Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 160




Lương công công cẩn thận hết mực cầm lên, quỳ trên đất, dâng lên cho bệ hạ: "Bệ hạ, phước lành, thật sự là phước lành!"

Làm nội thị hâu hạ bên Chu Bình Đế, hắn ta biết rõ bệ hạ siêng năng chuyện chính sự hơn người khác nhiều, sáng sớm thì lên triều, đêm đến thì phải phê tấu chương tới khuya.

Nếu không phải do trong cung không có nhiều hoàng tử, khéo bệ hạ cũng chẳng tới hậu cung luôn.

Kiểu Hoàng Đế hay chăm lo chính sự thế này mà vẫn bị mấy lão già hủ nho kia chỉ vào mũi mà mắng, nói bệ hạ đạt được ngôi Hoàng Đế một cách bất chính nên mới có tai họa giáng xuống.

Sự thật là toàn xàm ngôn cả, mấy cái tai họa gì đó chẳng liên quan gì đến bệ hạ hết, nhưng cố tình rằng cả triều thân lẫn bách tính đều tin những điều ấy. Nếu như có cây trông sản lượng cao làm điềm lành, ai còn dám ra oai trước mặt bệ hạ?

Chu Bình Đế tay này cầm dây khoai lang, tay kia cầm dây khoai tây, cẩn thận kiểm tra, cũng không vì tâm tình kích động mà chỉ xem qua loa. Sau khi kiểm tra thật kỹ càng, Chu Bình Đế khẳng định cái này còn nguyên cây.

Không chờ đến lúc vào ngự thư phòng, Chu Bình Đế đã vội hỏi: "Cố ái khanh, ngươi nói thật kỹ tình hình gieo trông của khoai lang với khoai tây này xem, trẫm muốn nghe."

Cố Thiệu trình sổ con lên: "Thưa bệ hạ, lời vi thân muốn nói, đều có trong sổ con này. Hai loại cây trồng này, đích thực là cho sản lượng lớn. Vi thần đã an bài để huyện lệnh của huyện Thôi Dương, Lưu đại nhân cho người bảo hộ, bệ hạ có thể phái người tới đó trong đêm, hẳn là vẫn có thể kịp thấy thu hoạch khoai lang trồng muộn."

Trên mặt Cố Thiệu lộ vẻ xấu hổ, trả lời: "Nếu người dạ dày yếu ăn nhiều khoai lang, sẽ bị xì hơi nhiều. Đương nhiên là người có dạ dày tốt, thì sẽ tốt hơn nhiều. Mà ăn ít cũng không sao, không có vấn đề gì, không cần quá lo lắng. So với khuyết điểm của nó, ưu điểm của khoai lang lại rất nhiều, thơm ngon ngọt bùi, còn giúp nhuận tràng."

Cố Thiệu nở nụ cười cười: "Bệ hạ anh minh."

Cố Thiệu gật đầu cười nói: "Nếm thử rồi, rất dễ ăn. Chẳng qua có điều này không được tốt lắm, có hơi xấu hổ."

Lương công công thưa vâng: "Vâng, bệ hạ. Cố đại nhân, trước đó ngài có nếm thử rồi phải không?" Chu Bình Đế nhìn về phía khoai lang với khoai tây, giao cho Lương công công: "Để ngự thiện phòng hấp khoai lang, nướng khoai, rồi làm bánh khoai lang, đừng làm phức tạp quá.

Vừa nghe thấy điều không tốt, cả Chu Bình Đế và Lương công công đều ngạc nhiên: "Điều gì không tốt? Nếu không ăn được hoặc có hại cho cơ thể, thì dù sản lượng cao như nào cũng vô dụng!"

Chu Bình Đế nhận lấy sổ con rồi cẩn thận đọc, cũng tương đối hiểu tình hình việc gieo trông trên mẫu ruộng: "Cố ái khanh vất vả rồi, ngươi đã đi gấp một hành trình gian khổ rồi, quá mức vất vả, về nghỉ trước đi. Trẫm sẽ phái người tới thôn Lý gia ở huyện Thôi Dương ngay, ngày mai sau khi bãi triều, trấẫm sẽ đem mấy lão đại nhân suốt ngày trách trời thương dân kia tới thôn Lý gia, để cho bọn họ thấy phước lành đích thực."

Lương công công cũng cười, mang theo khoai lang với khoai tây, dựa theo cách ăn mà Cố Thiệu viết, đưa đến ngự thiện phòng. Làm thành món ăn rồi để thái y liên tục thử nghiệm, không có độc.

Cố Thiệu cười, vui mừng hết sức, không phải là khinh thường những dân chúng ở tầng chót mà là vui vẻ vì những dân chúng ở dưới đáy đó có thể ăn no.

Chu Bình Đế cũng cười, trong mắt tràn đầy hi vọng, đầy khí thế thống lĩnh thiên hạ, mạnh mã át cả non sông.

Chu Bình Đế kinh ngạc, chợt bật cười ha hả: "Một Cố thám hoa chỉ lan ngọc thụ mà nói những lời như vậy quả là làm khó dễ ngươi. Đối với dân chúng ăn không đủ no mà nói, được no bụng mới là quan trọng nhất, xì hơi thì có là gì, chỉ thối thôi thì không c.h.ế.t được, trái lại là đói bụng thì c.h.ế.t được đấy."

Hắn ta còn không yên tâm, quyết định tự mình ăn thử.

Cầm củ khoai lang hấp, Lương công công nhẹ nhàng bóc phần vỏ bên ngoài, phần thịt màu vàng óng ả bên trong lộ ra, thơm ngon ngọt ngào, tựa như bát chè mà thuở thơ bé hắn ta được mẫu thân cho ăn vậy.

Đó là điêu tốt đẹp duy nhất trong phần ký ức liên quan đến thuở ấu thơ của Lương công công.

Rất thơm, rất ngọt, cũng rất mềm.

Về phần khuyết điểm, không phải chỉ là xì hơi thôi sao?

Cẩn thận một chút, xì một cái không ra tiếng, thì ai hay?

Coi như thả một cái thật vang, cũng không quan trọng, cứ coi như rắm trấn sơn hài

Không phải nhịn đói, mới là quan trọng nhất.

Bữa tối của Chu Bình Đế chính là một đĩa to khoai lang hấp, một đĩa khác là khoai nướng. Về phần bánh khoai lang mới được chiên thì được đặt khá xa.

"Bệ hạ, đừng gấp, chờ nguội bớt rồi hãng ăn." Triệu hoàng hậu nhỏ nhẹ nói, cho cung nữ gắp một củ khoai lang lại.

Những gì hắn ta muốn thử chính là thứ mà các bách tính có thể ăn được.

Nếu là hắn ta có thể làm cho các dân chúng đều được ăn no, không bị đói, dĩ nhiên hắn ta sẽ trở thành một đế vương lưu danh ngàn đời.

Đây không chỉ là một miếng ăn mà là thứ củng cố giang sơn Đại Chu của hắn ta đó!

Chu Bình Đế cũng không cần nội thị hầu hạ, tự tay cấm lấy một củ khoai lang, có hơi nóng, Chu Bình Đế tung trái tung phải, đổi qua đổi lại, nhưng lại không nguyện ý thả ra.

Hoàng hậu thấy trượng phu như vậy thì nhoẻn miệng cười, về hai loại cây trồng cho sản lượng lớn là khoai lang và khoai tây này, hồi chiêu nàng ấy có nghe qua, tới tối thì đặc biệt qua dùng bữa với bệ hạ, cũng muốn nếm thử cái gọi là khoai lang này.

Không phải là vì bánh khoai lang không ăn được, mà là bởi vì dân chúng không nỡ chiên.

"Tốt, tốt rồi." Chu Bình Đế khen ngợi, có khoai lang ngọt bùi như này, dân chúng chắc chắn sẽ thích ăn.

Ấn tượng đầu tiên, thơm, ngọt, mềm.

Ăn ngon, như điểm tâm vậy. Chu Bình Đế vừa chịu đựng cái nóng vừa lột vỏ khoai lang, phần thịt vàng óng bên trong lộ ra, mũi ngửi thấy một mùi thơm ngọt thì không chờ nổi mà cắn một cái.

Vào lúc này, đệ đệ của nàng ấy được tín nhiệm, cũng chứng minh rằng Triệu gia được tín nhiệm. Tương lai tới đây đệ đệ có công trạng càng lớn, chức vị càng cao, sẽ là sự trợ giúp lớn cho đứa nhỏ của nàng ấy trong việc tranh đoạt ngôi đế.

Chu Bình Đế gật đầu cười nói: "Bình thân, ngày mai trẫm phái mấy người đáng tin qua đó một chuyến, đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng đã nhậm chức ở kinh thành ba năm nay rồi, cũng nên ra ngoài xem xét, ngắm nhìn trời đất bên ngoài ra sao rồi."

Triệu hoàng hậu nghe thấy lời Chu Bình Đế nói, thầm vui trong lòng: "Tạ ơn bệ hạ."

Cho tới giờ hoàng hậu vẫn chưa từng thấy Hoàng Đế thể hiện sự sung sướng rõ ràng như thế, cũng cầm lấy khoai lang ăn thử mấy miếng, cũng thấy rất ngon, nàng ấy mau chóng đứng dậy, hành lễ với Chu Bình Đế: "Chúc mừng bệ hạ mừng gặp được phước lành."

Triệu hoàng hậu hiểu rõ đạo lý này nên càng chú trọng.

Có người đã tỏ tường trong lòng, dĩ nhiên là ân sư của Cố Thiệu. Trước đó ông ấy đã nhận được thư được gửi gấp từ Cố Thiệu, hôm qua Cố Thiệu lại tự mình đến thăm hỏi, nói ông ấy nghe tình thế ở Giang Nam.

Người của hắn ta làm việc vừa trực tiếp lại có hiệu quả cao, vào lúc mấy đại thần còn chưa vào triều đã đem năm sọt khoai lang với ba sọt khoai tây còn lại lên triều.

Chu Bình Đế rất phấn khởi, dù cho chỉ được ngủ hai tiếng vào ban đêm nhưng sớm hôm sau khi lên triều, thân thái vẫn khác biệt, mặt mày phơi phới.

Sớm mai nàng ấy sẽ truyền tin ra ngoài, để nhà thân mẫu phái người theo đệ đệ cùng đi Giang Nam.

Chu Bình Đế chưa tới mà đại thần đã lên triều trước, thấy giữa sân châu được bày mấy cái sọt thì thấy khá ngạc nhiên.

Khoai tây xào chua cay ăn với cơm, quả là rất đưa cơm, sau khi Chu Bình Đế ăn khoai lang xong lại ăn thêm hai bát cơm nữa.