Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 295: Không thể nhảy




Người dùng máy liên lạc ko phải là Waal, mà là Nhâm Đào – Suy Luận Giả dưới tư cách là Waal. Sau khi nghe Waal tự thuật, cậu ta nói tin này cho Diêu Nguyên, rồi lập tức dẫn Waal chạy đến phòng hạm trưởng ở tầng năm của tàu Hi Vọng.

Diêu Nguyên không dám lơ là, anh lập tức nói với Vương Chính Quang:

- Anh Vương, việc này rất quan trọng, phải đảm bảo an ninh thật tốt. Tôi sẽ lập tức liên hệ với Thích Hiểu Điểu, Ba Lệ… còn lại mấy người chúng ta thôi, anh cũng tham dự cuộc thảo luận lần này đi. Đã là bí mật thì không nên để nhiều người biết, sẽ làm lộ bí mật. Không nên nói chuyện đó ở đây, chúng ta đến phòng họp mật nói đi.

Nghe xong, Vương Chính Quang gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết. Anh ta nhanh chóng tìm đám nhân viên mật của đội phòng ngự. Những người ấy trước đây là bộ đội đặc chủng của Trái Đất trước đây, và là đội vệ binh do Vương Quang Chính lựa chọn cẩn thận mà lập nên. Về phần có lợi ích trong đây, đương nhiên Vương Quang Chính và Diêu Nguyên đã biết. Cũng tức là, mấy lần Diêu Nguyên bị đám nghị viên làm khó dễ trước đây, sao có thể nhanh chóng biết là kẻ nào đã ra tay?

Nhâm Đào và Waal đến không bao lâu thì Thích Hiểu Điểu và Ba Lệ cũng đến. Vương Chính Quang, dưới sự hộ tống của mười binh sĩ, bí mật đến phòng họp mật. Lúc này, Diêu Nguyên hỏi Waal:

- Cháu hãy nói cụ thể về những tiên đoán mà mình nhìn thấy đi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Waal bĩu bĩu nhưng không tỏ vẻ gì, cô bé cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Lúc này, cô bé nói:

- Mấy tiên đoán mà cháu nhìn thấy là những đoạn ngắn, đều là thượng vàng hạ cám. Nhưng có đoạn dài tầm một tiếng. Ở trong đó, một đám người ngoài hành tinh tầm ba mươi tên mặc áo giáp màu bạc tiến vào tàu Hy Vọng. Đám người đó khá thấp, tầm một mét hai, mét ba. Thân hình mặc áo giáp kia khá tròn. Hẳn đó không phải là hình dáng thật sự của bọn họ. Họ sử dụng loại vũ khí hình nón, phía trước nhỏ, phía sau lớn, lộ ra dưới phần tay áo giáp, lóe lên tia chớp sắc lạnh. Khi bị thứ đó chạm vào, vách tường kim loại lập tức tan chảy tạo ra một cái lỗ to tầm hai mét.

- Sau khi vào bên trong tàu Hi Vọng, bọn họ gặp ai liền giết người đó. Tia chớp sắc lạnh chạm vào ai, kẻ đó lập tức biến thành tro bụi và hoàn toàn không có một viên đạn hay dấu vết gì để lại. Làm cho những mảnh vỡ tương lai này biến mất có lẽ là vào hai mươi chín ngày sau.

Vương Quang Chính đứng bên cạnh tò mò hỏi:

- Sao cháu biết là hai mươi chín ngày sau? Hẳn là năng lực tiên tri của cháu đã cảm nhận được mảnh vỡ thời gian của tương lai?

Waal hếch nhẹ cái miệng nhỏ lên:

- Đương nhiên là không. Thế nên cháu mới nhờ một Suy Luận Giả chuyên nghiệp phân tích hộ những mảnh vỡ tương lai kia. Bởi vì chúng rất lộn xộn, không phân biệt được cái nào có trước cái nào có sau, bao giờ thì xảy ra. Chính vì thế nên cháu mới thấy phiền não đây này… Nhưng giờ thì tốt rồi, chỉ cần chuyện đó xảy ra trên tàu Hi Vọng, về cơ bản, chúng ta có bảy phần hy vọng có thể biết được vị trí và thời gian chuyện đó xảy ra. So với trước đó, mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều.

Vốn Vương Chính Quang khá nghi ngờ, nghe cô bé nói vậy thì bừng tỉnh. Nhưng mấy năm qua, trong ngoài tàu Hi Vọng đã được sửa chữa và thay đổi rất nhiều. Tàu Hi Vọng của hiện tại đã sớm không còn là tàu Hi Vọng của khi vừa rời Trái Đất. Cho dù người ban đầu thiết kế và tạo ra có ở đây, chắc họ cũng không dám tin đây chính là Noah 2, cũng tức là tàu Hi Vọng. Ngoại trừ một ít phòng và lối đi còn xót lại một chút dấu vết của thiết kế ban đầu, tàu Hi Vọng lúc này và lúc ấy dường như đã trở thành hai phi thuyền khác nhau hoàn toàn.

Nơi này đã được thay đổi rất nhiều. Có vài thứ thay đổi khiến nhiều người cảm thấy kỳ lạ không thôi. Một trong những thứ đó là việc khắc ký hiệu lên tường ở mỗi khu và mỗi tầng, ghi chữ ký hiệu đầy đủ, rõ ràng. Đồng thời còn cho lắp rất nhiều đồng hồ điện tử, có thể tùy lúc xem ngày giờ. Gần như khắp mọi nơi trên phi thuyền đều lắp đồng hồ điện tử. Lướt sơ qua một khu, người ta có thể nhìn thấy hơn mười cái như vậy. Chính điều này đã làm dân chúng ngạc nhiên rất nhiều.

Nhưng Vương Quang Chính biết rõ nguyên nhân của sự thay đổi đó. Sự thay đổi này là vì giúp Dự Ngôn Giả duy nhất của tàu Hi Vọng – Waal - có thể đẩy mạnh năng lực tiên tri của mình lên tầm cao nhất.

Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Vương Quang chính không lằng nhằng thêm nữa. Anh đảo mắt nhìn về phía Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu - hai Suy Luận Giả, rồi lại nhìn Diêu Nguyên - người được xem như một nửa Suy Luận Giả. Ba con người, sáu cặp mắt ấy đang nhìn nhau. Người bên ngoài không biết chuyện, nhìn vào còn tưởng giữa ba người này có gì đó mờ ám.

Một lúc sau, vẫn là Diêu Nguyên lên tiếng trước. Anh nhìn Waal, nói:

- Bây giờ cháu có thể thấy được những đoạn ngắn trong tương lai? Bây giờ cháu có cảm nhận được tác dụng phụ của năng lực sửa chữa tương lai không?

Waal nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Còn chưa lâu mà. Vừa nhìn thấy đoạn ngắn đó, cháu đã kể ngay cho Nhâm Đào, sao cháu lại có thể nhìn thấy đoạn ngắn tương lai nữa chứ? Về phần tác dụng phụ mà chú nói thì đến giờ cháu vẫn chưa thấy gì.

Diêu Nguyên gật đầu ra hiệu đã hiểu. Thích Hiểu Điểu lập tức nói:

- Thì ra là vậy. Định nghĩa của việc thay đổi tương lai rất mơ hồ và chung chung. Theo lý mà nói, chúng ta đã biết trước tương lai đáng sợ đó. Tương lai đáng sợ này cũng đã thay đổi từ khi cháu nói nó ra, bởi vì chúng ta chắc chắn sẽ không mặc cho nó cứ xảy ra như vậy. Lúc chúng ta biết về tương lai đó thì nó đã thay đổi. Xem ra năng lực của cháu tốt đấy, chỉ cần không làm bất kỳ hành động thực tế gì thì sẽ không xuất hiện tác dụng phụ.

Diêu Nguyên thở phào:

- Năng lực của Tân Nhân Loại đến cùng là dựa vào lý luận khoa học gì, chúng ta hoàn toàn không biết, nói gì đến Dự Ngôn Giả. Năng lực tiên đoán được tương lai của Dự Ngôn Giả, tàu Hy Vọng Tân Nhân Loại chúng ta cũng có một người như vậy, cũng thấy được tương lại. Thế thì Nhâm Đào cậu lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?

Nhâm Đào như thân thể ngồi đó mà hồn treo ngược cành cây. Sau khi nghe Diêu Nguyên gọi, cậu ta phảng phất như mới sực tỉnh lại:

- A, tôi đang nghĩ gì sao? Tôi nghĩ... Nếu chúng ta đã biết trước tương lai nhưng cứ ngồi đấy không làm gì thì liệu tương lai ấy có thay đổi?

Vương Quang Chính là một người lính bảo thủ nên rất gai mắt dáng vẻ cà lơ phất phơ này. Anh và Nhâm Đào chỉ có quan hệ về mặt công việc, những lúc bình thường gặp nhau, nhiều khi còn chẳng chào nhau lấy một tiếng. Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ như vừa sực tỉnh của cậu ta ta, anh hừ lạnh, nói:

- Nếu như cậu cứ tiếp tục ngẩn người như vậy, tương lai của chúng ta chắc chắn là như thế!

Nhâm Đào tựa như không nhận ra bất mãn trong lời nói, cậu chỉ vỗ tay một cái:

- Chính là thế. Thật ra mấy năm nay chúng ta đều nghĩ đến hạn chế và tác dụng của những năng lực tiên đoán, chỉ giúp đỡ rất ít cho chúng ta về mặt thời gian. Có thể nói, lần này là lần đầu tiên, trừ lần thương gia người ngoài hành tinh kia, chúng ta sử dụng năng lực tiên đoán cho thực chiến... Trước đây Thích Hiểu Điểu cũng đã từng nhắc đến, thật ra tương lai không thể biết trước. Tại sao ư? Vì tương lai đang không ngừng biến hóa và thay đổi, hiệu ứng bươm bướm cũng có thể ứng dụng lên không gian. Điều này tương tự như lý luận lượng tử trong hàm số dao động. Cái không quan sát được là cái không có hình thái cố định, nhưng một khi nhìn thấy được, cả hàm số dao động sẽ bị sụp đổ. Nhưng nếu muốn kết quả như vậy, cần phải có người quan sát. Thế nên tôi giả thiết rằng tương lai không có tính xác định. Chỉ cần chúng ta không thật sự thay đổi dù là đã biết nhưng cũng chỉ là "biết" mà thôi, chưa đến mức quan sát nó. Tức là chúng ta không trở thành người quan sát, hoặc nên nói là, chỉ có người làm ra quyết định mới là người quan sát thời gian.

Thích Hiểu Diểu và Diêu Nguyên như có điều suy nghĩ. Vương Quang Chính thì lại nhích mông sang một chút... Anh ta có nghe nhưng không hiểu, vì thế lập tức đặt câu hỏi:

- Nói điều này làm gì chứ? Chi bằng nghĩ biện pháp giải quyết cho rồi.

Không ngờ rằng Diêu Nguyên lại nói:

- Anh Vương, nếu những gì Nhâm Đào nói là đúng thì điều này rất có ích cho các Dự Tri Giả, biết rõ tại sao mấy năm nay chúng ta lại không dám để Waal tiên đoán tương lai để từ đó con bé có thể dùng thuần thục và quen thuộc năng lực này. Bởi vì tác dụng phụ của năng lực này quá lớn, không ai trong chúng ta dám chắc chắn điều gì, vì liên quan đến sự tồn vong của tàu Hi Vọng nên chúng ta sợ con bé sẽ như Morrison, sẽ chìm vào giấc ngủ không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, chúng ta hoàn toàn không gánh nổi trách nhiệm đó. Nhưng nếu năng lực tiên tri như những gì Nhâm Đào nói, chỉ biết chứ không tạo ra quyết định gì, như vậy Dự Tri Giả sẽ không phải chịu tác dụng phụ của nó. Từ đó, chúng ta sẽ không ngừng nhìn thấy những đoạn ngắn tương lai, rồi dựa vào đó tìm ra con đường tốt nhất cho chúng ta... Nhưng anh Vương nói cũng đúng, điều cần thiết nhất bây giờ là suy nghĩ cách giải quyết.

Thích Hiểu Điểu nghe vậy thì khoát tay, nói:

- Giờ làm gì có cách nào. Đám người ngoài hành tinh xâm nhập tàu Hi Vọng vừa nhìn đã biết là nền văn minh tinh cầu khác của cách mạng công nghiệp lần thứ năm trở lên. Vũ khí mỗi tên lính sử dụng đều là vũ khí năng lượng, ít nhất cũng là văn minh vũ trụ cấp ba. Hơn nữa, chúng có thể xâm nhập tàu Hi Vọng, chắc chắn chúng đã phát hiện ra kế hoạch di chuyển của chúng ta. Bây giờ không còn cách nào khác, chi bằng dùng bước nhảy không gian cho xong việc.

Những người còn lại lập tức thở dài, trong lòng Diêu Nguyên càng đắng chát hơn. Anh thấy còn hai lần nhảy vọt có thể khống chế được, đến lúc đó có thể nhảy đến vị trí của tàu Noah số 1. Nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy, một nền văn minh vũ trụ cấp ba, không phải một chút gì giống với đám thương nhân ngoài hành tinh, hơn nữa cũng không thể phá hủy tàu mẫu hạm từ bên trong như đám thương nhân đó, cho nên nếu như thật sự phải đánh, tàu Hi Vọng lành ít dữ nhiều…

- Vậy cứ như thế đi. Trong khoảng thời gian này, chúng ta lại suy nghĩ xem còn cách nào khác hay không. Nếu không được nữa thì...

Diêu Nguyên nhìn đám người trước mặt. Anh im lặng một hồi, cuối cùng trầm giọng nói:

- Hai mươi ngày sau chúng ta sẽ tiến hành bước nhảy không gian để tránh văn minh bên ngoài hành tinh. Bây giờ chúng ta còn hai mươi ngày để suy nghĩ và tìm ra cách mới. Hết hai mươi ngày, chúng ta sẽ tiến hành bước nhảy không gian.

Những người còn lại đều yên lặng gật đầu. Đúng lúc này, hai mắt Waal mở to, mặt trắng bệch. Cô đột nhiên hét lên rồi ôm đầu ngã xuống cạnh bàn. Vương Quang Chính ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy để cô bé không bị ngã xuống đất.

Sắc mặt bây giờ của Waal khiến mọi người sợ hãi. Cô lẩm bẩm:

- Nổ... Nổ tung, không được nhảy vọt! Nếu chúng ta nhảy vọt sẽ đến một hằng tinh gần đây, tàu Hy Vọng sẽ bị nổ tung!