Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 336: Ác Ma Tộc Hiện!




Dịch: Tiểu Băng

Trong lịch sử văn minh hàng ngàn tỉ năm của vũ trụ, từ xa xưa đã có tương truyền về ba mối nguy hại lớn nhất vũ trụ. Xếp thứ ba là trí thông minh nhân tạo. Các trí thông minh nhân tạo cấp thấp, đến cấp trung, rồi cấp cao sẽ lần lượt đối ứng với các nền văn minh vũ trụ cấp thấp (cấp một đến cấp ba), văn minh vũ trụ trung cấp (cấp bốn đến cấp sáu), văn minh vũ trụ cao cấp (cấp bảy đến cấp chín). Vì trí thông minh nhân tạo không cần linh để cân đối và tiêu hao, thuần túy chỉ là trí thông minh theo trình tự điện tử, nên quy mô của nó thường khổng lồ tới mức không tưởng tượng nổi, lan vô cùng rộng, nuốt chửng hết tinh hệ này đến tinh hệ khác, chuyển hóa tài nguyên khoáng vật và tài nguyên năng lượng thành sức mạnh cho hạm đội của mình.

Loại trí thông minh nhân tạo như vậy, đừng nói là văn minh vũ trụ đồng cấp rồi, ngay cả văn minh vũ trụ cao hơn một nửa đẳng cấp mà gặp phải chúng cũng khó mà chống nổi, thường chỉ còn đủ sức chạy thoát mà thôi. Chỉ có nền văn minh vũ trụ cao hơn ít nhất một cấp mới có đủ lực áp chế tiêu diệt chúng. Cho nên trong vũ trụ, gần như các nền văn minh chỉ cần nghe thấy chúng là biến sắc.

Tuy nhiên, trí thông minh nhân tạo cũng không phải là không gì đối phó được. Khoa học kỹ thuật chính là yếu điểm lớn nhất của nó. Tuy không bao giờ bị suy yếu hay bị hạn chế về số lượng, nhưng nếu khoa học kỹ thuật của nó không tiến bộ, thì một nền văn minh trí tuệ nhân tạo cấp ba, nếu không gặp được may mắn, sau mười triệu năm, sẽ vẫn chỉ là văn minh trí tuệ nhân tạo cấp ba mà thôi. Có câu ‘đi đêm lâu ngày ắt gặp ma’, qua thời gian lâu lắc đó, nền văn minh trí tuệ nhân tạo ấy thể nào cũng sẽ gặp phải nền văn minh vũ trụ cao cấp hơn nó, đến lúc đó, chính là lúc nó bị tiêu diệt!

Ngoài ra, còn có một lời đồn nữa, rằng trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất cũng chỉ đạt tới cấp chín mà thôi, không bao giờ đạt được tới văn minh cấp thần!

Xếp hạng nhì là nền văn minh kì dị của trùng tộc ~~ thật ra không thể gọi đó là nền văn minh, bởi vì trong cả trùng tộc, chỉ có một kẻ có trí thông minh tồn tại mà thôi, đó chính là trùng mẫu tổ.

Trùng tộc khác với trí tuệ nhân tạo. Người ta không tìm ra được chúng có khởi nguồn từ đâu, hơn nữa trong thế giới trùng tộc của cả vũ trụ, tuyệt đối không có hai con trùng tộc nào có gen tương đồng với nhau, hay thậm chí tương tự nhau. Có thể nói rằng, tuy bị gọi chung là trùng tộc, nhưng trên thực tế mỗi một cá thể trùng tộc đều là một hệ thống hoàn toàn độc lập với nhau, chỉ là chúng đều có một điểm đặc thù giống nhau, nên mới bị gọi chung là trùng tộc và đặc thù này chính là sự nuốt chửng.

Đúng vậy, trùng tộc dựa vào chính cơ thể mình ngao du trong vũ trụ, dùng gen sinh vật sống mà nó ăn được để tiến hành tự ưu hóa và biến đổi cho mình. Hơn nữa mẫu tổ vì có linh, nên cũng có khả năng cải biến gien cơ bản, cho nên trùng tộc có thể bao trùm cả một tinh cầu, hấp thu khoáng vật và năng lượng của tinh cầu đó.

Nếu đó là tinh cầu có sự sống, thì càng có thể giúp trùng tộc tích lũy được nhiều gien tồn kho, giúp trùng tộc nâng cao khả năng chiến đấu của mình.

Nếu chỉ có vậy thì không sao cả, vì dù sao đây cũng là một vũ trụ do khoa học kỹ thuật làm chủ, cơ thể máu thịt không phải là chính yếu, nên e là ngay cả văn minh vũ trụ cấp hai cũng có thể thoải mái hành hạ trùng tộc đến chết.

Nhưng mà trùng tộc lại có một đặc thù cực kì kinh khủng khác, chính là chúng có thể thôn phệ cả khoa học kỹ thuật!

Đúng vậy, trùng tộc có thể thôn phệ bất kì thứ gì, kể cả những vật do khoa học kỹ thuật tạo ra, thậm chí, sau đó trùng tộc còn có thể nhờ cấu tạo cơ thể mình để bắt chước những vật do khoa học kỹ thuật tạo ra đó, đồng thời khiến cho nó hoạt động. Đây mới là điều đáng sợ!

Nghĩ một cái đơn giản, nếu để trùng tộc thôn phệ đạn hạt nhân, sau đó chế tạo ra đạn hạt nhân tự bạo trùng gì gì đó, rồi với khả năng sinh sản mạnh mẽ của trùng tộc, chỉ trong một hai tiếng đồng hồ đã sinh ra một đống đạn hạt nhân trùng lúc nhúc... vậy thì nền văn minh có vũ khí cao cấp nhất là đạn hạt nhân mà đối địch với chúng, có còn sống nổi không?

Vì vậy, trùng tộc cùng có số lượng kinh khủng, cùng có lực sinh sản siêu cường, cùng có mục tiêu là không ngừng thôn phệ tinh hệ, nhưng vì có ưu điểm là có thể khiến khoa học kỹ thuật tiến bộ, mà trùng tộc được đánh giá còn kinh khủng hơn trí tuệ nhân tạo gấp nhiều lần, mới được xếp hạng thứ hai trong danh sách các chủng tộc tham lam nhất vũ trụ, cao hơn trí tuệ nhân tạo một bậc.

Và cũng có lời đồn rằng, trùng tộc cũng không bao giờ có thể trở thành văn minh cấp thần...

Tiếp theo, chính là truyền thuyết về ác ma tộc ~~

Truyền thuyết về ác ma tộc, đương nhiên không tỉ mỉ được như trí tuệ nhân tạo hay trùng tộc. Thật ra đừng nói là có thông tin chi tiết, kì thật tất cả những gì có được đều chỉ là lời đồn mà thôi. Bởi vì không có bất kì một nền văn minh nào có thể lôi ra được tin tức và chứng cứ thật sự về ác ma tộc, cho nên, cái chủng tộc đứng hàng đầu vũ trụ về tham lam này thường bị rất nhiều chủng tộc cho rằng chỉ là giả dối, bịa đặt.

Vương Quang Chính đương nhiên cũng biết đến lời đồn về ác ma tộc qua lời của Lam 6, nhưng mãi tới lúc này, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt, ông mới hiểu rõ được rốt cuộc ác ma tộc là thứ gì ~~

Khi ba chiếc chiến hạm đổ bộ hạ xuống đất, thứ đầu tiên mọi người nhìn thấy là vô số những đống thịt màu xanh lục bên ngoài. Đương nhiên là chỉ có những chiến sĩ tinh tế mới nhìn thấy được, còn thứ Vương Quang Chính nhìn thấy chỉ là một thế giới kì quái, thứ ông nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì chiến sĩ tinh tế nhìn thấy.

Ở trong mắt ông, thế giới này giống như một thế giới mộng mị, hư huyễn, khắp nơi đều không ngừng biến ảo, mới vừa là chiến trường vũ khí nóng quen thuộc ở địa cầu, đã thoắt biến thành người bạn gái ấm áp mà ông từng hò hẹn, rồi thoắt biến thành cuộc họp mặt ồn ào với đám chiến hữu, rồi thoắt biến thành trận chiến đấu sóng vai với tiểu đội Sao Đen...

Những ảo giác kỉ niệm xưa cũ này khiến Vương Quang Chính ứa nước mắt. Nhưng dù sao ông cũng là một chiến sĩ, hơn nữa lại còn thuộc hàng thân kinh bách chiến, là chiến sĩ thiết huyết chân chính bò ra từ đống xác chết, nên chỉ mấy giây sau, ông đã cắn mạnh vào đầu lưỡi mà tỉnh lại, trước mặt ông lại là các chiến sĩ tinh tế.

"Mọi người có nhìn thấy không?" Vương Quang Chính đã bình tĩnh trở lại, nhìn hơn một trăm bốn mươi chiến sĩ tinh tế sau lưng, khẽ hỏi Thích Hiểu Điểu đang đứng bên cạnh.

Thích Hiểu Điểu giật mình, đáp trả với vẻ kì quái: "Chúng tôi nhìn thấy không á? Nhìn thấy cái gì? Ý anh không phải đám thịt màu xanh lục kia chứ? Không, đương nhiên mấy thứ đó chúng tôi đều nhìn thấy, nhưng mà chắc chắn không phải cái anh đang muốn nói. Anh muốn nói cái gì? Anh nhìn thấy cái gì mà chúng tôi không nhìn thấy vậy?"

Đôi mắt Vương Quang Chính trở nên hơi thơ thẫn, nhìn về phía xa: "Tôi ~~ hình như tôi đang mơ, cảm giác rất kì diệu, rất khó tả. Hình như tôi nghe thấy một âm thanh, âm thanh đó gọi tôi chìm vào trong mộng, gọi tôi đi vào hạnh phúc, nói đơn giản hơn là… tôi có cảm giác như muốn đắm chìm!"

Lúc đầu, Thích Hiểu Điểu có vẻ muốn phản bác, nhưng khi nghe tới khúc này, mắt hắn lóe lên sắc bén. Hắn quét mắt nhìn đống thịt xanh lúc nhúc dày đặc ngoài kia, sau đó nhìn Vương Quang Chính, nói: "Không, tôi không nhìn thấy cái gì bất thường cả. Tại sao nhỉ?" Hỏi xong, Thích Hiểu Điểu lại quay qua hỏi liên tục mấy chiến sĩ tinh tế khác, bao gồm cả đám người biết trước như Trương Hằng. Hắn hỏi tất cả, nhưng không ai nhìn thấy có gì dị thường. Trương Hằng nhớ ra đã từng được nhắc nhở rằng tinh cầu này rất nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm tới mức uy hiếp tới mạng sống.

"Xem ra câu hỏi của anh, ách..." Thích Hiểu Điểu không ngừng suy nghĩ, hắn vừa nghĩ vừa nói: "Nói như vậy, chỗ khác biệt lớn nhất của anh với chúng tôi, chính là anh không phải là loài người thế hệ mới. A, tôi hiểu rồi, có lẽ ở đây có một thứ gì đó đặc biệt, đối với sinh vật không phải loài người thế hệ mới, cũng chính là người thích ứng vũ trụ, thì sẽ tạo ra ảnh hưởng, hơn nữa còn là ảnh hưởng về mặt tinh thần."

Vương Quang Chính gõ gõ vào chiến giáp tinh tế của mình: "Bộ chiến giáp tinh tế này có thể ngăn cách tất cả mọi thứ, giúp tôi có thể sinh tồn ngay cả ở trong vũ trụ, ngăn cách tôi tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài. Nên dù tinh cầu này có bệnh độc hay khí độc gì đó, thì cũng đâu thể ảnh hưởng tới tôi được chứ?"

Thích Hiểu Điểu khoát tay: "Dạng như thôi miên... Có thể không cần phải tiếp xúc vật lý mới có thể thành công. Nói chung, anh phải cẩn thận một chút. Anh là thủ lĩnh của chúng tôi, nếu anh mà ngã xuống, thì nhiệm vụ lần này sẽ không làm được... hay là, anh liên hệ với Diêu Nguyên một cái đi, đổi chỗ với anh ấy được không?"

Vương Quang Chính đập mạnh bàn tay, lớp vỏ kim loại của chiến giáp tinh tế bị đập vang lên âm thanh. Ông rút cả súng lục lẫn kiếm từ ra: "Đâu có dễ vậy! Bây giờ ở lại đây thêm một phút là có thêm nhiều nguy hiểm. Nếu tôi đổi vị trí với Diêu Nguyên, cậu nghĩ sẽ phải mất bao lâu? Huống hồ tôi vẫn còn chưa yếu ớt tới như vậy. Đùa gì vậy hả? Tôi là Vương Quang Chính, cậu nghĩ tôi là ai..."

Nói đến đây, ánh mắt Vương Quang Chính trở nên sâu thẳm, lặng lẽ nhìn ra phương xa: "Những cảnh mộng đáng sợ… hình như bắt đầu thay đổi. Tôi nhìn thấy rất nhiều quái vật xấu xa, tất cả bạn bè, bạn gái, cảnh tượng, hồi ức mới vừa rồi đều biến thành quái vật, chúng đang công kích những đám thịt màu xanh lục kia, nhưng mà... Hình như chúng rất sợ chúng ta. Tôi nhìn thấy có một con quái vật dám can đảm tới gần chúng ta, sau đó giống như bị dội axit, tiêu tán mất..."

Trong lúc Vương Quang Chính đang nói, những đống thịt màu xanh lục bắt đầu xuất hiện biến hóa, một số ít trong chúng biến hóa rất mạnh, thiên về hướng chuyển thành hình thái kỳ quái...

Cùng lúc đó, trong lòng đất dưới đường hầm, đám người Dương Vân Tứ đã rơi vào tuyệt cảnh. Lối vào đường hầm phía trước có rất nhiều thân thể con rối và số lượng bạch tuộc ngoài hành tinh đông nghịt không ngừng cuồn cuộn kéo vào. Tuy chúng không có vũ khí hiện đại hoá, nhưng số lượng của chúng là vô cùng vô tận, nếu không phải chiếm được địa thế là lối vào đường hầm, thì nhóm loài người nho nhỏ này thật sự là có thể bị chúng nhấn chìm bất cứ lúc nào.

Ngay lúc vô cùng quyết định này, đột nhiên trong đường hầm xuất hiện dị thường, hình như trong đám người có ai đó kêu lên có quái vật.

"Mịa nó! Phía sau bị đánh sụp rồi! Không có khe hở nào để ra vào cả! Quái vật đó ở đâu ra? Có tin tôi bắn cho một băng đạn không? Nguy hiểm đã tới ngay trước mắt rồi, anh lại còn ở đằng sau làm ầm ĩ! Không biết lúc như thế này sẽ xử trí theo quân pháp hả?"

Một sĩ quan sống sót sau bệnh độc thần bí rít lên, mắt đỏ rực vì nóng ruột, túm lấy cổ áo của binh sĩ tới báo cáo, y gần như là gầm lên, bàn tay đang cầm súng còn lại chĩa thẳng họng súng vào binh sĩ nọ.

Binh sĩ kia cũng thật là vô tội, anh ta không làm sao giải thích được. Vì nếu nói theo logic, thì thật sự là không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy vào lúc này, đầu kia của đường hầm đã hoàn toàn bị bịt kín, làm sao dân chúng ở tận trong cùng đó còn xảy ra chuyện được? Khả năng lớn nhất chỉ có thể là tự mình tạo chuyện ồn ào mà thôi, ngoài ra chả còn khả năng nào khác.

Nhưng vào lúc này, người biết trước Dương Vân Tứ lại kéo mạnh vị sĩ quan kia lại, lạnh lùng nhìn về phía sâu trong đường hầm, nói: "Không, bình tĩnh một chút. Quả thật… tôi có cảm giác có nguy hiểm, hơn nữa anh nhìn kĩ đi, người đó… hình như là con người phải không?!