Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 163




Do đó, việc tăng thu nhập từ hai vụ lúa đóng vai trò rất quan trọng đối với sự phát triển của Giang Nam.

Huống chỉ khoai lang và khoai tây đều là công lao của khâm sai Cố đại nhân, cho dù hắn ta cũng có chút công lao, nhưng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi.

Nếu sản lượng của hai vụ lúa vào năm sau tăng lên thì đó mới là chiến tích của hắn ta.

Tuy hắn ta xuất thân từ hào môn thế gia nhưng hắn ta lại bỏ ra rất nhiều tiên bạc và ân huệ để có được Giang Nam. Tân Hoàng Đế rất khắt khe, cho nên sẽ không bao giờ nương tay với những quan viên tham ô, nhận hối lộ hay trái pháp luật.

Vì vậy, nếu hắn ta muốn được thăng quan thì không thể dựa vào bạc trong tay, mà phải có chiến tích thật sự.

Cơ hội ở ngay trước mắt, mà huyện lệnh Lưu đại nhân cũng không phải là người ngu, đương nhiên sẽ không chút do dự mà đi sắp xếp mọi việc, đối với ông ấy thì đây chỉ là vấn đề liên quan đến tiền bạc mà thôi.

Nếu thành công thì nó sẽ là một chiến tích tương đối lớn.

Liễu Phán Nhi chúc phúc, sau đó là cười yếu ớt đáp lại: "Đa tạ Lưu đại nhân khích lệ, dân phụ nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."

Sân đập lúa đã được chuẩn bị đâu vào đấy, còn Liễu Phán Nhi đã đi một chuyến đến Trấn Bạch Sa mua rất nhiều liềm, để chuẩn bị gặt lúa trên cánh đồng. Việc các nàng canh tác gần mười mẫu đất lúa là một công việc hết sức khó khăn đối với một nhà chỉ có nữ từ và hài tử.

Nửa canh giờ sau, thị vệ của Lưu đại nhân đã trở về, trên tay câm mười bông lúa chín: "Đại nhân, đây là những bông lúa ở ruộng lúa thôn Cầu Ván ở cách vách, hạt thóc ở bên kia đã bắt đầu thu hoạch."

Liễu Phán Nhi cung kính trả lời: " Lưu đại nhân quan tâm đến bá tánh, dân phụ khâm phục, đại nhân có thể tuỳ ý lấy bao nhiêu ngài muốn."

"Thật là giống lúa tốt!" Lưu đại nhân khen ngợi, đồng thời nắm chặt lấy mười bông lúa: "Liễu nương tử, bản quan sẽ cầm về ghi chép xem bông lúa của nhà ngươi rốt cuộc là nhiều hơn bao nhiêu hạt so với bình quân bông lúa của những gia đình khác."

Lưu đại nhân nhận lấy, ông ấy cầm ở trong tay rồi chạy đến ruộng lúa của nhà Liễu Phán Nhi mà so sánh từng cái một, phát hiện bông lúa và hạt thóc của nhà Liễu Phán Nhi không chỉ nhiều hơn, mà còn mẩy hơn.

Lưu đại nhân cầm bông lúa này về, định tự mình đếm xem.

Lưu đại nhân nghe vậy thì rất mong chờ, mà hành động của Liễu nương tử này đã nhiều lần khiến người ta kinh ngạc. Chính vì thế mà ông ấy hy vọng rằng năm tới, nàng sẽ lại khiến ông ấy kinh ngạc hơn.

Lưu thị cười nói: "Rám nắng thì sợ cái gì! Quan trọng nhất bây giờ là hạt thóc của chúng ta không thể làm qua loa được. Mặc dù bây giờ chúng ta có bạc, có thể mua lương thực ăn, nhưng lúa nước nhà ta gieo trông phải đưa vào kho, thì mới có thể yên tâm được."

Tuy nhiên, người ở thôn Lý gia, nhà nào cũng có trông lúa nước, có lẽ mọi người cũng bận việc của mình, cho nên hiện tại không có thời gian để đi thu hoạch lúa cho nhà người khác.

Liễu Phán Nhi nhìn về phía đại tẩu cùng hài tử: "Hai người thực sự muốn đích thân thu hoạch lúa nước sao? Trời nắng nóng lắm! Có khả năng là sẽ khiến cho da mặt hai người bị rám nắng đấy."

Cho nên nếu có thể, nàng muốn thuê người làm việc.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi: "A Nam và Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, hơn nữa nếu chúng ta đều xuống ruộng làm việc, vậy thì ai sẽ ở nhà nấu cơm? A Dung, A Lệ, và A Phương, thay phiên nhau ở nhà trông mấy đứa nhỏ rồi nấu cơm đi."

Hai tỷ muội Lý Phương và Lý Lệ cũng tỏ vẻ các nàng cũng có thể gặt lúa.

Lý Dung cũng tranh thủ nói: "Nương, con cũng đi, con cũng khoẻ lắm."

Lý Đại Bảo vỗ ngực: "Nương, con cũng có thể gặt lúa, con rất khoẻ!"

Lưu thị lắc đầu: "A Dung nhỏ tuổi hơn A Phương và A Lệ, hai đứa có thể ở nhà nấu cơm, trông đứa nhỏ, không cân thay phiên nhau đâu”.

"Tam thẩm, A Dung nhỏ hơn chúng con hai tuổi, nên đợi đến khi muội ấy lớn lên, chúng con sẽ mang muội ấy ra đồng. Sức của chúng con lớn, ăn nhiều, nên có thể làm được việc nặng." Lý Phương nói, che chở muội muội.

Thấy được sự quan tâm của các tỷ tỷ, Lệ Dung cũng rất cảm động: "Cảm ơn tỷ tỷ, muội sẽ ở nhà làm đồ ăn ngon cho các tỷ."

Cứ như vậy thu xếp mọi chuyện xong đâu vào đấy, Lưu thị mài liềm để chuẩn bị cho ngày mai đi gặt lúa.

Lý Tiểu Bảo cười nói: "Nương, con qua hỏi thăm Lý thái nãi nãi, để xem nãi nãi cos đau chân đau tay không? Nếu như không đau thì trời sẽ không mưa, vậy chúng ta sẽ đi thu hoạch được."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, rất tán thành: "Lúc nào cũng phải để ý tới thời tiết, Tiểu Bảo của chúng ta suy xét rất chu đáo. Nhiệm vụ này nương giao cho con, con đi hỏi thăm Lý thái nãi nãi đi."

Lý Tiểu Bảo được khen ngợi thì rất đắc ý, cho nên cậu bé đã tung tăng sang nhà cách vách để hỏi Lý thái nãi nãi.

Một lúc sau, Lý Tiểu Bảo đã trở lại: "Nương, Lý thái nãi nãi nói tay chân của nãi nãi không đau, cho nên mấy ngày gần đây hẳn là trời sẽ nắng, chúng ta mau đi thu hoạch đi. Lúc con đi, thôn trưởng gia gia cũng đang mài lưỡi liềm, ngày mai cũng sẽ bắt đầu thu hoạch."

Liễu Phán Nhi nhìn thấy hài tử đang ngủ say, cho nên nàng không nỡ gọi chúng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi rửa mặt. Còn hài tử, khi nào thức dậy thì đi gặt lúa lúc đó.

Sở dĩ Liễu Phán Nhi đồng ý để cả nhà đi gặt lúa cùng, một mặt là vì không thể thuê bất cứ ai ở trong thôn đến làm việc giúp nhà nàng, dù sao thì mỗi nhà đều có ruộng cần phải thu hoạch, còn một mặt khác là vì nàng muốn cùng hài tử chịu gian chịu khổ, không chỉ có thể đoàn kết mọi người trong nhà mà còn để hài tử hiểu được những vất vả của cuộc sống.

Từng hạt từng hạt biết bao cay đắng"

Có ai biết được cơm trên mâm

"Từng giọt mồ hôi rơi xuống Ngày hôm sau, bên ngoài mặc dù trời vẫn còn khá tối nhưng Liễu Phán Nhi đã rời giường.

"Được, hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm tắm rửa mát mẻ rồi đi gặt lúa." Liễu Phán Nhi hạ lệnh, mọi người bắt đâu tắm rửa thu dọn, sau đó sớm đi nghỉ ngơi.

Bọn trẻ không biết thắt nút, vì vậy Liễu Phán Nhi và Lưu thị chỉ có thể thắt nút hộ.

Khi ra đến ruộng, trời mới sáng lên, mới có thể nhìn thấy rõ lúa nước.

Liễu Phán Nhi cắt hai cây lúa nước, sau đó lại thắt một nút để làm dây thừng và đặt nó xuống đất, nàng làm vậy là để buộc chặt lúa nước.

Nhưng khi hài tử nghe thấy tiếng động, chúng nhao nhao xuống giường, đứa nào đứa nấy cũng vừa nhắm mắt vừa mặc quần áo vào.

Lý Đại Bảo cười đáp: "Nương, con sẽ cẩn thận mài"

Ở nhà, mấy đứa trẻ chỉ cắt cây lúa mì, nhưng do thân cây lúa khó cắt hơn cây lúa mì cho nên bọn nhỏ phải dùng nhiều sức hơn.

Liễu Phán Nhi lo lắng nhắc nhở: "Từ từ thôi, không cần vội, cẩn thận dưới chân, tuyệt đối đừng để bị thương."

Lý Đại Bảo, Lý Phương và Lý Lệ cũng bắt đầu gặt lúa.

"Tam thẩm yên tâm, trong lòng chúng con hiểu rõ mà." Hai tỷ muội Lý Phương, Lý Lệ cũng hứa sẽ cẩn thận, bởi vì trước đây các nàng đã làm rồi cho nên hiện tại có thể xử lý được.

Liễu Phán Nhi bắt đầu gặt lúa, dù khi còn nhỏ nàng đã từng làm qua, nhưng sau khi đi học thì cũng làm ít đi. Lúc đầu thì có chút không quen, nhưng dần dần thì nàng cũng đã tìm thấy cảm giác. Mặc dù tốc độ gặt đã nhanh lên nhưng thực sự rất mệt mỏi.

Vóc dáng của Lưu thị cao, hơn nữa sức lực cũng rất khỏe, trước đây cũng là người có tay nghề giỏi trong nhà, cho nên bây giờ cứ như là ngựa quen đường cũ.