Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 320: Sau Khi… Triệt Thoái Toàn Diện




Dịch: Tiểu Băng

Tháng ba năm thứ hai Noah số 1 hạ xuống thuộc địa …

Dương Vân Tứ lật bản bút ký đã hơi tan nát trong tay, cẩn thận đặt bút lên viết chữ. Mực nước giờ không còn nhiều, dùng phải tính toán. Hắn không dám viết sai một chữ nào, sợ làm tốn mực.

Đến ngày hôm nay, Noah số 1 đã đậu ở thuộc địa này được hai năm ba tháng, đã gần một năm kể từ ngày rút lui toàn diện. Cuộc sống từng có ở Trái Đất giống như là chuyện của đời trước, không, đã không còn hy vọng xa vời có lại cuộc sống hòa bình an nhàn ở địa cầu kia nữa. Dù ngay từ đầu đã có được Noah số 1, nhưng chết vào thời gian đó có khác gì được lên thiên đường, những người sống sót bây giờ chỉ có được sự sung sướng tưởng tượng ở trong mộng mà thôi.

“Không còn nhiều năng lượng, bị mất trạm phát nhiệt điện và quặng than đá lộ thiên, lại còn bị ép phải di chuyển, chúng ta đã không thể không sử dụng tới năng lượng dự phòng. Cũng may lúc dịch chuyển lần trước có mang theo vật tư để phát điện theo. Chỉ cần tìm được đủ nhiên liệu thì pin dự phòng sẽ có thể bổ sung năng lượng rất nhanh, cái chính là vị trí lánh nạn tiếp theo…”

Dương Vân Tứ đọc chữ viết trong bút ký, một lát sau hắn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một cái. Không còn chữ viết nữa, không biết vì sao trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh Noah số 1 gặp phải một năm trước.

Lúc ấy, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Noah số 1 đang tập trung bàn bạc ở trong phòng họp, một số lượng lớn bạch tuộc ngoài hành tinh không biết bằng cách nào xuất hiện ngay lối vào chính của tàu, sau đó bắt đầu cuộc đại tàn sát. Lúc ấy, rất nhiều người đều nhìn thấy sinh vật hình người kia quả thật chính là con người… mà cũng không phải con người.

Loại sinh vật đó có bề ngoài giống hệt con người, ngoài việc gân xanh nổi gồ lên khắp toàn thân, thứ duy nhất không giống chính là nhiều phần não của họ đã hoàn toàn biến dị….

Não của những ‘con người’ này… thò ra rất nhiều xúc tu, như có một vòng râu mép ụp trên đỉnh đầu, đôi mắt thì thuần một màu đen kịt trông không giống mắt của con người. Não của họ đã không còn nữa, đã bị bạch tuộc chiếm chỗ mất rồi!

Đáng sợ hơn là, những ‘con người’ này vô cùng khỏe, có thể túm cánh tay của người thường xé toạc ra…mà đây đâu phải phim điện ảnh! Bình thường, làm gì có ai có khả năng dễ dàng xé rách cánh tay của người khác? Dù có đại lực sĩ khỏe cỡ đó thì cũng phải vận sức kéo một hồi may ra mới thành công, chứ không phải chỉ vung tay lên là xé đứt cánh tay người ta ra như vậy!

‘Con người’ biến dị như thế và cực nhiều bạch tuộc ngoài hành tinh xuất hiện trong tàu Noah số 1 khiến cả con tàu như biến thành địa ngục, đâu đâu cũng nhìn thấy bạch tuộc gặm não người. Trong khi chúng gặm, những con người bị gặm ấy không đứng đờ ra, thì cũng đang nói chuyện, hoặc vẫn tiếp tục chạy trốn trong kinh hoàng, giống như bọn họ không hề nhìn thấy những con bạch tuộc này, họ vẫn tiếp tục chạy, đáng nói là chạy trong lúc bạch tuộc đang ăn não họ, cảnh tượng ấy thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Trước tình hình đó, lãnh đạo cấp cao tàu Noah số 1 đã phát huy tiêu chuẩn lãnh đạo mà họ phải có rất nhanh. Là nơi tập trung tinh anh của cả thế giới mà, nên chỉ mất một phút, rất nhiều mệnh lệnh đã được ban ra, đương nhiên là thực hành được bao nhiêu cái thì chưa biết.

Nhưng mà cùng lúc đó, giới lãnh đạo cao cấp cũng phát hiện ra một việc rất kỳ quái, là có một vài người ở đó hình như có thể nhìn thấy bạch tuộc ngoài hành tinh, gồm quân y Dương Vân Tứ, hai thành viên lính mũ nồi xanh, một nhân viên nghiên cứu, một nữ sinh đeo kính cận tên Tu Nguyệt Hiên, sĩ quan phụ tá Áo Đức Tu Tư. Đây là năm người nhìn thấy được sự tồn tại của bạch tuộc ở hiện trường.

Đây quả thật là niềm hi vọng trong tuyệt vọng. Bốn người lập tức làm lực lượng chính kiểm tra khả năng có bạch tuộc ngoài hành tinh ở xung quanh, đồng thời dùng vũ khí vật lý giết chết những con mình nhìn thấy. Bốn người họ dẫn đầu bốn đội, triệu tập quân đội, bảo vệ dân thường, đồng thời mở hệ thống phòng ngự bên trong tàu.

Nhưng tất cả mọi cố gắng ấy đều thất bại.

Dương Vân Tứ nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc ấy, tất cả mọi cố gắng đều bị đám người bị thôi miên kia phá hỏng, cuối cùng chỉ còn khoảng một phần ba số người đào thoát khỏi Noah số 1, chạy xuống căn cứ sinh hoạt ở dưới mặt đất, tạm thời ở lại nơi này. Hạm trưởng Norton Marshall và đa số lãnh đạo cao cấp của tàu đều hy sinh ở dưới lòng đất, hy sinh trong cơn ác mộng rút lui toàn diện…

Song mọi việc vẫn chưa kết thúc.

Trong khi một phần ba loài người còn sống sót lúc nào cũng nghĩ tới việc quay về Noah số 1, thì bạch tuộc ngoài hành tinh ở dưới lòng đất lúc nào cũng nghĩ tới việc tiêu diệt toàn bộ nhân loại.

Không biết vì sao bạch tuộc ngoài hành tinh rất mẫn cảm với ánh nắng và sự khô ráo. Hầu như chúng không có khả năng đi lên trên mặt đất, dù có lên cũng là lên vào buổi tối, hơn nữa còn là dùng hình thức ăn não thế thân, dùng thân thể của con người để hoạt động…

Cũng may cơ thể của những con người bị ăn não này gặp may, không biết vì cơ chế hay nguyên nhân gì, cơ thể họ khi bị bạch tuộc ngoài hành tinh khống chế lại sinh ra biến đổi kì dị. Ngoài việc vô cùng khỏe, biến đổi kì dị đặc thù khác là cơ thể ấy tự tiến hóa sinh ra hệ thống miễn dịch, chính là cơ chế miễn dịch bệnh độc của tinh cầu này. Nhờ lấy được mấy thân thể này, hệ thống y học của thuộc địa mới nghiên cứu ra thuốc kháng, miễn dịch đa số các loại bệnh độc, virus của tinh cầu này. Kết quả này cũng nhờ có Ngõa Cáp Lạp, hậu duệ của một ngôi sao Bắc Đẩu ngành sinh vật học đã quá cố, chế tạo ra một loại thiết bị lọc cao phân tử, nên mới có thể nghiên cứu thành công.

Một năm tiếp đó, con người và bạch tuộc ngoài hành tinh giằng co với nhau. Con người dựa vào mặt đất và sự khô ráo của ánh nắng, ngăn chặn khả năng tấn công quy mô lớn của bạch tuộc ngoài hành tinh. Dù sao những cơ thể của con người bị chúng thao túng không phải cái nào cũng thành công. Đa số những cơ thể ấy sau khi bị ăn mất não, thì cũng mất đi khả năng hành động, chỉ có một số nhỏ là bị chúng khống chế thành công mà thôi. Cho nên con người vẫn tiếp tục ở lại thuộc địa, nhờ vào hệ thống công nghiệp đã xây dựng để gắng gượng duy trì nền văn minh.

Cứ thế cho tới một tháng trước…

Cơ thể con người bị bạch tuộc ngoài hành tinh khống chế trở nên nhiều hơn. Lúc đầu chỉ có mấy chục cái đánh lén, sau đó tăng lên mấy trăm cái. Mấy trăm cơ thể con người cùng xuất hiện đã khiến thủ lĩnh của loài người là Áo Đức Tu Tư trở nên cảnh giác.

Sau khi cố gắng trả giá hy sinh mấy người, bắt được một cơ thể tù binh, mới tìm ra được bí mật. Tình trạng tế bào của cơ thể này còn rất trẻ, trẻ tới cỡ nào á, quá lắm mới chỉ sinh ra có hơn một tháng thôi!

Mới sinh ra hơn một tháng? Sao có thể!

“Bạch tuộc ngoài hành tinh sử dụng buồng trứng và t*ng trùng của con người chúng ta chế tạo… đúng vậy, chế tạo chính là từ chính xác mô tả chuyện chúng đang làm hiện giờ. Chúng chế tạo ra thật nhiều trẻ con loài người, sau đó không biết dùng cách nào, thúc bọn trẻ lớn nhanh. Hơn nữa còn bởi vì cơ thể mới được sinh ra, nên chúng có thể khống chế cơ thể đó đến mức cao nhất, do đó mới xuất hiện nhiều sinh vật hình người bị khống chế như vậy!”

Đây là đáp án do Áo Đức Tu Tư đưa ra. Hơn nữa, theo phân tích y học, đáp án này cũng là có khả năng chính xác nhất. Hơn một tháng sau đó, con người đã bị vật hình người này công kích với quy mô lớn. Đến sau cùng, chúng nó còn bắt đầu sử dụng vũ khí. Đúng vậy, bạch tuộc ngoài hành tinh đã bắt đầu nắm được khoa học kỹ thuật của loài người. Có lẽ thông qua việc nuốt não của con người, chúng đã lấy được tri thức và trí nhớ của họ, hiện giờ chúng đã bắt đầu nắm được khoa học kỹ thuật của loài người rồi!

Dưới tình huống đó, con người không thể bảo vệ thuộc địa là khe nứt sát dưới mặt đất nữa. Hiện giờ số lượng người còn sống chỉ có hơn mười một ngàn người, trong đó binh sĩ chưa tới hai ngàn, đa phần còn phải bảo vệ công nhân, nhà khoa học, bác sĩ… khi rút lui. Cho nên, Áo Đức Tu Tư hạ lệnh rời bỏ thuộc địa, mang tất cả xe cộ vận tải, năng lượng và vật tư chế tạo quan trọng rời khỏi khe nứt thuộc địa, bắt đầu di chuyển về phía khác của tinh cầu.

Đến lúc này, con người mới biết được một thông tin đáng sợ. Khắp nơi trên tinh cầu này đều là những khe nứt thông xuống lòng đất. Những cái khe này có to có nhỏ, ở dưới đất cũng cái nông cái sâu, nhưng đa phần trong những khe nứt ấy đều có bạch tuộc ngoài hành tinh sinh sống. Số lượng của chúng vượt xa con số ước lượng ban đầu của con người. Không phải mấy ngàn hay mấy chục ngàn, thậm chí cũng không phải mấy trăm ngàn, mà còn nhiều hơn thế, cứ như trải khắp hết bên dưới nền đất của cả tinh cầu!

Chỉ có sự khô ráo và ánh nắng mới chống được chúng nó. Theo lý thì mặt đất chính là khắc tinh của chúng. Hơn nữa, cho tới lúc này, cũng chưa phát hiện được ngoài ký sinh trên con người, chúng còn ăn não ký sinh sinh vật nào khác. Tuy điều này rất kỳ quái, nhưng đã xác thực hữu hiệu việc ngăn cản chúng xuất hiện trên mặt đất.

Cho đến khi con người xuất hiện… cùng với việc chế tạo hàng triệu con người từ t*ng trùng và trứng mà chúng thu được, mặt đất sẽ không còn ngăn cản chúng xuất hiện được nữa. Dù có di chuyển trên mặt đất, thì đoàn người thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy xuất hiện dấu chân của con người, không nghi ngờ gì, ngoài đoàn người bọn họ, những dấu chân còn lại nhất định đều là của các cơ thể con người bị bạch tuộc ngoài hành tinh khống chế, mà những… dấu chân này lại xuất hiện ở một số vị trí có khoáng vật. Nói cách khác, bọn chúng đang đi tìm các loại khoáng vật. Rất có khả năng chúng định phát triển khoa học kỹ thuật của loài người, bachngocsach.com và chủ thể của chủng tộc này sẽ là một loại bạch tuộc ngoài hành tinh khoác lớp da loài người…

Tưởng tượng này quả thật làm người ta tuyệt vọng!

Đã có mấy trăm người lặng lẽ tự sát, trong đó thậm chí còn có cả mười mấy quân nhân...

Những người còn lại đau khổ giãy dụa, không ngừng đi tìm nơi cư trú, nhưng mà... Cái tinh cầu này thật có chỗ cho con người sinh tồn hay không?

Mọi người đều không biết, bọn họ đã bắt đầu từ từ chết lặng...

Dương Vân Tứ viết xong đoạn nhật ký này, ngay lúc hắn khép lại nhật ký thì, bỗng có mấy binh sĩ chạy vào lều, một người la lớn: "Bác sĩ Dương, mời ra ngoài xem, giáo úy mời anh cùng đi nhìn..."

“Trên… trên bầu trời xuất hiện vật thể bay! Không phải máy bay của loài người chúng ta, mà là đĩa bay!”