Khi vụ nổ phát sinh thì tất cả mọi người trên phi thuyền Hi Vọng đều cảm thấy được chấn động, trong đó có mười mấy người thậm chí dự cảm trước được vụ nổ.
Lúc Diêu Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy tới phòng thí nghiệm thì nơi đó đã tụ tập một lượng lớn binh lính, có cả Morrison và Trương Hằng. Dù sao nơi này cũng là tầng bốn, mà Diêu Nguyên lại chạy từ tầng năm xuống.Hơn phân nửa phòng thí nghiệm đã bị hòa tan, nhiệt độ mà lưới điện tạo ra dư sức hòa tan cả những loại thép tốt nhất. Trừ một số nhân viên đứng gần cửa bị bỏng nhẹ ra, những người còn lại e rằng lành ít dữ nhiều.Sau đó, các binh lính vội vàng kéo vòi chữa cháy tới. Lúc này đã không còn kịp quan tâm đến việc có thể làm hư hỏng dụng cụ thí nghiệm bên trong nữa rồi, phải nhanh chóng dùng nước hạ nhiệt độ xuống. Nước gặp phải nhiệt độ cao khiến cho hơi nước bốc lên mù mịt, ngay cả Diêu Nguyên đứng đằng xa còn cảm giác được. Lòng hắn vô cùng bàng hoàng, không lẽ những nhà khoa học bên trong đã chết sạch rồi sao…Trên hành tinh sa mạc đã chết đi mười mấy nhà khoa học rồi, bây giờ lại thêm mười mấy người nữa…Chúng ta chỉ có tổng cộng gần một ngàn nhà khoa học thôi! Đây có thể nói là những phần tử trí thức cuối cùng của nhân loại! Là tinh hoa và hi vọng cuối cùng của loài người!Nhưng lại chết như vậy sao…-Bên trong phòng thí nghiệm này có những ai? Danh sách đâu?Diêu Nguyên hỏi những nhà khoa học bên cạnh. Các nhà khoa học này đều là những người chịu trách nhiệm chính trong ngành mình, như Ireland, Schiele…Bởi lúc này, các ngành khoa học vẫn còn trong quá trình xây dựng cấu trúc cho nên tạm thời vẫn sử dụng phương thức quản lý là một người chịu trách nhiệm chính. Những đãi ngộ của các nhà khoa học, chức vụ, nơi làm việc…đều là những người này thương lượng với nhau và quyết định.Vẻ mặt của những nhà khoa học lúc này cũng tái mét, trong đó một nhà hóa học lên tiếng:-Ta nhớ được tiểu tổ này, hình như là…Đúng rồi, là do Yvaine chịu trách nhiệm. Đây là một tiểu tổ dùng phương pháp hóa sinh nhằm làm cho đám thực vật có thể tái sử dụng tinh thạch năng lượng.Về vấn đề sử dụng thực vật ngoài hành tinh để tái sử dụng tinh thạch năng lượng thì trong nội bộ các nhà khoa học cũng có những bất đồng. Phần lớn nhà khoa học cho rằng khả năng này không khả thi, bọn họ cho rằng nên sử dụng phương pháp vật lý tương tự như trong lò phản ứng hạt nhân để lấy năng lượng từ tinh thạch. Bất quá do trình độ khoa học của loài người và người ngoài hành tinh tạo nên tinh thạch năng lượng chênh lệch nhau quá xa, có thể nói cách nhau ít nhất hơn 1000 năm, lấy ví dụ đơn giản nhất là…Ngay cả kính hiển vi hiện đại nhất bây giờ của con người cũng không thể nhìn ra tinh thạch năng lượng do thứ gì tạo thành…Không có phân tử, không có nguyên tử, cũng không hề có một nguyên tố nào tồn tại cả. Chỉ là một khối điện tử lớn đến mức có thể thấy được, đơn giản vậy thôi…Nói một cách tương đối thì cũng có một số ít nhà khoa học đồng tình với cách nghĩ của Diêu Nguyên. Những nhà khoa học này cho rằng điều quan trọng đầu tiên là phải cho nó hấp thu năng lượng đã, thứ khác tính sau. Mà nghiên cứu về việc tái sử dụng năng lượng đều lấy các ngành hóa học, sinh học và gen làm cơ sở.Yvaine cũng chính là một trong những người đó. Đặc biệt do hạng mục này có liên quan tới thực vật ngoài hành tinh mà hắn đã từng giải quyết trên hành tinh sa mạc, cho nên hắn mới được cấp quyền tạo nên một tiểu tổ mới. Xem ra từ vụ nổ này thì tiểu tổ của hắn đã tìm được điều gì mang tính đột phá rồi.-Yvaine?Sắc mặt Diêu Nguyên càng lúc càng tối lại.Lý do Diêu Nguyên biết Yvaine không chỉ đơn thuần là do công lao của hắn trên hành tinh sa mạc, mà đặc biệt do hắn là một trong hai nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) được biết đến cho lúc này.Tân nhân loại về sơ bộ được chia làm mấy loại, trong đó nhĩ ngữ giả là một loại tương đối đặc thù, tương tự như khi phiến giả ( kẻ lừa gạt) Morrison vậy. Cả hai loại này đều có thể phát huy tác dụng trong các cuộc chiến, hoặc dự đoán trước các tai nạn. Nói cách khác, họ là những người vô cùng quan trọng trong những tình huống gay go sau này.Tuy tố chất thân thể của nhĩ ngữ giả không hề tăng lên, cũng không có năng lực dự cảm hay chiến đấu nào thích hợp trong những tình huống nguy cấp. Nhưng tác dụng của họ lại vô cùng to lớn, khi đối mặt với những vấn đề khoa học hóc búa thì bọn họ luôn có xác suất tìm ra phát kiến mới, hay còn gọi là “linh quang nhất thiểm”. Cái bọn họ cần là những dữ kiện liên quan, thế là đủ để tìm ra kết luận rồi. Hơn nữa, năng lực của bọn họ có thuộc tính bị động, không cần đến những tình huống nguy hiểm mới có thể khởi động, chỉ cần suy tư về những vấn đề khoa học là đủ…Cho nên Diêu Nguyên kỳ vọng rất lớn về hai người Yvaine và Ba Lệ, hai nhĩ ngữ giả được biết đến duy nhất lúc bấy giờ. Bởi có thể hai người này chính là Newton, Einstein của tương lai. Nền kỹ thuật của loài người trong thời gian ngắn có tiến triển hay không có lẽ đều phải dựa vào hai người này.Nhưng ai nào ngờ, khi ý tưởng này của hắn mới chỉ xuất hiện chưa tới hai ngày, thì đùng một cái lại xảy ra một tai nạn, mà tai nạn này rất có thể khiến cho Yvaine tiêu tùng…-Mẹ kiếp! Yvaine chẳng lẽ không biết những quy định về an toàn trong phòng thí nghiệm sao?Trong lòng Diêu Nguyên bừng bừng tức giận, thậm chí đã quát nạt những người xung quanh:-Lại là sự cố trong lúc thí nghiệm. Lúc trước các ngươi đã nói gì hả? Cái gì mà tinh thạch năng lượng vô cùng an toàn đây sao?Những nhà khoa học bên cạnh đều im thin thít, bỗng một nhà vật lý học nói:-Thiếu tá, tinh thạch năng lượng quả thực vô cùng an toàn. Mặc dù chúng ta không thể phân tích kết cấu của nó là gì, nhưng quả thật việc cắt nó rất an toàn, thậm chí cho dù đập nó đi chăng nữa thì nó cũng hóa thành bột thôi, không hề tạo ra vụ nổ nào cả. Cho nên chúng ta mới chia viên tinh thạch năng lượng này trên diện rộng…Ta cho rằng, có thể tiến sĩ Yvaine không phải không tuân theo các quy định an toàn trong phòng thí nghiệm, mà hắn quả thật đã tìm được phương thức tái sử dụng năng lượng rồi. Nhưng trong quá trình chuẩn bị, trung gian có sự cố xảy ra nên mới dẫn đến tai nạn này.Diêu Nguyên hé miệng muốn phản bác nhưng cuối cùng lại chẳng nói lên lời nào. Mặc dù lúc này hắn vẫn còn tức giận đến điên người, nhưng lý trí đã chiến thắng. Hắn tuyệt không thể vô lễ với những nhà khoa học này, chỉ đành đứng bên buồn bực. Đúng lúc này, bỗng có tiếng reo vui mừng vang ra từ phòng thí nghiệm.Diêu Nguyên lập tức lao vào, nhưng khi vừa bước vào cửa đã chạm ngay phải một luồng khí nóng rực. Sự việc cấp bách, hắn vội vàng lấy xô nước từ một người lính bên cạnh, xối lên người mình rồi lao thẳng vào trong phòng thí nghiệm. Vừa đi vào đã thấy có mấy người bỏng khắp người, làn da cháy xém lòi ra những thớ thịt màu hồng đang nằm rên rỉ.Khi Diêu Nguyên nhìn thấy kết cấu của phòng thí nghiệm, thấy được nó chia làm trong ngoài hai tầng, hơn nữa tại trần của ngoại tầng vẫn còn nhỏ nước thì rốt cuộc hắn mới hiểu được, vì sao vẫn còn mấy người sống sót.Nhất định trong lúc vụ nổ phát sinh đã kích hoạt hệ thống chữa cháy trong phòng, cho nên lập tức có nước đổ xuống. Nhưng vụ nổ này có uy lực quá lớn khiến cho đồ dùng trong phòng đều đã cháy rụi, bên ngoài vẫn còn đỡ hơn một chút nhưng vẫn bị tổn hại rất nhiều. Hơn nữa vụ nổ này có thể đã làm hỏng cả hệ thống chữa cháy cho nên nước chảy xuống rất ít.Những người may mắn sống sót này đều là những người vừa vặn đứng dưới vòi nước, cho nên mới toàn mạng. Nhưng với thương tích như vậy, cả người bỏng nặng thế thì tám chín phần không qua khỏi rồi…Diêu Nguyên khẽ thở dài, đồng thời chạy nhanh tới những người còn sống sót. Tất cả gồm có năm người, da thịt đều tróc nát, cả người đỏ bừng cháy xém. Trong đó có một người nhỏ tuổi nhất tầm 20 tuổi, đang ôm trong lòng một chiếc máy vi tính – Yvaine.Lúc này hắn đã hoàn toàn hôn mê, mặc dù vẫn còn sống nhưng bộ dạng như vậy thì có lẽ không còn cầm cự được lâu.Diêu Nguyên lập tức kêu to gọi mọi người bên ngoài:-Gọi cứu thương đến đây, nhớ mang theo dụng cụ sơ cứu nữa, nơi này còn người sống sót…Mau lên! Yvaine còn sống, phải cứu hắn bằng mọi giá!Cả hiện trường nhất thời rối loạn…Khi mọi việc được xử lý ổn thỏa thì đã là vào tối hôm sau rồi.Trong năm người đó thì có hai người bất hạnh tử vong, chỉ còn lại ba người đang hôn mê sau cuộc phẫu thuật. Ba người họ đều đang được theo dõi 24/24, bởi vẫn chưa đảm bảo rằng cả ba đã an toàn.Còn một chuyện khác nữa…vào lúc vụ nổ xảy ra thì thiết bị phản trọng lực bên trong phòng thí nghiệm đã bị hư hỏng, dẫn đến hậu quả là vài giờ sau vụ nổ, nơi đó đã từ từ trở thành một khu vực không trọng lực.Về việc khu vực đó trở thành nơi không trọng lực thì Diêu Nguyên cũng đã nhận được báo cáo, bất quá hắn không coi trọng chuyện đó lắm, chỉ đơn thuần hạ lệnh phong tỏa nơi đó thôi.Cho đến ngày tiếp theo, khi các nhà vật lý hoảng loạn chạy tới tìm hắn thì hắn mới nhận thức được, khu vực ấy lại có thể tạo thành mối nguy hại khôn lường cho phi thuyền Hi Vọng.-Thiếu tá, có thể ngài không hiểu tại sao phi thuyền Hi Vọng lại có kết cấu như thế này.Một nhà vật lý vội vàng giải thích cho Diêu Nguyên:-Bởi vì mô hình phi thuyền dài và mảnh, có thể coi nó tương tự như chiếc đũa mà người Châu Á các ngài thường dùng, là loại phi thuyền cỡ lớn duy nhất mà chúng ta có thể chế tạo được.Bởi nếu một chiếc phi thuyền vũ trụ nếu quá lớn, thì theo vật lý học. Khối lượng khổng lồ của nó sẽ sinh ra lực hấp dẫn từ bên ngoài, lực này nếu tác động lên phi thuyền có thể sẽ phá nát bộ phận bên trong của nó, đặc biệt là khi phi thuyền tiếp cận những vật thể có khối lượng lớn như Trái Đất chẳng hạn…Như là triều cường trên Trái Đất, lực này do Mặt Trăng tác động lên Trái Đất. Thiếu tá, ta lấy một ví dụ đơn giản là…Một cây thép dài mười mét thì vô luận trong gió bão thế nào cũng khó mà ngã được. Nhưng nếu là một cây làm bằng bột mỳ dài mười thước thì sao. Chỉ cần gió lớn một chút là gãy ngay. Nguyên nhân chính là do độ cứng của hai cây này khác nhau, hay nói cách khác thép cứng hơn nhiều so với bột mỳ…Một phi thuyền có thể chở được mười mấy vạn người, còn có chứa được một số lượng lớn thức ăn, nước uống, tài nguyên, không khí…Với công nghệ kim khí của chúng ta hiện giờ thì vật liệu làm nên phi thuyền này, so với những vật liệu trong vũ trụ này thì chúng cũng không khác bột mỳ là bao đâu! Nếu không có hệ thống phản trọng lực triệt tiêu sức kéo từ bên ngoài thì sợ rằng ngay cả thoát khỏi Trái Đất chúng ta cũng không làm được, bởi vì vừa ra khỏi vũ trụ thì phi thuyền Hi Vọng đã gãy thành hai khúc rồi!Phi thuyền Hi Vọng sở dĩ có hình dạng dài và mảnh như chiếc đũa là bởi vì chỉ có hình dạng đó, với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta mới có thể tính toán, sắp xếp được vô số thiết bị phản trọng lực sao cho lực hút bên trong và lực kéo bên ngoài triệt tiêu lẫn nhau. Nếu nâng cao hơn một chút, giống như các chiến hạm trong phim viễn tưởng mang hình chữ nhật, hoặc là các đĩa bay ngoài hành tinh mang hình cầu, elip thì độ khó của việc tính toán sẽ tăng vọt đến mức không tưởng. Cho dù là siêu máy tính hiện đại nhất thì cũng bị cháy máy, chập mạch khi tính toán thôi…Cho nên, trình độ khoa học kỹ thuật như thế nào thì hình dạng phi thuyền cũng sẽ tương ứng như thế. Nói cách khác, hình dáng chiếc đũa là đơn giản nhất, tiếp đó là hình dáng hơi dẹp một chút, đơn cữ như chiếc bánh quy chẳng hạn, có thể tròn hoặc vuông. Nhưng chỉ cần như thế thôi thì độ khó cho việc tính toán đã tăng lên gấp mười lần rồi. Nếu như thiết kế phi thuyền dưới dạng hình cầu thì độ khó thậm chí tăng lên gấp trăm lần. Dĩ nhiên, nếu kỹ thuật của chúng ta đạt đến mức như người ngoài hành tinh đã tạo ra đám thực vật kia, thì cơ bản không cần để ý hình dạng làm gì. Thậm chí thiết kế hình người cũng được, nhưng điều đó với chúng ta chỉ là trong mơ thôi…Cho nên, thiếu tá. Lý do vì sao chiếc phi thuyền này lại cần tới 20 năm mới hoàn thành, trừ nguyên nhân độ lớn của nó ra, thì một trong các nguyên nhân chính là thời gian cho việc sắp xếp, tính toán từng thiết bị phản trọng lực trong nó sao cho lực hút bên trong triệt tiêu hoàn toàn lực kéo bên ngoài!Nhưng hiện tại, bên trong phi thuyền Hi Vọng đã xuất hiện một khu vực không trọng lực. Mặc dù tạm thời vẫn an toàn, nhưng nếu chúng ta tăng tốc đột ngột so với bên ngoài, tỷ như quẹo cua, bẻ lái hoặc hạ xuống một hành tinh, tới gần một thiên thạch có trọng lớn thì khu vực không trọng lực kia sẽ là một điểm yếu trí mạng!Nó rất có thể sẽ khiến cho phi thuyền Hi Vọng gãy lìa mất!