giờ còn phải dựa vào Lý lão gia để đi thôn Cát Tường, cho nên mọi người rất là khách sáo với Lý lão đầu.

Nếu là thật, bọn họ cũng không muốn ở bên này.

Cả nhà Lý lão gia hướng về phía con dâu, những người này hướng về Lý thôn trưởng.

Nể tình người một thôn, cũng có thể định cư ở địa phương.

Nghĩ đến đây, nội tâm mọi người đều cực kỳ nhiệt huyết kích động, vô cùng chờ mong tin tức Lý Anh Nương vừa rồi nói là thật.