Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 68: Thành lập quốc hội




Phi thuyền Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi vành đai thiên thạch. Do đó, các công việc thu hoạch thiên thạch, tinh luyện kim loại đều được tạm dừng, làm cho một lượng lớn nhân công thất nghiệp.
Theo lẽ thường, chuyện này sẽ thành đề tài bàn tán xôn xao của dân chúng, thậm chí đôi khi còn gặp phải lời phàn nàn phản đối. Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho mọi người dường như quên hẳn việc này.
Vào ngày thứ ba sau khi rời khỏi vành đai thiên thạch, theo thông tin từ miệng các nhân viên làm việc tại phòng chính phủ, mọi người dần dần biết được tin chính phủ sắp thành lập quốc hội. Dự định sẽ chọn lựa 200 người từ hơn 12 vạn dân chúng, không giới hạn nghề nghiệp, trình độ học vấn, giới tính và số tuổi…
Trở thành thành nghị sĩ trong quốc hội sẽ được hưởng phúc lợi riêng, tuy chưa rõ số lượng bao nhiêu. Nhưng điểm quan trọng nhất, đây là lần đầu tiên chính phủ Hi Vọng công bố tuyển quan chức số lượng lớn…Được rồi, người Âu Mỹ thì cho rằng đây là tuyển nghị sĩ, còn người châu Á thì cho rằng đây là tuyển quan chức. Tạm thời không xét đến sự khác biệt này, cái chính là sự kích động của dân chúng. Hễ ai tự cho rằng mình có đủ tư cách đều rối rít thảo luận, hỏi thăm về quá trình tuyển chọn. Ví dụ như khi nào bắt đầu, quá trình chọn lựa ra sao, người được chọn là do dân bầu hay sao…
Phi thuyền Hi Vọng trải qua gần một tháng nhộn nhịp như thế, cho đến khi dân chúng dần dần mất kiên nhẫn thì chính phủ mới công bố quy tắc tuyển chọn.
Thực ra, không phải Diêu Nguyên cố ý trì hoãn một tháng mà là trong khoảng thời gian này, hắn phải hội họp không ngừng với các chuyên gia, phân tích thiệt hơn với họ. Đặc biệt mấy vấn đề mà hắn đưa ra liên quan tới tiếng nói, màu da, rồi tới các quy tắc tuyển chọn đều bị các chuyên gia gạt bỏ, phản bác kịch liệt. Thậm chí, có mấy lần xém tí nữa vỗ bàn đập ghế rồi xông lên đánh nhau rồi.
Ý định của Diêu Nguyên về vấn đề này thật ra rất đơn giản. Trước khi rời khỏi Trái Đất, do quyết định chung của cả đội Hắc Tinh mà số lượng người da vàng, đặc biệt là người Trung Quốc trên phi thuyền đặc biệt nhiều hơn các nước khác. Cho nên, nếu tuyển nghị sĩ theo hình thức dân chủ, đảm bảo người Trung Quốc chiếm ít nhất hơn một nửa số ghế. Như vậy, họ sẽ quản lý các dân tộc khác thế nào? Đây không phài tự dung làm nội bộ lục đục hay sao?
Cho nên, theo tính toán của hắn, nên hạn chế bớt số lượng người tham dự theo tiếng nói, màu da. Tỷ như 200 nghị sĩ, dựa theo tỷ lệ thì người Trung Quốc tốt nhất chỉ nên chiếm từ 50 đến 70 người thôi, chưa tới một nửa…
Đó là ý định của Diêu Nguyên.
Nhưng các chuyên gia lại đưa ra ý kiến khác, hơn nữa thẳng thừng gạt phắt ý định của hắn.
Theo lời các chuyên gia, nếu Trái Đất đã hủy diệt, thì loài người chỉ còn lại hơn 12 vạn người này. Cho nên, nếu sau này tìm được hành tinh mới, thì không hề có nước này nước nọ cả, tiếng nói này tiếng nói kia hết. Tất cả đều hợp lại thành một, thành một chủng tộc duy nhất. Nếu cứ khăng khăng phân chia người dân dựa vào màu da, tiếng nói, quốc gia thì đó chỉ là một chính sách ngu xuẩn, tàn bạo.
Đúng vậy, thậm chí các chuyên gia còn chỉ thẳng vào mặt Diêu Nguyên nói ra hai chữ tàn bạo. Nhìn bộ dáng đỏ mặt, tía tai của họ Diêu Nguyên cũng rất buồn bực. Chẳng lẽ bọn họ không sợ mình giết họ sao? Hoặc sau này cắt lương sao?
Bất quá, thật đáng tiếc. Tuy trong số các chuyên gia này có đủ mọi dân tộc, từ người da vàng, da trắng đến da đen. Nhưng tựa hồ ý kiến của tất cả đều như nhau, đó là chính phủ (ý nói Diêu Nguyên) tuyệt đối không thể quyết định bậy bạ, tuyệt đối không nên phân chia dân chúng. Nên đối xử bình đăng với tất cả, thậm chí, còn nên dốc sức làm phai mờ khoảng cách giữa các dân tộc. Nhất định phải làm cho dân chúng hiểu, tất cả bọn họ vốn chỉ là một, không hề có sự khác biệt hay kỳ thị gì cả. Tại đây, chỉ có một dân tộc, đó chính là loài người!
Diêu Nguyên thảo luận những việc này với các chuyên gia mất hết một tháng trời, cùng lúc đó cũng âm thầm thăm dò tình huống trong dân chúng, trưng cầu ý kiến của các thành viên còn lại trong tiểu đội Hắc Tinh. Cuối cùng, hắn đã chấp nhận quyết định của các chuyên gia mà từ bỏ ý định của mình.
Lần bầu cử này không hề phân biệt tiếng nói, màu da gì cả…Mà dùng cách bầu cử khá quen thuộc theo kiểu Trung Quốc, đó là lựa chọn số người hợp lệ trên đơn vị một cư xá, mà Trung Quốc gọi là cách dùng ủy ban…
Được rồi, tạm thời không bàn tới việc này. Về việc bầu cử, sẽ chọn số lượng nghị sĩ theo số cư xá. Cụ thể là căn cứ theo số người trong từng cư xá, mỗi cư xá bình thường sẽ có 3 người được chọn. Sau đó tới lượt toàn bộ người dân sống trong cư xá chọn một trong ba người, Không phân biệt tiếng nói, màu da, phàm là người sống trong cư xá đều có tư cách bỏ phiếu bầu.
Vào tháng thứ hai từ khi rời khỏi vành đai thiên thạch, việc quan trọng nhất trên phi thuyền Hi Vọng hiện giờ chính là bầu cử quốc hội.
Cùng lúc đó, phi thuyền Hi Vọng cũng công bố quyền lợi và trách nhiệm mà nghị sĩ được hưởng.
Đầu tiên, quốc hội có thể thảo luận về các mệnh lệnh mà chính phủ đưa ra (nhưng không có quyền phủ quyết hoàn toàn), cũng có quyền được biết những thông tin về các hành động của chính phủ (nhưng không có quyền can thiệp hoàn toàn). Đó là hai quyền quan trọng nhất.
Tiếp đó, quốc hội nắm trong tay quyền tác động đến các việc liên quan đến dân chúng. Tỷ như điều kiện sinh sống, hoàn cảnh công việc, các yêu cầu của người dân….Quốc hội có thể tiến hành trưng cầu ý dân, rồi chuyển cho phòng chính phủ tổng hợp, chỉnh lý lại. Cuối cùng, kết quả sẽ được đóng dấu chứng nhận rồi gửi lên chính phủ. Trong vòng 7 đến 15 ngày, chính phủ sẽ cho giải quyết hoặc cho câu trả lời.
Còn nữa, quốc hội có quyền thảo luận các vấn đề liên quan tới luật dân sự, đề nghị sửa đổi hay thay đổi nó. Ngoài ra, nếu xảy ra vấn đề tranh chấp giữa người dân, quốc hội cũng là nơi giải quyết…
Tóm lại, mọi thứ như Diêu Nguyên tính toán. Quốc hội có thể có được quyền tự do nhất định, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến các quyết định của chính phủ, đặc biệt về những vấn đề liên quan đến sự tồn vong của phi thuyền Hi Vọng, đến sự truyền thừa của loài người. Chức năng chính của quốc hội là giải quyết, trấn an những vấn đề trong dân chúng. Đúng như dự tính của hắn, với người dân chỉ có hai cách quản lý, một là đàn áp, hai là tiếp thu. Nếu đã không thể đàn áp thì phải tiếp thu một cách vừa phải, như vậy mới là cách hay.
Về vấn đề phúc lợi của các nghị sĩ thì đầu tiên, hai trăm nghị sĩ này có thể tiếp tục làm công việc bình thường của mình. Mỗi tháng, một người sẽ được thưởng thêm 150 đồng tiền nhân loại. Còn chủ tịch quốc hội, phó chủ tịch quốc hội thì không thể đảm nhận các công việc khác được. Quốc hội cần bọn họ quản lý hằng ngày, cho nên những người này sẽ được nhận 500 đồng tiền nhân loại mỗi tháng. Nhiệm kỳ của từng nghị sĩ sẽ kéo dài 3 năm, sau đó bắt đầu đợt bầu cử mới. Ngoài ra, không có nghị sĩ nào được đảm nhiệm chức vụ quá 3 kỳ liên tục.
Cứ thế, trong hai tháng vừa qua, người dân trên phi thuyền Hi Vọng đều hưng phấn thảo luận về chuyện quốc hội. Đủ thứ chuyện xảy ra, nào là diễn thuyết, đi tuyên truyền…Hơn 12 vạn người chỉ lựa chọn ra 200 nghị sĩ, không kể tới phúc lợi mỗi tháng như thế nào, chỉ riêng thân phận nghị sĩ cũng đủ khiến họ tự hào rồi. Cho nên, phàm là những người cho rằng mình có đủ tư cách, đều đang gấp rút chuẩn bị…
Vào tuần cuối cùng của tháng thứ hai, lần đầu tiên hơn 12 vạn người trên phi thuyền Hi Vọng tổ chức một sự kiện chính trị chính thức. Nó được ghi lại trong hồ sơ của máy chủ trên phi thuyền Hi Vọng. Cho đến tận mấy trăm năm sau, khi hậu nhân tổng hợp lại các dữ kiện lịch sử mới phát hiện được file hồ sơ này.
Vào tháng thứ tám từ khi rời khỏi Trái Đất, những người di dân cuối cùng của nhân loại bắt đầu tiến hành bầu cử quốc hội lần đầu tiên. Bất quá trong người dân, vẫn có người thầm bàn tán, cho rằng chính phủ trao quyền tự do cho bọn ho quá ít, đúng là độc tài. Nhưng đến mấy năm sau, khi mọi người đã dần dần trưởng thành hơn, hơn nữa gặp phải các nền văn minh ngoài hành tinh khác, xảy ra chiến tranh với họ thì mọi người mới hiểu. Thì ra chế độ của mình mới là chế độ dân chủ, tự do. Còn lại, trong vũ trụ bao la này…hai từ dân chủ không hề tồn tại, trừ nền văn minh loài người ra!

Khi cuộc bầu cử quốc hội bắt đầu, Diêu Nguyên sớm đã nghĩ về chuyện khác. Bởi trong suy nghĩ của Diêu Nguyên, quốc hội đã có thể lo liệu được các việc như giải quyết mối quan hệ giữa người dân và chính phủ, xoa dịu dân chúng…Hắn không cần phí tâm làm những điều không thuộc trách nhiệm của hắn nữa.
Lúc này, hắn chỉ chú ý tới một vấn đề, đó là kế hoạch cải tạo đường dây truyền năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng.
Đây là lần cải tạo quy mô lớn đầu tiên trên phi thuyền Hi Vọng. Hơn nữa còn là lần cải tạo cho một chiếc phi thuyền ngoài vũ trụ, là nơi trú ngụ cho hơn 12 vạn người, mà quan trọng hơn, việc cải tạo này thực hiện trong điều kiện không hề có hành tinh nào thích hợp cho việc đổ bộ.
Có thể nói, lần cải tạo này sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ nhân loại. Chúng ta sẽ biến mất giữa vũ trụ bao la này hay sẽ sinh tồn hơn mấy trăm năm, có thể thực hiện mấy trăm bước nhảy không gian nữa? Tất cả đều chờ vào lần cải cách này, vào kết quả nó mang lại.
Mà các nhà khoa học không để cho Diêu Nguyên thất vọng, trong hai tháng này bọn họ không ngừng tính toán, thí nghiệm, dự đoán và ghi lại tất cả tình huống có thể phát sinh. Rồi sau đó phân tích, giải quyết các vấn đề đó. Từ việc đào bới quy mô lớn trên tiểu hành tinh, tạo một trạm không gian đơn giản rồi đến việc di dời 12 vạn người, dời hệ thống phản trọng lực, hệ thống duy trì sự sống, nơi đặt lò năng lượng tinh thạch….Tất cả vấn đề đều được giải quyết.
Thời gian thực hiện tất cả công việc trên ước chừng 3 tháng, sau đó là một tháng cải tạo phi thuyền Hi Vọng. Hay có thể nói, để cải tạo xong phi thuyền Hi Vọng cần tới 4 tháng, trong đó không thể có sự cố nào phát sinh.
Cùng lúc đó, khi Diêu Nguyên đang thảo luận với các nhà khoa học thì trong phòng kiểm tra đo lường, các nhân viên vẫn đang ngồi tán chuyện như thường lệ. Đột nhiên, trên biểu đồ đo đạc lượng phóng xạ cùng từ trường trên Hằng tinh kia, số liệu từ mức bình thường bỗng nhảy vọt lên cao một cách bất thường rồi trở về như cũ, phảng phất như không hề có chuyện gì xảy ra cả. Mà các nhân viên không hề để ý tới việc này, vẫn ngồi trò chuyện với nhau…