Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 183




Có số bạc này, còn có thôn trưởng Lý, an toàn không lo, cuộc sống cũng đủ đầy.

Bức thư do con nuôi Lý Đại Bảo của nguyên thân viết để lại cho Lý Nguyên Thanh một ấn tượng sâu sắc cho. Hắn không về được, nhưng đã chuẩn bị cho bọn nhỏ bốn thanh chủy thủ gấp gọn, cực kỳ sắc bén, bên ngoài còn khảm đá quý!

Chiến sự căng thẳng, không đến phiên Lý Nguyên Thanh suy nghĩ quá nhiều, lại bắt đầu dẫn binh đánh trận, phục kích địch hoặc vây đánh địch, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói là vê nhà xem sao.

Lúc này thôn Lý gia đã đổi tên thành thôn Cát Tường, hơn nữa chỗ huyện nha quy định có dựng một đền thờ thật to, trên cột điêu khắc hoa văn động vật chim chóc, tấm biển ở giữa viết ba chữ thật to "Trấn Cát Tường”.

Để bảo vệ lợi ích của thôn Cát Tường trấn Cát Tường, huyện nha không cho phép người ngoài mua đất đai và mặt tiền của trấn Cát Tường trong giai đoạn đầu khởi xây. Vì vậy, dù có người thèm thuồng đến mấy cũng không mua được.

Liễu Phán Nhi đang có rất nhiều bạc nên nàng mua luôn nửa con phố, nhà trưởng thôn Lý mua đủ đất xây bốn cửa hàng. Bạc trong nhà Lý đại nương chỉ đủ mua một mảnh, khoảng bảy trượng.

Sau khi hỏi thăm thấy Mai Hoa, khuê nữ Trịnh lão đại, tính tình dễ chịu, hơn nữa nền nếp Trịnh gia cần kiệm siêng năng nên Lý đại nương mời bà mối đi cầu hôn, hai nhà cũng có quen biết nhau nên rất nhanh đã tới bước đính hôn.

Biết Lý Đại Tráng có quyền mua được nhiều cửa hàng ở trấn Cát Tường nhưng không đủ bạc, Trịnh lão đại mới đưa phần lớn tiền tích góp của Trịnh gia là sáu mươi lượng bạc cho con gái làm của hồi môn, tạm ứng mua cửa hàng cho Lý đại nương.

Đất xây cửa hàng đều do bà ta đứng tên, không cần lo thôn trưởng Chu giở trò, cho dù có xây xong thì trong vòng năm năm cũng không thể bán. Bà ta giữ rịt nó trong tay, nếu như thôn trưởng Chu đối xử tệ với bà ta, bà ta sẽ chiếm luôn, không cho Chu gia.

Cả nhà Trịnh lão đại rất hài lòng, tin tưởng nhân phẩm của Lý đại nương. Còn chưa thành thân đã biết đỡ đần lẫn nhau, tương lai sau này càng có thể hòa thuận ở chung, đúng là một mối hôn sự tốt.

Ông cụ Chu là thôn trưởng thôn Chu Gia, ông ta mê những cửa hàng này gần c.h.ế.t nhưng không có tư cách mua. Vốn chỉ định thông đồng làm bậy với Tam quả phụ, vui qua đường mà thôi, nhưng bây giờ thấy lợi ích dồn dập nên lập tức đính hôn với Tam quả phụ, cho bà ta bạc mua đất. Mỗi hộ gia đình ở thôn Lý gia đều mua đất trên thị trấn, đến Tam quả phụ cũng mua hai cửa hàng. Bà ta không có nhiều bạc tới vậy, nhưng bà ta cặp kè với một ông lão khá giàu.

Nhà Lý Lăng Tử mua hai mươi tám trượng, đủ bốn cửa hàng vị trí mặt tiên, còn lấy ra một nửa gia sản, mai sau còn phải xây nhà xây cửa hàng.

Tam quả phụ cũng cảm thấy sống một mình quá khổ, hơn nữa trong tay bà ta không đủ bạc mua cửa hàng, lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, bèn ăn nhịp với thôn trưởng Chu.

Bằng cách này, nhà Lý đại nương có hai cửa hàng nối liền với nhau, tâm chừng mười bốn trượng. Lý đại nương tìm Liễu Phán Nhi để nàng làm chứng, trong đó có một cửa hàng là của hồi môn của Trịnh Mai Hoa, đứng tên dưới danh nghĩa Trịnh Mai Hoa và một nửa số tiền thu được từ cửa hàng sẽ được chuyển cho Trịnh gia.

Có Tam quả phụ làm ví dụ, những người muốn mua một cửa hàng ở trấn Cát Tường bắt đầu tính đến việc kết hôn với những người ở thôn Lý gia. Nhất thời bà mối chạy nháo nhào cả lên, người nào người nấy suy tính đủ đường.

Liễu Phán Nhi thấy thế, bèn đề nghị thôn trưởng Lý: "Đại thúc thôn trưởng, không thể để vậy mãi được, người trong thôn chúng ta vốn đã không nhiều, an cư ở đây không dễ dàng. Hôn sự giữa Lý Đại Tráng cùng Trịnh Mai Hoa phải trải qua tìm hiểu kỹ lưỡng rồi mới được định ra.

Còn những người khác trong thôn thì sao, trước đây bận rộn làm việc, không có thời gian cũng không có tiền thu xếp hôn sự, không biết gì vê mấy người này. Chỉ vì mua cửa hàng mà cưới gả bừa bãi không phải cách hay, bởi vậy, ta quyết định tạm dừng hoạt động mua bán đất ở thị trấn, chừng đó cửa hàng và đất nền là đủ rồi."

Thôn trưởng Lý ngẩn ra rồi cười xấu hổ: "Không giấu gì ngươi, con gái út của Triệu chưởng quỹ cũng trạc tuổi Nguyên Tề nhà ta, đang trù tính chuyện kết hôn! Của hồi môn cũng đủ để mua một mảnh đất xây cửa hàng."

Liễu Phán Nhi lật xem sổ sách: "Đó là chuyện mai mối bình thường vì có qua lại với Triệu chưởng quỹ mà. Bây giờ các hộ gia đình có quyên mua được đều đã bán hết rồi, lợi dụng cách này để mua đất xây cửa hàng sẽ gây ra vô số rắc rối liên lụy sau này. Bởi vậy, ngày mai ta sẽ tuyên bố không mua bán gì nữa. Tiếp theo chỉ có hoạt động xây nhà và xây cửa hàng thôi."

Thôn trưởng Lý nghe xong thì cười: "Được, vậy thì không bán, đến lúc đó trong thôn xuất hiện đủ loại người, thượng vàng hạ cám, rất dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa, nhà nào cũng có cửa hàng thì hơi quá tải, cũng không đủ sức quản cho bằng hết. Suy cho cùng trong vòng một năm mà không xây nổi cái cửa hàng thì sẽ bị thu hồi, vả lại xây cửa hàng cũng có quy định, một dãy cửa hàng mặt tiền cạnh đường chính phải thống nhất gạch xanh ngói xanh, cửa ra vào trải đá xanh, tốn rất nhiêu tiên. Nếu xây không được sẽ bị quan phủ thu hồi đất nên, còn không được hoàn lại tiền. Nguyên Thanh gia, ngươi bảo dừng tính ra cũng vì tốt cho thôn dân."

Chu Thúy Hoa cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ta dự toán thử rồi, bạc nhà ta khó dè xẻn lắm mới đủ xây mấy cái cửa hàng này, ta định xây phòng chính trước, nhà kê tạm để đó chưa xây, dựng lều bằng trúc để đồ lặt vặt, tạm thời cứ vậy đi, ưu tiên xây cửa hàng trước."

Lý đại nương gân đây gặp toàn chuyện vui nên tinh thân sảng khoái, tràn đây sức sống: "Được rồi, hai cái cửa hàng nhà ta đã rất tốt, đến lúc đó một cái để buôn bán, một cái để cho thuê, nửa lợi nhuận của một cái trong đó ta sẽ trả cho Trịnh gia. Đừng tham quá, nhiều rồi thì lòng người dễ thay đổi lắm."

Liễu Phán Nhi thấy suy nghĩ của nàng được mọi người đồng ý, dự định ngày mai dán bố cáo.

Bây giờ nàng là trấn trưởng, khi suy xét vấn đề không thể chỉ lo cho mỗi nhà mình.

Liễu Phán Nhi bình tĩnh nhìn Tam quả phụ: "Dựa vào việc ta là trấn trưởng." Nhất là Tam quả phụ, bà ta vừa bàn bạc với ông cụ Chu để ông ta tính chuyện hôn sự của Tỏa Tử, mua đất cất cửa hàng bằng tiền của thông gia.

"Ta làm ra bạc, trấn Cát Tường là do bệ hạ ban thưởng, muốn xây dựng trấn đương nhiên phải càng nhiều tiền càng tốt, chúng ta cũng là người thôn Cát Tường, ngươi dựa vào đâu không bán đất cho chúng ta?" Tam quả phụ bắt đầu càn quấy*, nhất quyết phải mua một cái dù bằng bất cứ giá nào.

Liễu Phán Nhi ngước mắt nhìn Tam quả phụ rồi lại xem tiếp danh sách trước mặt: "Dựa vào việc ta là trấn trưởng."

"Nguyên Thanh gia, ngươi dựa vào đâu không cho dân mua đất trên trấn nữa?" Tam quả phụ tiến lên, bực bội nói.

(*) *Gốc là [hỗn hào thị phi, hồ giảo man triền/383š3Èä#†#" 2š]: Khiến giới hạn vấn đề không rõ ràng, cố ý nói đúng thành sai, nói sai thành đúng, lỗ mãng không nói lý lẽ, cù nhây không chịu thôi.

Người trong thôn nhác thấy không được mua đất nữa thì bắt đầu nôn nóng, nhao nhao tới hỏi thăm.

Tam quả phụ thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của Liễu Phán Nhi thì càng tức hơn: "Nguyên Thanh gia, ta biết ngươi là trấn trưởng, nhưng trấn chỉ nhỏ bằng đấy, sao mà phát triển được? Có người bên ngoài tới mua, ngươi chẳng phải thu được nhiều tiền xây trấn hơn à?"

Liễu Phán Nhi trả lời: "Người trong thôn vì mua cái gọi là nên móng, vốn không căn cứ vào tình hình thực tế của mình, nhận bừa tiên bạc bên ngoài, con ch.ó con mèo gì cũng có thể đến thôn Cát Tường diễu võ giương oai, ta không thích.