Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 195




Ông cụ Chu nghe những lời này, trong lòng hồi hộp một chút, ngay từ đầu ông và Từ Nương sồn sồn trước mặt này chỉ là liếc mắt đưa tình, không hề nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước.

Nhưng đột nhiên thôn Lý gia trở thành thôn Cát Tường, xung quanh còn có trấn Cát Tường, vậy thì vượt trội rồi, ngay lập tức họ tạo quan hệ mật thiết với Tam quả phụ, bàn tính chuyện hôn sự là vì muốn mua được nhiều đất xây dựng cửa hàng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ông ta thông thể thừa nhận!

Ông cụ Chu giả bộ tối sầm mặt, có phần chán nản nói: "Bà xem xem bà nói gì kìa, lúc ta đối tốt với bà, nơi này không gọi là thôn Cát Tường, vẫn còn là thôn Lý gia đó! Bà nói như thế, làm ta đau lòng quái"

Tam quả phụ nghe những lời này, vội vàng rót cho ông cụ Chu một cốc trà, cười rất vui vẻ: "Nào, uống cốc trà vào sẽ không đau lòng nữa."

Bất kể lời của ông cụ Chu này nói là thật hay là giả, nhưng đã lấy vàng thật, bạch kim ra mua đất xây dựng cửa hàng rồi, hơn nữa dưới danh nghĩa của bà, như vậy là đủ rồi, cuộc đời này của bà không phải lo chuyện ăn uống.

Nói tóm lại, những người có thể sống sót trên đường chạy nạn, không có chút dự tính trong lòng thì không thể được. Tam quả phụ càng thêm hiểu rõ làm thế nào để nắm chắc lợi ích trong tay mình.

Liễu Phán Nhi về đến nhà, Lưu Thị đang chuẩn bị ăn cơm.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy rằng phương Nam không rét cắt da cắt thịt như phương Bắc, nhưng cái âm u lạnh lẽo của mùa đông cũng có phần khó chịu. Trong nhà vẫn còn mấy giường sưởi, chỗ cũng rộng rãi, có thể ngủ được nhiều người. Trẻ nam ở chung một phòng một giường sưởi, trẻ nữ ở chung một phòng một giường sưởi, mùa đông ấm áp, không cần phải đốt chậu than."

Lý Nam rót cho mẫu thân một cốc nước ấm: "Mời nương uống nước."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Tất cả đều thuận lợi. Tạm thời chúng ta không cần chống lại Vương gia nữa, Cố gia sẽ ra mặt. Báo Tử và Nhị Cẩu Tử, còn có tám đứa trẻ bên dưới đang cùng về với trưởng thôn Lý và Đại Bảo."

Trên bàn ăn, Lưu Thị vừa ăn vừa hỏi: "Tam đệ muội, vẫn thuận lợi cả chứ?"

Liễu Phán Nhi rửa mặt mũi tay chân, sau khi uống nước, cái nóng trên người vơi đi hơn phân nửa.

Lưu Thị gật đầu, khóc thút thít nói rằng: "Mấy đứa trẻ này đều có thể tự chăm sóc mình, cũng không cần chúng ta hao tâm tổn trí, chỉ cần cho chúng ăn uống là được. Căn nhà sân bên đã xây xong rồi, ta đã vào xem thử, bên trong cũng khô ráo, chuyển vào đó mấy cái giường tre thì có thể vào ở được rồi."

"Nương, người nghỉ ngơi đi, con đi lấy nước cho nương." Lý Dung bưng chậu nước ấm đưa cho mẫu thân.

"Vậy ta đi gặp thợ đá Lý, đến lúc đó làm thêm mấy cái tủ sấy và giường nhỏ nữa." Liễu Bàn Nhi cười nói: "Đúng rồi, tẩu tẩu, những đứa trẻ đó đầu tóc rối bù, cơ thể bẩn thỉu, trên người có lẽ có chấy rận. Trẻ nam cạo trọc đầu, đầu của trẻ nữ thì cho chúng dùng loại thuốc trước đây đã từng dùng cho A Lệ, A Phương và A Dung để giệt sạch chấy rận trên đầu và trên người chúng. Sau khi tắm rửa xong xuôi, đốt hết y phục của chúng, thay bộ đồ mới sạch sẽ. Do không kịp may đồ mới nên muội đã mua không ít y phục mới trên huyện thành để cho chúng mặc, sau này từ từ may sau."

Lưu Thị đồng ý: "Được, muội nói đúng, kê giường sẽ tốn diện tích, lát nữa ăn cơm xong, ta đi tìm thợ đá Lý trong thôn nhờ giúp đỡ, nhờ hắn ta chuẩn bị cho mấy phiến đá bằng phẳng, rồi tìm người già trong thôn xây mấy cái giường."

Nàng ấy cũng muốn trong phòng có giường sưởi, như vậy buổi tối sẽ ấm áp, dễ chịu.

Mùa đông của phương Bắc muốn sưởi ấm, phần lớn đều dựa vào giường sưởi.

Lưu Thị hé miệng cười: "Được, đã đến nhà chúng ta làm việc cho chúng ta thì đương nhiên phải chăm sóc chúng chu đáo."

Hai chị em dâu đều không phải là người trì hoãn, ăn tối xong lập tức đi tìm Lý thợ mộc và Lý thợ đá để quyết định những thứ cần dùng. Lý Lục Gia người am hiểu về giường sưởi, có sẵn gạch đất, nhà thợ đá Lý có sẵn phiến đá bằng phẳng mài nhẫn, trực tiếp đưa người đến làm xây giường sưởi. Lúc xây phòng, còn để lại mấy viên gạch sống, có thể lấy ra để làm cửa đốt lửa của giường sưởi.

Đưa tiền xong thì có thể mua được phiến đá, quyết định làm tủ, trả tiền đặt cọc.

Trong một buổi chiều, đã xây xong hai chiếc giường, sau mấy ngày phơi khô ráo, phủ lên rơm làm lớp đệm, trải thêm một chiếc chiếu lau sậy nữa là có thể ở được rồi.

Những người đến giúp đỡ, Liễu Phán Nhi đều trả tiền công cho họ, tuyệt đối không để mọi người làm việc không công.

Buổi tối có rất nhiều người, vì vậy Liễu Phán Nhi quyết định tối nay sẽ ăn mì, nấu ăn đơn giản, dù sao thì cơm nước cho gần hai mươi người ăn là chuyện quá mất công.

Đến trấn Cát Tường, Miêu Nhi tỷ tròn mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cẩn thận từng ly từng tí.

Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đã từng đến đây một lần, cũng được xem như là quen thuộc rồi nên không lo lắng gì.

Lý Đại Bảo dẫn theo Bao Tử và Nhị Cẩu Tử, còn thêm bốn đứa bé trai khác, đứa nhỏ nhất được sáu tuổi rồi, nhưng vì không đủ ăn, đói đến gầy sọp, dáng người cũng rất lùn.

"Vâng, lão bá." Báo Tử gật đầu, trong lòng có chút mong chờ vào cuộc sống sau này.

Lý Đại Bảo nói: "Các ngươi có chấy rận trên đầu. Nương ta nói rằng nếu trên người có chấy rận, rất dễ bị bệnh, cần phải cạo sạch đầu của các ngươi."

"Được, cạo sạch hết, dù sao tóc vẫn có thể dài lại." Báo Tử trả lời, ngồi xuống: "Phiền lão bá cắt tóc cho tôi, từ nay trở đi, bắt đầu lại, làm lại từ đầu."

Nhưng, y không giải thích, cạo trọc đầu cũng không sao cả, dù dạo chúng cũng không có phụ mẫu, cũng không cần phải lo lắng việc bị phụ mẫu tức giận khi chúng cắt tóc.

Báo Tử lộ ra vẻ mặt lúng túng, y và Nhị Cẩu Tử mỗi ngày đưa nước suối cho lầu Túy Tiên đều tắm rửa mấy lần, cho nên trên người không có chấy rận, nhưng muội muội đệ đệ không chắc có thể tắm rứa được, trên người bẩn thỉu, dơ dáy.

Thợ cắt tóc cười ha ha: "Tốt lắm, chàng trai, chăm chỉ làm việc cho nhà Đức Đoan phu nhân của bọn ta, các ngươi sẽ không chịu thiệt đâu."

Thợ cắt tóc trong thôn đã đến.

Kẻ trước người sau, làm đi làm lại cũng gần hai tiếng đồng hồ, mấy đứa trẻ mới tắm rữa sạch sẽ, thay y phục mới xong, cơ thể chúng không còn chấy rận nữa, sạch sẽ thơm tho.

Người thứ hai là Nhị Cẩu Tử, thấy Báo ca làm thế nào thì hắn ta làm thế ấy.

Tiếp theo là mấy đứa nhỏ, nhìn thấy các ca ca không sợ cạo đầu, chúng cũng không SỢ.

Một lúc sau, đầu của Báo Tử đã trở nên trọc lóc rồi, cởi bỏ quần áo trên người, ném thẳng vào lò lửa, đi đến thùng lớn, nước bên trong có mùi thảo dược, nó bắt đầu tắm rửa.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Bởi vì chúng đều gọi ngươi là Miêu Nhi tỷ đó! Bây giờ cần phải loại bỏ chấy rận trên người ngươi. Có hai cách. Một là dùng thuốc lên đầu ngươi, đầu độc c.h.ế.t chấy rận, nhưng nó không chắc có thể diệt sạch được chấy rận, có thể sẽ phải làm đi làm lại nhiều lần, rất phiên phức. Các khác là, trực tiếp cạo sạch đầu, rồi tắm bằng thảo dược, một lần là xong. Ngươi chọn cách nào?”

"Ngươi tên là Miêu Nhi phải không?" Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng hỏi, tính cảnh giác của tiểu nha đầu này rất mạnh, hơn nữa lại thông mình, là một đối tượng rất dễ dạy dỗ.

Miêu Nhi tỷ che chở cho ba muội muội ở phía sau: "Vâng ạ, phu nhân, sao người biết?"

Ở cái sân bên cạnh, Liễu Bàn Nhi đích thân đi tới.

Miêu Nhi tỷ đắn đo một lát, nàng ấy cũng đã nghe thấy bên cạnh các huynh đệ cạo đầu: "Phu nhân, trực tiếp cạo đầu cho bọn ta đi, tránh việc sau này không diệt sạch chấy rận, lại phải tiếp tục phiên phức, sẽ còn lỡ việc của nhà chủ."

Không ai mong muốn có đầy tớ ô uế trong nhà