Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 202




Liễu Phán Nhi thưởng cho mỗi người một trăm văn tiền, những đứa trẻ còn lại chịu trách nhiệm bắt sâu cho gà ăn, đào giun đất và nhặt cứt trâu giữa đường về ủ phân trong ruộng.

Nói chung là không có kẻ nào ăn không ngôi rồi, ai cũng làm việc rất siêng năng. Đám trẻ mỗi đứa được thưởng năm mươi văn tiền.

Đúng dịp Tết Trung thu, vừa được thưởng vừa được ăn bánh trung thu, ai nấy đều rất VI.

Lý Dung và Lý Phương, các nàng tiết kiệm tiên để chờ đến cuối năm, mẫu thân nói dẫn các nàng lên huyện thành, có thể dùng tiên mình tích cóp để mua thứ mình thích.

Lưu thị dành tiền để chuẩn bị của hồi môn tươm tất cho con gái.

Miêu Nhi tỷ đặt trăm văn tiên trước mặt Báo Tử ca: "Báo Tử ca, số tiền này gửi ở chỗ ngươi!"

Không chỉ Miêu Nhi tỷ, những người khác cũng đắt tiền thưởng trước mặt Báo Tử ca.

Trước kia nhờ có Báo Tử ca lang thang bên ngoài vắt óc tìm cho chúng cái ăn cái mặc, chúng mới không bị đói chết. Bây giờ yên ổn rồi, trong tay có tiên, chúng muốn báo đáp Báo Tử ca.

Lý Đại Bảo đang chẻ củi, chẻ gỗ thông thành từng mảnh, dài chừng một bàn tay, rộng bằng hai ngón tay. Lý Phương chế xong thuốc màu đỏ, là loại màu giống màu trứng gà nhuộm đỏ dùng để biếu tặng khi nhà có người sinh con.

Miêu Nhi tỷ lắc đầu, tin tưởng nhìn Báo Tử ca: "Báo Tử ca, chúng ta ăn ở không tốn tiền, phu nhân cho quần áo cũng không tốn tiên, ta càng không định mua gì cả. Sắp nhỏ mới bao lớn, sao mà biết cách xài tiên chứ? Gánh hàng rong vừa đến chúng đã mua kẹo hết sạch rồi."

Tên người quá phức tạp, Báo Tử còn chưa biết viết nên hắn dứt khoát sắp xếp theo thứ tự dựa theo tuổi tác, hắn lớn nhất tức là một, Nhị Cẩu Tử là hai, cứ vậy mà xếp.

Nói xong, Báo Tử ca lấy mấy tờ giấy và bút than ra, viết một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười, rồi lại viết bao nhiêu tiền.

Báo Tử ca suy nghĩ, cảm thấy muội muội nói phải, phải tiết kiệm tiền: "Vậy được, ta học chữ với phu nhân, ta sẽ ghi chép lại tiền nong của mọi người, đến khi chúng trưởng thành, ta lại cho chúng.

Thấy bọn họ tự có tính toán, Liễu Phán Nhi không can thiệp. Báo Tử lắc đầu từ chối: "Đây là phân thưởng phu nhân tặng cho mọi người, các ngươi cứ lấy đi, muốn mua gì thì mua, đừng để lại cho ta."

Mặt trời lặn, vâng trăng tròn trịa treo trên bầu trời.

Lý Lệ cắt xuống hai chùm nho đỏ tím rồi hái thêm bốn quả lê lớn đặt lên đĩa, một quả phía dưới, một quả phía trên. Bốn trái lựu lớn cũng được xếp tương tự trên một cái đĩa khác.

Chiếc bàn to được bưng ra giữa sân, cách tháp thông không xa, trên bàn bày một đĩa nho, một đĩa lê, một đĩa lựu và quan trọng nhất là một đĩa bánh trung thu.

Mảnh gỗ thông lăn qua thuốc nhuộm rồi mang đi phơi nắng, sau khi phơi khô, người ta dựng từng tháp gỗ thông rỗng ruột giữa sân.

Liễu Phán Nhi không tiện hành xử quá khác người nên cũng đành quỳ xuống dập đầu, cùng cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý.

Liễu Phán Nhi châm lửa, tháp thông từ từ bốc cháy, ngọn lửa càng ngày càng đỏ rực.

Lưu thị và mọi người quỳ xuống đất, dập đầu với tháp thông, quỳ lạy dưới ánh trăng.

Ánh trăng sáng tỏ hắt lên mặt đất, m.ô.n.g lung mơ hồ.

Thành viên trong gia đình có thể đoàn tụ và trân trọng thời gian ở bên nhau.

Người nhà không thể ở bên nhau, cũng mượn đêm trăng tròn, gửi gắm tình cảm nơi ánh trăng trên trời, mang những tâm tư mong nhớ của mình đến người thân và bạn bè phương xa.

Đám trẻ như Lý Đại Bảo thì mong phụ thân ở Tây Bắc có thể bình an vô sự, sớm ngày nhận được thư từ và hồi âm cho chúng!

Bất kể trên trời hay dưới đất, đều hy vọng hắn có thể vui vẻ và hạnh phúc.

Liễu Phán Nhi ngắm trăng, trong đầu nghĩ đến nam nhân duy nhất nàng từng yêu.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đợi đến khi ngọn lửa của tháp thông dần nhỏ lại rồi tắt ngúm, mọi người mới như sực tỉnh.

Ăn bánh trung thu và trái cây, vô cùng vui vẻ.

Bọn nhỏ tay trong tay, vây quanh đống lửa còn chưa cháy hết của tháp tùng, xoay vòng, ca hát nhảy múa.

Liễu Phán Nhi ngồi cùng tẩu tẩu, nhỏ giọng thảo luận công việc trong nhà sau tết Trung thu.

Sau này nàng bề bộn nhiều việc, không phân thân được nên chuyện trong nhà đều phải dựa vào tẩu tẩu.

Lưu thị kiên nhẫn lắng nghe, bây giờ trong tay có thêm hai trăm lượng bạc, chuyện mở cửa hàng cũng trong dự tính của nàng ấy.

Lưu thị không ngờ Liễu Phán Nhi lại muốn buôn bán vải vóc, không khỏi kinh ngạc: "Em dâu, sao muội lại muốn mở xưởng nhuộm?”

Liễu Phán Nhi cười nói: "Gần đây ta có chút hứng thú với mấy loại thuốc màu này, muốn mua về tự mình làm thử. Nếu nhuộm màu thành công, chúng ta sẽ mở xưởng và có được một khoản thu nhập cố định. Nếu không thành công thì những thứ này cũng không phải là vô ích. Trong nhà nhiều con nít như vậy, từ trong ra ngoài đều cần vải vóc, có thể giữ lại may quần áo cho mọi người mà."

Lưu thị nghe Liễu Phán Nhi nói thế, cũng không ngăn cản: "Nếu muội đã muốn làm, vậy muội cứ thử xem. Dù sao muội vừa thông minh vừa may mắn, nói không chừng có thể thành công. Vải vóc bình thường trải qua nhuộm màu, giá trị lập tức sẽ tăng gấp đôi. Giá chênh lệch vô cùng khả quan nhưng mức độ khó khăn cũng lớn. Có vải được nhuộm rồi nhưng mới giặt vài lần đã phai màu nên chẳng còn giá trị gì nữa. Nếu vải nhuộm để được trong thời gian dài thì giá cả sẽ cao hơn."

Đợi đến khi xây xong cửa hàng, sang năm lại xây thêm sương phòng ở hai bên sân.

Hai chị em dâu bàn bạc, sau khi thống nhất kế hoạch thì bắt tay vào làm.

Trong thôn nhiều người làm nhà, mấy nhà giúp nhau, nhân lực tính ra cũng đủ rồi.

Liễu Phán Nhi dẫn Báo Tử và Lý Đại Bảo, ngày nào cũng tới kiểm tra, đồng thời nhắc Báo Tử theo dõi tình hình xây dựng bên này.

Cửa hàng trong thị trấn đang được xây dựng rầm rộ, chỉ cần có nguyên vật liệu phù hợp thì nhoắng cái là xong ngay.

Ban đầu tính xây một căn thật khang trang nhưng cấn chuyện mở cửa hàng nên bây giờ chỉ cần đủ để mọi người ở là được.

Liễu Phán Nhi đồng tình: "Ta nhìn trúng sự không đồng đều về giá trị trong đó nên mới muốn thử!"

Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị Lâu từ sớm đã ngóng trông Liễu Phán Nhi mau xuất hiện, hy vọng Liễu Phán Nhi sớm ngày hỗ trợ tiểu nhị của Mỹ Vị Lâu làm lò nướng.

Liễu Phán Nhi cũng không vội tới Mỹ Vị Lâu, nàng đến sạp vải mua một xe vải bông và mấy thớt tơ lụa chưa qua nhuộm màu. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nàng thanh toán một nửa, nửa còn lại khi hàng giao về tận nhà lại thanh toán nốt.

Đã muốn làm, Liễu Phán Nhi không trì hoãn mà nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.

Có người trông coi rôi nên Liễu Phán Nhi trống được thời gian để lên huyện thành.

Liễu Phán Nhi đi theo Lý chưởng quỹ đến phòng bếp sân sau của Mỹ Vị Lâu, hướng dẫn mọi người làm lò nướng.

Liễu Phán Nhi cười hỏi: "Lý chưởng quỹ, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”

Lý chưởng quỹ trả lời: "Hai ngày trước đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài đến!"

"Đức Thụy phu nhân, ngài cuối cùng cũng đến rồi!" Lý chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, cung nghênh Liễu Phán Nhi vào Mỹ Vị Lâu.

Vì ngày nào Mỹ Vị Lâu cũng buôn bán nên lò nướng phải to hơn.

Dưới sự chỉ đạo của Liễu Phán Nhi, phải mất hơn một canh giờ mới làm xong lò nướng, sau bảy tám ngày hong khô là có thể sẵn sàng đưa vào sử dụng.

Lần này mang theo bánh nướng thịt tươi dưa muối, bên ngoài giòn rụm, bên trong là dưa muối và thịt tươi, mùi vị giòn tan, răng môi lưu hương.

Ra khỏi Mỹ Vị Lâu, Liễu Phán Nhi đến Cố gia thỉnh an Cố lão phu nhân như thường lệ.

Lần trước Liễu Phán Nhi đưa hai món bánh ngọt nướng, cộng với bánh trung thu, tức là ba món, hoàn thành thỏa thuận với Lý chưởng quỹ.