Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 192




Trong lòng Liễu Phán Nhi chua xót, đáng thương nhất chính là những đứa trẻ không cha không mẹ này.

Từ cuộc trò chuyện của những đứa trẻ này cũng có thể thấy được bọn họ ỷ lại Tiểu Báo và Nhị Cẩu Tử, dù sao hai người kia là đứa trẻ lớn, có sức lực, có thể kiếm tiền, cũng biết đánh nhau.

Liễu Phán Nhi rời khỏi hẻm nhỏ, đi một chuyến đến mỹ vị lâu trước.

Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì lập tức từ phía sau quầy đi ra, tiến lên hành lễ, cười ha ha chào hỏi: "Đức Thụy phu nhân, xin mời vào."

Thiếu gia nhà hắn là quan ngũ phẩm, nhìn thấy Liễu Phán Nhi cung kính, hắn chỉ là chưởng quỹ, nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì càng phải cung kính hơn.

Ai có thể ngờ rằng một thôn phụ lại có thể có may mắn như vậy chứ?

Hầu bàn nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì nhanh chóng chạy tới giúp dắt ngựa, buộc ở cửa tiệm.

Liễu Phán Nhi cười khẽ, đi vào theo Lý chưởng quỹ: "Lý chưởng quỹ khách sáo rồi, không cần những nghi thức xã giao này. Ngày hôm nay tới đây là muốn hỏi một chút, có phải chuyện làm ăn của Mỹ Vị lâu chúng ta rất tốt hay không?”

Liễu Phán Nhi rất đồng ý: "Lý chưởng quỹ nói đúng lắm."

Liễu Phán Nhi gật đầu, chuyện làm ăn tốt dĩ nhiên là sẽ khiến cho đồng nghiệp đố kị: "Chẳng trách, có hai tên trộm vào trong nhà ta trộm những quạt cà chua và ớt để lại, dùng để năm sau trồng trọt. Trải qua thẩm vấn thì họ nói họ là người mà chưởng quỹ Chu của Túy Tiên lâu phái đi."

Lý chưởng quỹ nghe nói như thế, trong lòng thở phào, vừa nãy hắn ta nói như vậy, thực ra chỉ là vì thăm dò Đức Thụy phu nhân, thấy Liễu Phán Nhi không kiên cường truy cứu thì hắn ta cũng mượn bậc thang để leo xuống, cũng không cứng rắn hơn nữa.

Liễu Phán Nhi thấy chưởng quỹ Lý như vậy thì vội vàng nhắc nhở: "Lý chưởng quỹ, ngài đừng có vội, làm ăn hoà thuận thì mới phát tài. Năm nay ít cà chua và ớt, hơn nữa bây giờ để lại cũng không thể bán tiếp, nhưng sang năm sẽ có rất nhiều, sẽ đến lúc mọi người có cơ hội hợp tác."

"A?" Lý chưởng quỹ sững sờ, híp mắt, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Túy Tiên lâu này to gan thật, ngay cả chuyện làm ăn của nhà họ Cố chúng ta mà cũng dám cướp. Đức Thụy phu nhân, ngài đừng vội, cũng đừng sợ, chuyện này ta sẽ đứng ra xử lý." "Đức Thụy phu nhân nói đúng, chỉ là tuân này chưởng quỹ làm việc quá phận, muốn hợp tác thì có thể trực tiếp tới cửa bàn bạc, dùng những thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ này khiến người khác khinh thường." Lý chưởng quỹ thấp giọng nói: "Chuyện này, coi như không đối phó với Chu chưởng quỹ, nhưng mà vẫn nên nói với Cố quản gia một chút, để Cố quản gia biết rõ chuyện này."

Lý chưởng quỹ khá là đắc ý, gật đầu: "Thưa Đức Thụy phu nhân, từ khi ngài bán cà chua và ớt cho Mỹ Vị lâu thì làm được không ít món ăn mới, rất được hoan nghênh ở thị trấn, hơn nữa thiếu gia mua bột trắng và thạch ngọc trắng về thì chuyện làm ăn càng tốt hơn. Tốt hơn năm ngoái rất nhiều. Cho dù là Túy Tiên lâu lớn nhất thị trấn thì chuyện làm ăn năm nay cũng không sánh được với nhà chúng ta.

Hai người lại đi tới Cố Gia.

Cố chưởng quỹ biết được mục đích Liễu Phán Nhi tới mục thì gật đầu: "Đức Thụy phu nhân, người cân nhắc chu toàn, ông chủ của Túy Tiên lâu là Vương chủ bộ, có căn cơ thâm hậu ở trên thị trấn, qua lại với người như vậy thì không thể kết thù. Ta sẽ tự mình đi gặp Vương gia nói chuyện này một chút, truyền lại quyết định sang năm bán ớt cho bọn họ của ngươi. Làm ăn thì mọi người hoà thuận thì mới phát tài, không cân thiết tranh chấp một mất một còn, tổn thương hòa khí."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Cố quản gia nói đúng lắm, ta thấy hai tên trộm này đáng thương, dù sao còn phải nuôi vài cô nhi đệ muội ở phía dưới. Lúc ngài gặp Chu chưởng quỹ thì cũng thuận tiện nói một câu, Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đã trở thành người làm của nhà ta, Sau này có gặp bọn họ ở thị trấn nhìn thì không nên làm khó bọn họ."

Cố quản gia sững sờ, nhắc nhở một cách thiện ý: "Đức Thụy phu nhân không có người hầu có thể dùng sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười trả lời: "Đúng vậy, trước đây chỉ có ta và đại tẩu dẫn theo con cái sinh sống, bây giờ ta trở thành trấn trưởng, không chỉ bận bịu chuyện trong nhà, mà còn bận bịu chuyện trong thôn và trấn trên. Con trai của ta, Đại Bảo thì còn nhỏ, có chuyện gì ta cũng không dám để hắn làm. Bây giờ thấy hai người tên là Báo Tử và Nhị Cẩu Tử không tệ, bọn họ cũng đồng ý bán mình làm tôi tớ, ký văn khế bán đợ mười năm, tình nguyện làm không công, nhưng phải cho họ dẫn cô nhi bọn họ nhặt được tới. Hai đứa trẻ này thiện tâm trọng tình, sẽ không xấu. Nhà ta có trẻ nhỏ, nuôi thêm mấy đứa trẻ nữa vẫn có thể nuôi nổi, có thể cho gà, cho vịt cho heo ăn, cũng không ăn không ngồi rồi."

Cố quản gia do dự, dù sao Báo Tử và Nhị Cẩu Tử cũng là trộm, ai biết sau này có thể cải tà quy chính hay không chứ?

Lý chưởng quỹ thấy thế, nhỏ giọng giải thích: "Cố quản gia, trái lại thật ra ta hiểu rất rõ vê Báo Tử và Nhị Cẩu Tử, mặc dù nói là lăn lộn trên đường phố, cũng có tên là trộm thấp hèn, nhưng phần lớn là vì những đứa trẻ kia. Nếu không phải do chăm sóc những đứa trẻ kia thì hai người trẻ tuổi này dựa vào việc vận chuyển nước suối Mi Sơn cho Túy Tiên lâu cũng đủ để bọn họ sống rồi. Sở dĩ không đủ cũng là vì phía sau còn có bảy, tám đứa trẻ chưa thành niên. Nhìn như vậy thì nhân phẩm của Báo Tử và Nhị Cẩu Tử cũng không tệ lắm."

Cố chưởng quỹ nghe nói như thế thì hơi yên tâm: "Nếu Đức Thụy phu nhân có thể vừa ý ưu điểm của bọn họ, đồng ý thu nhận bọn họ thì ta sẽ không khuyên. Nếu như ngài còn thiếu người hầu thì ta có thể giúp ngài tìm người quen đến Nhậm Nha Tử ở trên thị trấn mua một ít."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Không cần đâu Cố chưởng quỹ."

Chuyện bán người hầu, Liễu Phán Nhi không muốn thông qua những người khác. Ai biết được sau khi qua một tay thì sẽ có người bị người khác xếp vào hay không chứ?

Dù sao sau này nàng cũng sẽ sử dụng rất nhiêu công thức bí mật để xây nhà xưởng, ngộ nhỡ bị những người này tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn tổn thất rất lớn.

Liễu Phán Nhi đứng lên, cũng không nhăn nhó: "Nếu đã đến rồi thì đi bái phỏng lão phu nhân thôi. Chờ chốc lát, trong cái bọc còn có lễ vật!"

Trước khi thiếu gia đi đã dặn đi dặn lại, khi Đức Thụy phu nhân tới cửa thì chắc chắn phải coi trọng, có thể giúp đỡ thì chắc chắn không thể thoái thác.

Liễu Phán Nhi sững sờ, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Ngày hôm nay chỉ là một chút việc nhỏ, làm phiền Cố quản gia, còn làm phiền đến lão phu nhân nữa, thực sự xin lỗi."

Ngay vào lúc này, một tiểu nha hoàn tới đây, gương mặt bụ bẫm cười khanh khách: "Cố quản gia, lão phu nhân nghe nói Đức Thụy phu nhân đã tới, nên mời phu nhân qua đây!"

Bây giờ hắn chủ động giúp đỡ, nhưng Đức Thụy phu nhân không muốn, cũng coi như là hoàn thành lời căn dặn của thiếu gia.

Giọng của Tiểu nha hoàn rất ngọt, cũng rất biết cách nói chuyện: "Lão phu nhân vẫn kính nể Đức Thụy phu nhân, chỉ là tuổi tác đã cao, không tiện đi đến thôn Cát Tường. Bây giờ Đức Thụy phu nhân đã tới nên lão phu nhân muốn gặp ngài."

Cố quản gia thấy Liễu Phán Nhi từ chối thì cũng không ép.

Tìm được cái trò mạt chược gỗ này ở trong không gian, phía trên là chữ phồn thể. Liễu Phán Nhi nghĩ lấy ra cho bọn nhỏ nhận biết chữ, vì thế nên cố ý lấy một hộp gỗ bọc lại.

Liễu Phán Nhi giả vờ giả vịt, sau đó móc một hộp cổ điển hình chữ nhật từ bên trong ra, bên trong chứa một món đồ chơi rất tốt để giải trí!

Mạt chược!

Trong cái bọc có bạc, có một bộ y phục và giày, y phục bên ngoài đã dơ, có thể tùy ý đổi, nhưng người khác không biết bên trong đựng cái gì.

Chỉ là còn chưa kịp lấy ra thì đúng lúc đến gặp nhà họ Cố.