Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 187




Mọi người đang cầm bánh cưới, vừa ăn vừa hâm mộ nhìn nhà ba mặt sân của Liễu Phán Nhi.

Nhà rộng, tường cao, sân cũng rộng.

Có người tha thiết mơ ước có ngôi nhà như vậy, nhưng có nhiều người đời này không thể có nhà giống vậy.

Liễu Phán Nhi thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người thì cổ vũ: "Mọi người đừng nản lòng. Năm nay chúng ta được mùa, sang năm chúng ta trồng cà chua và ớt, có thể bán được."

Ban đầu còn nản lòng nhưng sau khi nghe Liễu Phán Nhi nói, mọi người bắt đầu lên tinh thần.

Năm nay không được thì sang năm, cứ chăm chỉ làm là được.

Chu Thúy Hoa nhìn xung quanh, cổ vũ mọi người: "Năm nay thôn chúng ta thu hoạch được rất nhiêu, chỗ khác còn không đủ, có thể nhiêu như vậy đã là trên trời dưới đất khó tìm rồi. Lúc chạy nạn, ai có thể nghĩ tới chúng ta có thể kiếm được tiền chứ? Ai có thể ngờ thôn chúng ta lại được bệ hạ đặt tên chứ? Lên dây cót tinh thân, cố gắng khỏe mạnh, còn phải chăm chỉ làm việc để không phụ tấm lòng của bệ hạ và khâm sai đại nhân."

Trưởng thôn Lý cũng cười nói: "Nguyên Thanh gia đã xây nhà rồi, các gia đình chúng ta cũng phải xây nhà thôi, đừng để đến khi mùa đông vẫn không có nhà ở."

So thì so”

Một nam nhân lớn tuổi trong thôn trêu Lý Đại Tráng: "Tên nhóc nhà ngươi không chỉ muốn nhanh ở nhà gạch còn muốn nhanh cưới vợ đúng không?"

"Lý Đại Minh, ngươi không cứng nổi thì đừng có xúi bậy."

"Ha ha, đúng, Đại Tráng nên thế. Nam nhân cần phải cứng rắn mới được." Nam nhân đó cười lớn, vỗ bả vai Đại Tráng.

Lý Đại Tráng là người thật thà nên nghe nói vậy thì lập tức đỏ mặt ngay: "Ta đã tuổi này rồi, nghĩ muốn lấy vợ là bình thường, không muốn lấy mới bất thường."

"Ai nói ta không cứng được? Không tin thì so với tat

Lý Đại Tráng cười lớn nói: "Đúng thế, xây nhà thôi, ta đã muốn ở trong ngôi nhà gạch từ lâu." Mặt trưởng thôn Lý đỏ lên: "Ngươi còn nhỏ nên không hiểu được, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu. Phải rồi, người tới chỗ này tìm ta có chuyện gì?"

Trưởng thôn Lý không biết Lý Đại Bảo đi ra từ đâu, nghe được tên này nói lời bậy bạ: "Thúc thúc với bá bá nói giỡn thôi, bọn họ chuẩn bị so xem ai tiểu xa hơn đấy."

"Hừt" Lý Đại Bảo ghét bỏ, nhanh chóng lùi lại mấy bước, thấy mấy thúc thúc đang định cởi dây lưng thì nói: "Tiểu hài tử bốn tuổi nhà ta cũng không chơi trò trẻ con này đâu.

Lý Đại Bảo nghe vậy thì thắc mắc: "Đại thúc, nam nhân phải cứng rắn thế nào? So thế nào chứ?”

Trưởng thôn Lý đồng ý, trong lòng ông ấy cũng sốt ruột, sớm xây xong nhà để mùa đông có chỗ ở, cửa hàng thịt có thể khai trương sớm.

Trưởng thôn Lý gật đầu nói: "Được, ở nông thôn không tìm đủ người, chúng ta phải đi thị trấn tìm."

Lý Đại Bảo nhắc nhở: "Ông trưởng thôn, ông có thời gian thì đi thúc giục gạch, chúng ta là khách hàng lớn của lò này nên hy vọng bọn họ sẽ ưu tiên đáp ứng nhu cầu của chúng ta."

Lý Đại Bảo vỗ đầu, nhớ tời lời của mẫu thân: "Trưởng thôn, nương ta chuẩn bị thuê người xây cửa hàng, ông trưởng thôn, không phải ông cũng muốn thuê người xây cửa hàng sao? Đến lúc đó thì cùng nhau tìm."

Liễu Phán Nhi sửa sang lại ba lô, chuẩn bị đi ra thăm đồng, nói với Lưu thị: "Đại tẩu, tỷ không đi đâu thì ở nhà trông mấy đứa nhỏ, ta đi ra đồng một chuyến."

"Ta biết rồi, tam đệ muội, trong nhà có đứa nhỏ, người ra người vào nên người phải để ý kỹ đấy." Lưu thị đồng ý, trong lòng nàng ấy hiểu rõ: "Cà chua và ớt còn bán không?”

"Được!" Liễu Phán Nhi đồng ý, lưng đeo ba lô, cầm liềm rời đi.

Lưu thị gật đầu cười nói: "Hôm qua ta ra xem, ngô cũng chín vàng hết rồi, muội thu về đi."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không bán nữa, tích lại những quả lớn và tốt để làm giống. Ta phải thường xuyên ra đồng nhìn xem, dù không ai trộm nhưng phải đề phòng lợn rừng, thỏ hoang phá hoại."

Nhân lúc Lý Đại Bảo không có ở đây, nàng phải nhanh chóng rời đi mới có thể tìm được cơ hội một mình vào không gian.

Đợi tới khi Lý Đại Bảo về, lại lấy lý do phải bảo vệ nàng nên đi sau lưng nàng. Tuy Lý Đại Bảo có thể giúp đỡ nhiều nhưng cản trở nàng tiến vào không gian.

Đến đồng, Liễu Phán Nhi ngồi xổm xuống bụi cây ớt, tiến vào không gian.

Sau khi Liễu Phán Nhi xuất hiện trong kho hàng không gian, nàng sững sờ, kinh ngạc nhìn không gian mở rộng gấp đôi trước mặt, chất đầy hàng.

Đi qua khu nông nghiệp tươi, tiến vào khu công nghiệp.

Nàng đi chậm từng bước nhìn từng kệ hàng, thuốc nhuộm, thuốc bảo quản, thuốc làm mềm, chiếm hết toàn bộ sản phẩm khu công nghiệp.

Ngón tay mảnh khảnh của Liễu Phán Nhi sờ phía trên. Đây là để nàng mở xưởng nhuộm phải không? Thuốc làm mềm có thể dùng trên da để lông trên da mềm đi và dai hơn.

Thuốc bào chế từ sinh vật và thực vật không độc hại.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng đi ra, con rất tri kỷ nhưng có chút phiên phức.

Liễu Phán Nhi cầm một lọ thuốc nhuộm màu, là màu hoa oải hương mà nàng rất thích. Nếu thêm thuốc bảo quản thì có thể đảm bảo sau khi nhuộm không bị bay màu.

Về thử ngay xeml

Trong nhà có hơn mười tấm da thỏ đã phơi nắng, tính làm áo da cho bọn nhỏ vào mùa đông. Nhưng cứng rắn, tuy có thể giữ ấm nhưng mặc không thoải mái.

Nàng có thể mua vải bông và tơ lụa không màu, sau đó nhuộm, hơn nữa dùng thuốc bảo quản thì vừa đa dạng sắc màu vừa có thể đảm bảo không bay màu, lợi nhuận tương đối khả quan.

Ngay lúc Liễu Phán Nhi tính tiếp tục dạo quanh trong không gian thì nghe thấy tiếng Lý Đại Bảo: "Nương, người đâu rồi?"

Có phải linh tính của kho hàng không gian muốn nàng mở xưởng nhuộm không?

Liễu Phán Nhi lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: "Chắc là con hấp tấp nên không nhìn kỹ. Hơn nữa, bụi cây ớt cao lớn, ta ngồi xổm bên trong nên con không thấy cũng bình thường.

Sau khi Lý Đại Bảo thấy mẫu thân, tâm trạng hoảng loạn mới dần bình tĩnh lại: "Vừa nãy đi dạo một vòng, chỗ này hình như cũng nhìn nhưng không thấy mẫu thân đâu?”

Trái tim Liễu Phán Nhi lỡ nhịp, nhưng nàng sẽ không bao giờ thừa nhận, không gian là bí mật lớn nhất của nàng, nàng sẽ không chia sẻ với ai.

"Ta ở đây!" Liễu Phán Nhi trả lời, từ trong bụi cây ớt đi ra: "Ta thấy chỗ này có chút cỏ dại nên đang nhỏ cỏ."

Một ba lô không đủ nhưng may vừa nãy Lý Đại Bảo tới có mang theo một cái ba lô nữa, ước chừng chất đầy hai cái.

Liễu Phán Nhi không muốn tiếp tục vấn đề này với Lý Đại Bảo, chỉ vào ba lô: "Ta ở đây cắt cỏ, con nhanh chóng thu ngô ở mấy chục cây ngô kia, rồi chúng ta mang về nhà."

Lý Đại Bảo đồng ý, đeo ba lô lên lưng rời đi, động tác nhanh nhẹn bẻ ngô để trong ba lô.

Lý Đại Bảo gãi đầu, cảm thấy mẫu thân nói đúng: "Thế là do con không cẩn thận nếu không một người sống sờ sờ như vậy lại không nhìn thấy chứ?”

Lý Đại Bảo cầm liêm, c.h.é.m đứt mấy chục thân cây ngô: "Nương, thân cây ngô có muốn mang về không?”

Thật ra, cảm giác được người quan tâm rất tốt, cho dù ra sao thì trong lòng vẫn luôn ấm áp.

Lý Đại Bảo nghe xong thì cười lớn: "Nương của ta thật lợi hại!"

Liễu Phán Nhi cười nói: "Xem thường ta sao? Ta có võ công, kẻ cắp nào không có mắt tới nhà ta trộm đồ chứ. Ta đảm bảo sau khi bọn họ tới sẽ đi không nổi."

"Thân cây ngô nặng, để con về đánh xe bò ra rồi cùng nhau kéo xe bò về." Lý Đại bảo nói, trước khi đi còn nói: "Nương, người chú ý trên mặt đất một chút."

Nhìn Lý Đại Bảo nhảy lên, nhanh chóng chạy xuống, Liễu Phán Nhi mỉm cười.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Mang về đi, nghiền nát có thể cho bò ăn."

Đợi Lý Đại Bảo đi rồi, Liễu Phán Nhi lại đi vào trong không gian, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng thuốc nhuộm, thuốc bảo quản và thuốc làm mềm.

Rất đơn giản nên Liễu Phán Nhi có thể hiểu được.

Chắc chắn nó không độc và ít ảnh hưởng tới môi trường.