Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 185




Liễu Phán Nhi thở dài nói: "Chưa nói tới ủy khuất mà ta cảm thấy hơi chút là người ta đã quay lưng lại, quên mất điều tốt của chúng ta, thật đáng buồn."

Lưu thị cười nói: "Bọn họ buồn bực trong chốc lát thôi. Đa số mọi người sẽ sớm hiểu ra được thôi. Mấy ngày nay ta cũng không dám để A Lệ và A Phương đi ra ngoài, sợ có người đến hỏi cưới. Nếu là trước kia có lẽ ta sẽ vui vẻ, dù sao thì con gái trong nhà tốt nên người khác mới tranh nhau tới hỏi cưới. Nhưng ta không thấy sự cẩn trọng khi đi cầu hôn mà chỉ toàn thấy vẻ toan tính."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ, một lúc sau sợ hãi nói: "Bởi vì thế nên ta mới không muốn người trong thôn Lý gia trở thành đối tượng bị lừa. Trong thôn chúng ta có người thông minh nhưng người bản địa không có sao? Nói vê quan hệ, tiền bạc thì làm sao bằng người dân bản địa? Nếu như ta không ngăn cản thì sớm hay muộn người trong thôn cũng bị lừa thôi đến cặn cũng không còn."

Lúc này, Chu Thúy Hoa lại đây cười nói: Nguyên Thanh gia à, con yên tâm, có lẽ mấy người hồ đồ này không hiểu rõ nhưng chúng ta có thể hiểu được. Con đừng bực bội nữa, trong lòng chúng ta đều biết con là người tốt."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Thím tin ta là tốt rồi. Ngày tốt có rồi, việc cưới gả không quá lo nhưng cần từ từ, không thể qua loa đại khái."

"Thúc thúc của ngươi cũng nói như vậy." Chu Thúy Hoa cười, nhìn ra bên ngoài sơn động, nhà đã xây được một tháng, ngày mai lợp mái thì trong lòng hâm mộ nói: "Vợ của Nguyên Thanh à, nhà ngươi ngày mai lợp mái, chuẩn bị tới đâu rồi?"

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Ở quê, lúc lợp mái có phải mời trong thôn ăn cỗ không?"

Chu Thúy Hoa cười nói: "Ăn cỗ cũng được nhưng nếu non bận với ngại phiên phức thì các con chuẩn bánh cưới, là bánh hình tròn, bên trong có nhân đường vừng. Cho mỗi người tới chúc mừng một cái. Tất nhiên người đến chúc mừng sẽ không đi tay không, không nói mỗi câu chúc tốt lành mà còn tặng quà nữa."

Lưu thị cười lớn nói: "Xem xét thì cửa hàng trong thôn của chúng ta rất tốt, có thể mở được nhiều cửa hàng đấy! Cửa hàng thịt nhà thím, thịt tươi nhà mổ thịt họ Triệu, cửa hàng mộc rồi cửa hàng đá. Khi đó, nhà chúng ta mở cửa hàng bánh ngọt được không? Tam đệ muội làm bánh ngọt rất ngon."

Chu Thúy Hoa gật đầu nói: "Vậy tối nay mấy người lên men bột, sáng mai ta đưa con dâu sang giúp đỡ, mọi người cùng nhanh làm sẽ nhanh hơn.

Mắt Lý Đại Bảo sáng lên: "Thôn trưởng nãi nãi nhanh mở cửa hàng đi, sau này chúng ta có thể mua thịt mỗi ngày."

Mặt mày Chu Thúy Hoa vui vẻ, nhà và đất đều là chuyện quan trọng nhất đối với người dân. "Đúng vậy. Gạch đã lần lượt được đưa tới. Chúng ta xây nhà sáu phòng trước, tạm đủ ở đã, gạch còn lại thì để xây cửa hàng trên trấn, mở cửa hàng thịt trước."

"Cảm ơn thím." Liễu Phán Nhi trả lời: "Giờ việc đất đai đã xong rồi, nhà thím cũng chuẩn bị xây nhà phải không?"

"Không chỉ thế, người mổ lợn họ Triệu còn đi khắp nơi thu mua lợn đấy. Hắn ta nói sẽ thuê một phòng nhỏ trong nhà ta để bán thịt. Tới khi đó, chúng ta có thể mua lòng từ cửa hàng thịt kho rồi." Chu Thúy Hoa cười nói, tràn đầy hy vọng với tương lai.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ rồi lắc đầu: "Vậy không làm cỗ nữa, trong nhà không có chỗ. Hơn nữa, làm mấy mâm cơm rất mệt. Gần đây ta và đại tẩu đều khá mệt mỏi, không muốn thêm khổ nữa nên làm bánh cưới thôi."

"Đúng thế! Tam thẩm, chúng ta mở cửa hàng bánh ngọt đi, ta sẽ làm bánh hoa quế và bánh hoa cúc." Lý Phương kích động nói, cũng muốn nhà mình mở cửa hàng kinh doanh.

"Tam thẩm, ta cũng sẽ làm bánh ngọt" Lý Lệ cười nói: "Chúng ta buôn bán chắc chắn sẽ đắt khách thôi."

Lý Nam túm lấy ống tay áo của mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Nương, mở cửa hàng bánh ngọt rồi có phải mỗi ngày nhà chúng ta đều được ăn chút bánh ngọt không?"

Thường ngày bận rộn nên thi thoảng Liễu Phán Nhi chỉ có thể làm bánh lúc rảnh rỗi, bọn nhỏ rất thích ăn. Thỉnh thoảng cũng đi lên trấn mua một chút nhưng ăn không ngon.

"Được, chờ cửa hàng xây xong, chúng ta sẽ mở cửa hàng bánh ngọt." Liễu Phán Nhi cười nói, trong nhà quá bận rộn nên cần mua thêm mấy người hầu.

Tuy rằng mua người là việc vô nhân đạo nhưng nàng sẽ cố gắng hết sức đối xử tử tế với những người hầu mua về.

Người của thôn Cát Tường đúng như lời Lưu thị và Chu Thúy Hoa nói. Sau khi hiểu được ý của Liễu Phán Nhi, cảm thấy không nên tiếp tục mua cửa hàng nữa thì chấp nhận sự thật.

Lưu thị và Chu Thúy Hoa cùng hai con dâu tới hỗ trợ làm bánh cưới. Liễu Phán Nhi vội vàng đưa Lý Đại Bảo đánh xe bò vào trong trấn mua lương thực.

Thóc mới thu hoạch trong nhà trừ đi một nghìn cân loại tốt thì còn lại đều bị người của huyện nha và triêu đình mua. Lương thực mấy người họ ăn phải mua từ cửa hàng lương thực của Ngô gia.

Nhà đang xây, tuy là thợ do quan phủ phái tới, nàng không cần lo cơm nước nhưng Liễu Phán Nhi thấy mấy người đó làm việc vất vả, cực kỳ chăm chỉ nên luôn cố gắng cho họ nhiều đồ ăn.

Đâu tiên, mua hai cân thịt và bốn cái chân giò. Thấy ở nhà có thịt cừu, làm thịt cừu xiên, bọn nhỏ sẽ rất thích.

Ngô phu nhân thấy Liễu Phán Nhi kiên trì thế thì mời Liễu Phán Nhi vào bên trong, Lý Đại Bảo đi sát phía sau.

Cuối cùng, đi vào cửa hàng lương thực của Ngô gia, xe bò mới vừa dừng lại, Ngô phu nhân đã nhiệt tình đi ra: "Liễu muội muội, không phải, giờ là Đức Thụy phu nhân. Thời gian này, trong người ta không khỏe nên không tự mình tới chúc mừng được. Hôm nay dù thế nào thì muội cũng phải nhận quà của ta đấy."

Ngô phu nhân cười giải thích: "Cũng không phải là đồ đắt tiên gì. Là mấy cái trâm cài ta mua ở cửa hàng trang sức, kiểu dáng mới lạ, con cháu nhà muội chắc chắn sẽ thích. Đừng khách sáo với ta, muội mà khách sáo thì ta cũng ngại hợp tác tiếp đấy."

Liễu Phán Nhi nhìn thấy Ngô phu nhân nhiệt tình như thế thì hơi kinh ngạc, trong tay bỗng có thêm một cái hộp: "Ngô phu nhân khách sáo rồi, là ơn đức của bệ hạ, huyện nha quan tâm thôi. Bình thường, Ngô phu nhân cũng săn sóc với ta, ta vẫn nhớ kỹ sự giúp đỡ của tỷ, ta không nhận quà tặng của tỷ được đâu."

Nói xong, Ngô phu nhân đưa cho Liễu Phán Nhi một cái hộp.

Liễu Phán Nhi hiểu được nguyên tắc lấy đồ của người khác sẽ phải giúp lại nên càng không nhận: "Ngô phu nhân, tỷ nói thử xem là chuyện gì? Nếu có thể hợp tác thì ta sẽ nhận. Nếu không thể hợp tác, không có công không thể hưởng lộc nên ta không thể chiếm tiện nghi của tỷ được."

Đến cửa hàng rèn để mua khung và lưới nướng. Tuy rằng thô sơ nhưng chức năng cơ bản vẫn có thể tạm dùng được.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Mở cửa hàng lương thực tất nhiên là tốt nhưng hiện tại cửa hàng của trấn Cát Tường còn chưa xây. Hơn nữa, đất xây cửa hàng ở trấn Cát Tường không bán ra bên ngoài. Nếu Ngô phu nhân muốn mua đất xây cửa hàng ở trấn Cát Tường thì không được rồi."

Liễu Phán Nhi nhíu mày, dường như đoán được ý tứ của Ngô phu nhân: "Cửa hàng lương thực của Ngô gia làm ăn không gian dối, ta có ấn tượng rất tốt. Ta và người trong thôn vẫn mua lương thực ở cửa hàng lương thực của Ngô gia nên dĩ nhiên danh tiếng của Ngô phu nhân và cửa hàng lương thực Ngô gia rất tốt."

Ngô phu nhân nghe Liễu Phán Nhi khen ngợi thì cực kỳ vui vẻ, danh tiếng này đều là do bà ấy nhọc lòng kinh doanh mà có: "Có thể được Liễu muội muội khen ngợi, trong lòng ta cực kỳ vui vẻ. Hiện tại, ta biết các muội đang xây dựng trấn Cát Tường, ít nhất sẽ thiếu lương thực. Ta dự định mở một cửa hàng lương thực Ngô gia, Liễu muội muội cảm thấy thế nào?”

"Liễu gia muội muội thấy danh tiếng của cửa hàng lương thực Ngô gia chúng ta thế nào?” Ngô phu nhân cười hỏi, trên mặt hơi tự tin.