Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 72: Niềm hạnh phúc trong cơn bận bịu




-Ta cảnh cáo ngươi, tên lừa gạt kia, liệu hồn thì tránh xa ta ra!

Tại công trường khai thác khoáng vật phóng xạ, hơn một trăm người đang bận rộn vận hành vô số mũi khoan tiến hành đào bới. Gần đó, mấy công trường đang được tiến hành xây dựng. Thực tế, trên mặt đất có một trăm người bận rộn thì bên dưới, có tới hơn ngàn người đang miệt mài làm việc. Có thể nói, nơi đây là một công trường khổng lồ!

Trước mắt, toàn bộ dân chúng trên phi thuyền Hi Vọng, hầu như không còn ai thất nghiệp nữa. Không chỉ thế, những dịch vụ không quan trọng như bảo an, tuần tra…cũng bị cắt giảm biên chế, khôi phục lại lượng nhân viên như cũ. Mà hễ công nhân viên nào bị sa thải, sẽ được thu nhận vào các hạng mục đang tiến hành của phi thuyền Hi Vọng.

Cách khu bình nguyên mà phi thuyền Hi Vọng đậu không xa, là khu khai thác khoáng thạch phóng xạ. Quy trình khai thác chủ yếu dựa vào kỹ thuật Trái Đất, khoan sâu xuống dưới, sau đó dùng công cụ thăm dò hàm lượng phóng xạ bắt đầu tìm kiếm. Chỉ là nơi đây, hơn 5000 công nhân viên được tuyển dụng không phải đều cùng làm việc một lúc, bởi vì hoạt động suốt 24h cho nên số lượng không thể ít được.

Dù sao nơi này không phải là Trái Đất, hoặc như hành tinh sa mạc, có bầu khí quyển để hô hấp. Nơi đây là việc khai thác khoáng vật ngoài vũ trụ, thực hiện trên một mảnh thiên thạch có trọng lực chỉ bằng 1/20 Trái Đất. Cho nên, thể lực tiêu hao lớn hơn nhiều, chế độ làm việc 8h lúc đầu đã được điều chỉnh xuống còn 5h, như thế mới giải quyết ổn thỏa tình trạng này được.

Bởi vì có hơn 5000 nhân viên làm việc, đây là con số khổng lồ nhường nào a. Trong đó, công nhân lại đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí kỹ sư, kỹ thuật viên cũng có quốc tịch khác nhau. Tiếng nói chính của bọn họ có thể là tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nga hoặc đôi khi là tiếng Nhật... Tóm lại, dưới tình huống như vậy thì vai trò của người phiên dịch càng trở nên quan trọng.

Trừ những nhà phiên dịch thì còn có quân đội tham gia. Bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ mọi người trong tình huống khẩn cấp, cộng thêm vai trò vận chuyển, thay thế các loại vật liệu. Tỷ như thực hiện việc thay đổi bình dưỡng khí trong môi trường chân không, kỹ thuật này dựa trên phát minh mới nhất vào năm 2023, hoặc chở các loại khoáng thạch phóng xạ trở về phi thuyền Hi Vọng. Có thể nói, lượng công việc của họ rất nặng, không phải đơn thuần ngồi chơi.

Bất quá Phong Tiểu Chanh buồn bực phát hiện, tên quân nhân đang kề kề bên mình nãy giờ lại là Morrison – một tên lừa đảo chuyên nghiệp!

Morrison sải chân bước theo Phong Tiểu Chanh, cười hắc hắc nói:

-Đây là công việc của ta mà. Phải theo sát cô trong mọi hoàn cảnh - nhân tài phiên dịch xuất sắc ạ. Ta đã xem qua lý lịch của cô rồi, tuy trẻ nhưng đã thông thạo 8 thứ tiếng, trong đó còn có mấy loại tiếng đang học tập. Nhân tài như vậy thì phải…

Phong Tiểu Chanh phảng phất như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng hét to:

-Ngươi, ngươi dám xem hồ sơ của ta?

Morrison hơi khó hiểu trước phản ứng đột ngột này, bất quá vẫn gật đầu đáp:

-Ta là sĩ quan phụ trách tại đây, hơn nữa cô lại là người đứng đầu tổ phiên dịch, cho nên dĩ nhiên ta có quyền xem…

Phong Tiểu Chanh rốt cuộc không kiềm chế nổi, đùng đùng giơ chân đá Morrison một phát. Nhưng mà nàng lại dùng sức hơi mạnh, trong lúc vội vã quên béng mất nơi đây là bề mặt thiên thạch, nơi chỉ có trọng lực bằng 1/20 Trái Đất. Cho nên, vừa nhảy lên thì đã mặt mũi tái xanh, hét chói tai cầu cứu.

Morrison thở dài, đưa tay tóm lấy đôi chân của Phong Tiểu Chanh kéo xuống. Nhưng nơi đây có trọng lực quá yếu, vì vậy cho dù có cộng thêm khối lượng của hắn đi chăng nữa, phải mất mấy phút sau cả hai mới hạ xuống.

-Cô bị đần hả? Những điều luật an toàn quên béng hết rồi à? Được, lập tức trở về ngay, học thuộc toàn bộ điều luật đi rồi nói!

Morrison vừa đứng lên đã nổi giận, lớn tiếng mắng.

Không ngờ, Phong Tiểu Chanh lại khóc òa, vừa dùng sức đẩy Morrison ra vừa lớn tiếng khóc:

-Ta mới không cần người dạy, ngươi cho mình là ai hả? Tên lừa đảo, ta mới không cần ngươi thuyết giáo! Ngươi còn dám xem hồ sơ của ta, có biết tôn trọng quyền riêng tư cá nhân không? Tránh xa ta ra! Đi mà tìm mỹ nữ tóc vàng ngực bự của ngươi đi, không cần ngươi quản!

-Bà cô ngu ngốc kia, ta nói cho cô biết…

Hai người cứ thế cãi cọ không thôi. Còn ở đằng xa, hơn trăm công nhân thấy thế điều mỉm cười, việc giận dỗi giữa cặp tình nhân vốn không hiếm thấy ở phương Tây, cho nên không hề có tình huống vây lại xem hoặc bàn tán. Thực tế, gặp cảnh như vậy thì những ai tinh ý chỉ cười một tiếng, dù sao lúc này vẫn còn đang phiêu bạt trong vũ trụ, những mối tình chớm nở như vậy luôn khiến cho người ta cảm thấy nhẹ lòng, hạnh phúc.

Cùng lúc đó, tại nhà hàng trong phi thuyền Hi Vọng, Trương Hằng đang ăn cơm như chết đói, bên cạnh là các đĩa thức ăn, rau xanh, trái cây còn có một quả táo đỏ tươi. Hiển nhiên, không thể thiếu nước trái cây bên cạnh. Bữa ăn như vậy đã là rất xa hoa, tiền lương một tháng bình thường của các công dân tầng 1 chỉ có thể ăn như vậy tầm 2 3 lân thôi.

Ngồi đối diện Trương Hằng là hai mỹ nữ Bạch Ngưng Tuyết cùng La Miêu Miêu, hai nàng chỉ khẽ mỉm cười nhìn Trương Hằng cật lực chiến đấu với đống đồ ăn trước mặt. Thật lâu sau, Trương Hằng ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười cùng đôi mắt quan tâm của hai nàng, hắn mới đỏ mặt nói:

-Thật thất lễ, tại ta đói quá. Bận rộn cả ngày trời mới được nghỉ một chút, cho nên mới ăn như vậy.

Hai nàng đều đồng loạt lắc đầu, Bạch Ngưng Tuyết hỏi:

-Công việc của anh mệt thế sao? Sao không đổi công việc nhẹ nhàng hơn?

Trương Hằng khẽ cười:

-Làm sao mà đổi được đây? Trong số các tân nhân loại hiện giờ, chỉ có ba người bao gồm cả ta có năng lực dự cảm nguy hiểm. Nhưng hai người kia cũng có lúc dự cảm không chính đúng, không giống ta có khả năng dự cảm chính xác 100%. Các nàng nên biết rằng công việc của ta cực kỳ quan trọng a, khu cư trú tạm thời dưới đất kia vẫn đang được cải tạo, nó vốn được đào bởi thực vật ngoài hành tinh, ai mà dám chắc nó an toàn hay không. Lỡ mà phát sinh việc sụp lở thì rất cần ta dự báo trước.

Việc của ta chính là thế, tìm kiếm mối nguy hiểm đang rình rập ở khắp nơi, sau đó nói dự cảm của mình để mọi người tiến hành gia cố nơi đó. Chuyện này có thể nói là quan trọng bậc nhất, hai người tân nhân loại kia vốn có lúc dự cảm được, lúc lại không, chỉ có ta mới đảm nhận được công việc này thôi!

Trương Hằng nói đến đây, tuy giọng nói mang ngữ điệu than vãn, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tự hào cùng kiêu ngạo. Vẻ mặt đó phối hợp với khí chất nam nhân tạo nên cảm giác khác hẳn.

Nên biết rằng, điểm khác biệt cơ bản giữa đàn ông và con trai là gì? Đó chính là khí chất này, là sự trưởng thành, gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống.

Bất chợt, Trương Hằng đã đạt được khí chất này, và Bạch Ngưng Tuyết cùng La Miêu Miêu hiển nhiên cũng cảm thấy nó. Các nàng chợt phát hiện tim mình bỗng đập nhanh hơn, một cảm xúc khó hiểu cứ quanh quẩn mãi trong lòng.

Trương Hằng nói xong những lời này, thì ngay cả hắn cũng giật mình nhận ra nói hơi quá lố, bèn bối rối gãi đầu nói:

-Đúng rồi, đừng nói chuyện của ta nữa, còn các nàng thì sao? Gần đây chuyện học hành sao rồi?

Hai nàng khi nghe Trương Hằng hỏi thì đồng loạt chu đôi môi nhỏ nhắn ra, Bạch Ngưng Tuyết nói:

-Còn ra sao nữa, mỗi ngày đều như vậy thôi. Bất quá, thầy giáo của em rất thú vị a, ông ấy đã nhiều lần phát biểu trong lớp học, nói chính phủ Hi Vọng quả thực vô dụng. Ngành nào cũng xây dựng bộ riêng để quản lý, nhưng lại quên mất bộ Giáo Dục. Ông còn nói cái gì nếu muốn kéo dài nền văn minh loài người, thì giáo dục là điều không thiếu. Thế mà lại quên mất việc dựng bộ Giáo Dục, đúng là muốn đem chúng ta diệt vong mà…

Ba người vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, bọn họ vốn dĩ gần bằng tuổi nhau, hơn nữa đều đã trải qua chung thời khắc khó khăn, thậm chí về gia thế cũng có thể coi như tương xứng, cho nên hàn huyên rất hợp. Cả ba ai cũng đều cười vui vẻ.

Cũng trong nhà hàng, tại một bàn ăn lớn khác, có mấy người trung niên đang ăn tối cùng bảy tám người trẻ tuổi. Bọn họ ăn uống ngon lành thức ăn trên bàn, đồng thời thỉnh thoảng uống một hơi bia trong ly. Khuôn mặt ai cũng hiện lên nét cười thỏa mãn.

-A

Một người trung niên da trắng vừa uống cạn bia trong ly của mình, thở dài nói oang oang:

-Đây mới là con mẹ nó sống chứ! Mỗi ngày làm xong việc thì về đến nhà với gia đình, được ăn uống đầy đủ, lại có bia uống. Nếu như có thêm truyền hình thì cuộc sống này quả thật tươi đẹp.

Đám người này là một nhóm nhỏ công nhân viên mới tan tầm, bởi vì tiền lương đều được tăng cho nên họ rủ những đồng bạn mới quen đi ăn một bữa. Đồng thời thưởng thức bia, thứ mà đã lâu rồi chưa được nếm. Thậm chí, còn mua cả thuốc lá, mỗi người sau khi ăn xong đều được 1 điếu. Ai ai cũng hiện ra nét mặt sảng khoái.

-Một tháng được 500 đồng tiền nhân loại, hơn nữa làm việc còn được cung cấp một chút xa xỉ phẩm, trong đó bia và thuốc lá đều có. Cuộc sống như vậy đúng là không tệ.

Một người trẻ tuổi bên cạnh cũng thở dài thỏa mãn nói.

-Đúng thế.

Người đàn ông trung niên da trắng vừa nãy rít một hơi thuốc lá rồi lên tiếng:

-Ta là nhân viên kỹ thuật cho nên cũng biết được một ít tin tức. Để ta nói cho nghe, hiện giờ đây là cơ hội ngàn vàng mà trăm năm sau chưa chắc đã gặp lại. Tại tinh vực này, có rất nhiều nguyên vật liệu, thậm chí nó còn phì nhiêu hơn cả Trái Đất. Cho nên mới cần rất nhiều công nhân để cho phi thuyền Hi Vọng phát triển. Các ngươi biết không? Trước đó, trong lúc phi thuyền Hi Vọng bay ngoài không gian, nhiều khi ta đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy…

Chúng ta đã quá cô độc rồi, quá tịch mịch rồi, quá nguy hiểm, vũ trụ căn bản không phải là nơi chúng ta nên thám hiểm với nền khoa học kỹ thuật hiện giờ, mọi người biết không? Tìm được một nơi có nhiều nguyên vật liệu như vậy là quá may mắn. Tìm được vật liệu, có thể cải tạo phi thuyền Hi Vọng, có thể tạo ra nhiều khoang thuyền sinh sống hơn, có thể có nhiều công việc hơn, phúc lợi đãi ngộ cũng sẽ tăng theo…

Người đàn ông da trắng ấy phả ra một ngụm khói, làn khói trắng mịt mù che khuất khuôn mặt hắn, chỉ nghe thanh âm vang lên:

-Ta có một đứa con trai, nó mới sáu tuổi thôi. Lúc trước ta rất sợ, sợ nó còn chưa kịp khôn lớn đã chết. Nhưng hiện giờ, ta không còn lo lắng nữa. Có thể thấy được cảnh tượng phi thuyền Hi Vọng bận rộn phát triển như thế, mỗi ngày ta đều thầm cảm tạ Thượng Đế…

Loài người chúng ta sẽ sống sót trong vũ trụ bao la này, sẽ phát triển hơn nữa…

Ta tuyệt đối tin tưởng vào điều này!