Lúc này Liễu Phán Nhi đang ở trong sân sai người ta dựng giá, cười nói: “A Phương, đợi một lát. Chờ dựng giá xong, sau khi lấy vải ra thì có thể phơi ra ngay. Chứ giờ mà lấy ra thì biết để đâu đây?"
Nghe nói như thế, A Phương cũng gật đầu: "Tam thẩm nói rất đúng."
Trên mặt đất ngày hôm qua đã đào xong hố, dựng giá cũng rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau đã dựng xong giá đỡ đủ để dùng.
Họ lấy vải đã nhuộm xong, ép nước bên trong đi, sau đó kéo ra và đặt lên giá.
Lý Phương nhìn thấy vải nhuộm ra màu tím nhàn nhạt, cực kỳ thích: "Tam Thẩm, thế nào? Có đẹp không? Ta muốn dùng vải này để làm một bộ trang phục, có được không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được chứ, con thích là tốt rồi."
Lý Dung giúp mẫu thân phơi những màu khác, bỗng hét lên một tiếng: "Trời ơi, mẫu thân, vải màu đỏ tươi này đẹp quá."
Trong tay có tiền, đương nhiên cũng phải xinh đẹp.
Trong đôi mắt của Miêu Nhi tỷ cũng lộ vẻ hâm mộ, cảm thấy màu nào cũng đẹp.
Liễu Phán Nhi hé miệng: "Tẩu, để ta vẽ cho tẩu mấy bộ trang phục hợp với tẩu."
Vừa nhìn, ánh mắt đã dừng ở tấm vải màu xanh ngọc và màu đỏ tương. Nếu như không phải bên trên còn ướt, Lưu thị thật muốn sờ thử: "Đệ muội, màu sắc này thật là."
Lưu thị nghe thấy sân cách vách truyền đến tiếng hô hào, cũng có chút ngạc nhiên, giao chuyện nấu ăn cho Miêu Nhi tỷ và Ngư Nhi muội xong xuôi, rồi đi qua xem thử.
Lưu thị càng thêm vui vẻ, gật đầu nói: "Cảm ơn Tam đệ muội, chúng ta đều được ăn mặc xinh đẹp."
Lý Lệ thì thích màu xanh lá nhạt và màu xanh dương nhạt: "Tam Thẩm, cái này đẹp quá, con muốn dùng cái này để làm trang phục."
Lý Phương vội vàng thúc giục: "Mẫu thân, còn có màu tím nhạt của con, người không giúp con ủi thì để con tự ủi cho."
Mặt trời lên cao, nhiệt độ ban ngày tốt hơn, chưa đến giữa trưa, tất cả vải vóc đều đã phơi khô. Trước đó đã chuẩn bị bàn là để ủi trang phục, Lưu thị nhanh chóng ủi thẳng những tấm vải này, rồi lại gấp thành một xấp vải.
Trong tay Lưu thị cầm tấm vải màu xanh ngọc mà nàng ấy thích nhất, yêu thích không buông tay.
Số thuốc màu còn lại, vẫn có thể tiếp tục dùng, Liễu Phán Nhi lại bỏ vào một ít vải trắng.
"Đẹp, cực kỳ đẹp." Lý Phương kích động trả lời, đã nóng lòng muốn dùng những vải vóc này để làm trang phục.
Lý Phương nghe mẫu thân nói vậy thì lẩm bẩm, con bé còn không quan trọng bằng vải sao?
Nhưng đợi đến khi mẫu thân ủi cho con bé xong tấm vải màu tím nhạt, sự mất hứng lúc này bỗng chốc biến mất như không còn nữa.
Nghe nói như thế, Lưu thị nhanh chóng ngăn cản: "Trẻ con lui vê phía sau, cầm không biết nặng nhẹ, bị phỏng thì không hay. Lỡ cháy hỏng vải vóc, vậy thì càng không tốt.
Lý Dung ôm tấm vải màu đỏ tươi không buông tay, con bé thích màu này.
Thôn của người khác thì không biết nhưng thôn Cát Tường thì chắc chắn có người mua.
Vốn dĩ nàng dự định bán vải đã nhuộm xong cho cho Triệu gia trên trấn Bạch Sa nhưng số lượng không nhiều lắm, hơn nữa bán với giá sỉ như vậy thì cũng không cao, không có lời bằng bán lẻ.
Nàng không nhắm đến tiền của khách hàng nhiều tiên, dù sao với cơ sở của nàng bây giờ, vốn không đủ để làm lớn. Cứ giữ ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Bởi vậy, Liễu Phán Nhi cũng không nhuộm lụa quá nhiều màu, chỉ có hai màu, một màu đỏ thẫm và một màu đen. Phần còn lại đều là nhuộm vải bông.
Bởi vậy, sau khi Liễu Phán Nhi tổng hợp cân nhắc, quyết định bán những vải vóc này trong tiệm sắp xây xong.
Sự chú ý của Liễu Phán Nhi đang đặt vào một xấp lụa màu đỏ thẫm và một xấp lụa màu đen. Có lẽ nhà nông không mặc nổi vải lụa nhưng khi con cái thành thân, ai cũng sẽ mua lụa màu đỏ để làm một bộ giá y cho khuê nữ.
Như vậy thì trên trấn có tiệm lương thực, tiệm vải, tiệm thịt kho, tiệm thịt sống, tiệm đồ gõ, tiệm đồ đá, tiệm cơm, tiệm điểm tâm, quán trà v. v.
Lô vải đầu tiên đã làm xong, toàn bộ dùng để may trang phục cho người nhà.
Bây giờ là mùa thu, nên làm một số trang phục dày một chút.
Lúc Chu Thúy Hoa tới thì nhìn thấy trước mặt Liễu Phán Nhi bày ra mấy xấp vải rất đẹp: "Vợ của Nguyên Thanh à, ngươi mua nhiêu tấm vải đẹp như vậy từ khi nào thế?"
Liễu Phán Nhi cười trả lời: "Thẩm, đây là ta tự mua thuốc nhuộm, mang theo bọn nhỏ trong nhà cùng nhuộm. Ta có bỏ thêm một thứ đặc biệt nên có thể giữ màu sắc không dễ phai."
Nghe nói như thế, Chu Thúy Hoa ngạc nhiên, nhìn lại trang phục trên người mình, vốn dĩ là màu xanh dương nhưng bây giờ cũng sắp giặt thành màu trắng: "Nguyên Thanh gia, ngươi nhìn xem trang phục trên người ta, mới mặc một tháng mà đã mất đi màu sắc trước đó. Vải này của ngươi thật sự có thể không phai màu chứ?"
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, cũng không thể nói là hoàn toàn không phai màu, chỉ là phai rất ít rất chậm: "Thẩm, cũng không phải nói vải vóc này của ta hoàn toàn không phai màu, chỉ là phai tương đối chậm. Ước chừng có thể duy trì nửa năm đến một năm. Đến lúc đó trang phục của thẩm đã mặc rách cũng sẽ phải đổi mới, phai màu cũng không sao cải"
Chu Thúy Hoa nghe nói như thế, càng thêm mừng rỡ, nửa năm cũng không tệ: "Nguyên Thanh gia, nhà ngươi nhuộm nhiều không? Ta muốn mua nhiều một chút, người nhà ta nhiều, cực kỳ phí vải nhưng người cũng không thể không mặc trang phục được. Huống chỉ hiện tại trời lạnh nên càng muốn làm trang phục."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, đều là loại tốt cả, không có tỳ vết. Ta bán cho người ba văn tiền một thước. Tuy rằng kiếm được không nhiều lắm, nhưng cũng không lỗ vốn."
Không đợi Liễu Phán Nhi nói lời khách sáo, Chu Thúy Hoa đã hấp tấp rời đi.
"Ta muốn bán cho người giá rẻ chút." Liễu Phán Nhi cười nói: "Những người khác mua, giá cả sẽ đắt hơn."
Nàng đã nghĩ được tên cho tiệm, là tiệm vải Cát Tường.
Liễu Phán Nhi cũng nhận tấm lòng của Chu Thúy Hoa: "Cảm ơn thẩm nhắc nhở, ta chỉ mở một tiệm vải nhỏ, giá cả cũng tương đương với những tiệm vải ở cùng chỗ, hẳn là sẽ không đắc tội với người khác đâu."
"Không cần, cứ bán giá bình thường là được. Ngươi vừa mới chuẩn bị làm ăn, ta phải mở hàng thật tốt cho ngươi. Ngoài ra, làm ăn ấy mà, không thể bán giá thấp mãi được, kẻo sẽ đắc tội với người cùng nghề." Chu Thúy Hoa cười nói: "Ta lấy xấp vải này về trước, để làm trước cho mẹ chồng ta một bộ. Chờ phía ngươi chuẩn bị xong những xấp vải khác, ta lại mua những cái khác."
"Đúng, nên như vậy. Giá cả giống nhau, người khác còn mua của ngươi, chứng minh đồ của ngươi tốt." Chu Thúy Hoa cười nói, ôm xấp vải kia không buông tay: "Ta quay về lấy tiên, tới đưa cho ngươi."
Chu Thúy Hoa xua tay, từ chối mua của Liễu Phán Nhi giá thấp: "Màu sắc ngươi làm tốt như vậy, ta rất thích. Hơn nữa vải vóc cũng tốt, cũng không thua kém tiệm vải của Triệu gia. Hơn nữa thời gian dài không phai màu, còn tốt hơn vải của tiệm tơ lụa của Triệu gia. Chỉ bốn văn tiền một thước, không nói đắt hơn tiệm tơ lụa của Triệu gia nhưng cũng không thể rẻ được."
Chu Thúy Hoa vừa định đi vào cửa nhà mình, Lý đại nương đã nhìn thấy trong lòng Chu Thúy Hoa ôm một xấp vải màu xanh dương có màu sắc rất tươi sáng, vội vàng hỏi: "Thúy Hoa, muội mua vải ở đâu vậy? Ta thấy màu sắc rất đẹp, cũng muốn mua."
Chu Thúy Hoa nghĩ đến Liễu Phán Nhi nói muốn làm ăn, hẳn là đồng ý bán những tấm vải đã nhuộm xong kia, trả lời: "Nguyên Thanh gia tự nhuộm, màu sắc đẹp đúng không? Cam đoan nửa năm không phai màu, giá cả còn không đắt, giống như lên trấn Bạch Sa mua vậy, bốn văn tiền một thước. Đúng rồi, hôn sự của Đại Tráng nhà tẩu cũng đã định, chỉ chờ xây nhà cưới vợ. Tẩu xem nhà thông gia tốt như vậy, tẩu không mua ít vải để tặng cho bên Trịnh gia sao?"