Ánh dương màu đỏ cam dần ló dạng trên mặt biển, mặt trời lúc này vẫn có thể ngắm được bằng mắt thường, cả một quả cầu lửa dần xuất hiện ở nơi giao nhau giữa bầu trời và đại dương, hệt như mọc ra từ dưới đáy biển, khiến cả mặt biển được nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ.
Sau khi mặt trời đã hoàn toàn nhô lên khỏi mặt nước, hàng ngàn người trên bãi biển đều hít một hơi thật sâu, do cùng lúc có quá nhiều người cùng lên tiếng nên dù là tiếng động nhỏ nhất thì người xung quanh cũng đều có thể nghe được, lúc này đa số mọi người đều mỉm cười, đó là một nụ cười đầy thoải mái và dễ chịu.
Đúng thế, ngay buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ dài năm ngày, cả tàu Hi Vọng có ít nhất tám ngàn người đã đến bãi biển ngắm mặt trời mọc, có già có trẻ, có nam có nữ, còn có những cặp vợ chồng mới cưới hoặc tình nhân, họ ngồi dựa vào nhau ở những chỗ khô ráo trên bãi cát, tập trung ngắm toàn cảnh mặt trời mọc.
Đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi giải trí nên trong lòng mỗi người đều rất thoải mái, sau suốt sáu năm tinh thần luôn trong tình trạng căng thẳng, hi sinh biết bao nhiêu người, từ bỏ biết bao nhiêu thứ, thì khoảnh khắc tìm được quê hương mới này khiến cho bao nhiêu người sau khi mỉm cười thì nước mắt đột nhiên lại tuôn trào.
Dù thế nào thì đây cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc, tất cả mọi người đều không hề cảm thấy đau buồn chút nào, sau khi ngắm mặt trời mọc thì số người trên bãi biển càng lúc càng đông, một số thực phẩm mà hôm qua chính phủ chuẩn bị cũng đã được chuyển đến các cửa tiệm ở gần bãi biển, giá cả tuy có đắt gấp ba so với ngày thường nhưng tất cả đều là các loại hoa quả, hải sản, thịt thú tươi ngon nhất ở tinh cầu mới, so với việc trả lương gấp năm cho các nhân viên phục vụ ngày lễ thì việc tăng giá gấp ba cũng không đáng gì.
Diêu Nguyên ngắm mặt trời mọc xong bèn dẫn Ba Lệ đến một quán ăn, xung quanh liên tục có người giơ tay chào hoặc cúi đầu chào anh, nhưng mọi người cũng vẫn chú ý khoảng cách, không đến làm phiền khoảnh khắc nghỉ ngơi khó khăn lắm mới có được của Diêu Nguyên mà chỉ tỏ lòng cảm kích và tôn trọng sâu sắc với người anh hùng đã dẫn dắt họ thoát khỏi Trái Đất và bảo vệ cuộc sống của họ trong suốt sáu năm bôn ba ngoài vũ trụ.
Diêu Nguyên thì có vẻ không quan tâm nhiều lắm, anh dẫn Ba Lệ vào xếp hàng, sau đó trong lúc nhân viên phục vụ ngẩn người nhìn trang phục của anh thì anh đã gọi cho mình và Ba Lệ hai phần điểm tâm thanh đạm và hai ly nước ép quả đỏ tím.
Bữa sáng tuy đơn giản nhưng vẫn đầy đủ, hiện giờ loại người tuy vừa mới đến tinh cầu mới, nhưng cả hành tinh có môi trường tự nhiên phong phú thế này mà chỉ phục vụ cho có hơn một trăm ngàn người, nên có thể nói là lấy bao nhiêu cũng vẫn còn, dùng bao nhiêu cũng không hết, hơn nữa còn có các phương tiện vận chuyển cao tốc trên không, có thể thu thập thực phẩm trên khắp nửa bán cầu từ đồng bằng cho đến cửa biển, nên hơn một trăm ngàn người dân có thể dùng thoải mái, khiến cho xã hội loài người hiện giờ có thể dùng cụm từ vật chất phong phú để mô tả.
Diêu Nguyên cẩn thận bóc vỏ của “quả sữa bò” cho Ba Lệ, thịt quả bên trong có màu vàng trắng như váng sữa, tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ của bơ sữa, đừng nói là ăn, chỉ cần nhìn và ngửi thôi cũng đã khiến người ta phát thèm rồi, đây là loại quả khi đội thu thập ra ngoài thu thập đã phát hiện ở rừng cây lá kim ở cực Bắc, hiện tại số lượng thu thập còn rất ít nên giá thành của loại quả này khá cao, nhưng tất nhiên Diêu Nguyên vẫn mua được.
Gương mặt của Ba Lệ ửng đỏ, cô nhẹ nhàng dùng một cái thìa múc một miếng nhỏ của “quả sữa bò”, trông giống hệt một hỗn hợp giữa bơ sữa, kem và sầu riêng, cảm giác như tan ngay trong miệng, để lại một hương thơm nhẹ nhàng của sữa vương lại, nhưng không hề có một chút ngấy nào, thật đúng là mỹ vị ngoài hành tinh, khiến cho một cô gái lạnh lùng như Ba Lệ múc vài thìa là đã ăn sạch, sau đó còn thèm thuồng nhìn sang quả sữa bò nằm bên đĩa của Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên mỉm cười, lại tách vỏ quả sữa bò của mình rồi đặt vào đĩa của Ba Lệ, nhìn thấy nụ cười trên môi của cô, anh nói:
- Quả sữa bò này kỳ diệu lắm, vốn là một loại quả khô, nhưng bên trong lại có phần thịt dạng lỏng và chất béo của thực vật, hiện tại phát hiện thấy chỉ ở rừng lá kim cực Bắc mới có, trước khi chúng ta tiến hành trồng trọt diện tích lớn thì có lẽ ngay cả anh mỗi tháng cũng chỉ được ăn hai ba quả.
Ba Lệ lại không trả lời gì cả, cô ăn xong hết quả sữa bò, đột nhiên liếc Diêu Nguyên rồi nói:
- Động tác của anh thành thạo quá… chắc hay thường giúp phụ nữ làm những việc tỉ mỉ thế này đúng không? Đúng là không thể nhìn ra, một thuyền trưởng sắt đá hóa ra lại là một tay lão luyện tình trường.
Diêu Nguyên cũng không hề tức giận, chỉ cười ha hả rồi nói:
- Kỹ năng quyến rũ phụ nữ của anh tuy không bằng với kỹ năng chiến đấu và chỉ huy, nhưng tính ra vẫn là chuyên gia đấy, dù vậy cũng không thể dựa vào đó mà nói anh là tay lão luyện tình trường được, em phải biết nghề nghiệp trước đây của anh là gì, đây đều là những việc bất đắc dĩ thôi, chứ nếu xét về phương diện tình trường thì…
Trong lòng Ba Lệ cảm thấy hơi vui vui, ngay cả cô cũng không hiểu tại sao mình lại vui nữa, nhưng lời nói của Diêu Nguyên thật sự đã làm cô hài lòng, dù vậy khi Diêu Nguyên vẫn chưa nói xong thì cô đã tò mò hỏi lại:
- Về phương diện tình trường thì… như thế nào?
Diêu Nguyên hơi ngẩn ra một chút, nhưng sau đó cười nói:
- Không có gì, nhưng mà chắc ít ra em cũng biết, anh đã khi nào là kẻ đào hoa chưa? Từ lúc rời khỏi Trái Đất cho đến giờ, em chính là người con gái đầu tiên mà anh mời đi chơi đấy.
Ba Lệ lặng lẽ gật đầu, hớp một ngụm nước ép quả đỏ tím, nhưng trong lòng cô lại chợt thoáng qua một suy nghĩ… sau khi rời khỏi Trái Đất thì không xảy ra chuyện gì, thế lúc còn ở Trái Đất thì sao? Ở đó đã từng xảy ra những chuyện gì?
Nhưng ý nghĩ ấy cũng không kéo dài bao lâu, lúc hai người ăn xong bữa sáng đơn giản thì ánh nắng bên ngoài cũng đã rực rỡ, nhiệt độ ngoài trời khoảng ba mươi mốt ba mươi hai độ, cũng không nóng lắm, đối với vùng biển ôn đới thì nhiệt độ này quả thật là vô cùng thích hợp, ánh nắng chiếu vào người không hề bỏng rát mà mang lại một cảm giác ấm áp dễ chịu, có điều, nói cũng phải, hành tinh này vẫn chưa hề bị tác động bởi sự ô nhiễm của quá trình hiện đại hóa, tầng ôzôn vẫn hoàn hảo không hề có lỗ thủng nào, cho nên ánh nắng ở hành tinh này không hề “độc” như ở Trái Đất, chỉ cần đặt vài dụng cụ che nắng là có thể yên tâm không bị bỏng nắng hoặc ung thư da gì cả.
Diêu Nguyên lúc này đã dẫn Ba Lệ đến bãi cát, ở đây đã được anh chuẩn bị còn đầy đủ hơn nữa, hai chiếc khăn lông và thảm đi biển, tạo nên chỗ nằm cho hai người trên một nơi khô ráo ở bãi cát, lúc này Diêu Nguyên thấy rất phấn khích, anh cởi bỏ y phục bên ngoài rồi nhảy xuống biển bơi một vòng, cả người nhanh chóng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng anh đột nhiên nhận ra Ba Lệ lại không hề biết bơi, cô dùng vẻ mặt không hề quan tâm nói rằng mình không muốn đi bơi, nhưng vẫn bị Diêu Nguyên kéo dần dần xuống biển, sau đó đành phải mặc đồ bơi bơi qua bơi lại một chút ở những chỗ mà cô còn đạp chân tới.
Có thể nhìn ra, Ba Lệ thật ra rất muốn bơi, nhưng cô lại hệt như một con mèo con sợ nước, chỉ dám đi tới lui ở những chỗ nước không sâu, hoàn toàn không hiểu biết kỹ thuật bơi lội, hơn nữa mỗi khi Diêu Nguyên ra xa cô một chút thì cả người cô trở nên căng thẳng, thế nên Diêu Nguyên dốc hết can đảm, trực tiếp giữ hông của cô để giúp cô bơi một vòng, đến hơn mười phút sau, hai người mới từ dưới biển bước lên bờ, nằm trên bãi cát phơi nắng.
- Vui không? Diêu Nguyên vừa đeo kính đen vừa vuốt vuốt tóc, hưởng thụ cảm giác yên ổn mà khó khăn lắm mới có được, sau đó quay sang hỏi Ba Lệ ở bên cạnh.
Ba Lệ lúc này đôi má hơi ửng đỏ, không biết bị đỏ là do phơi nắng hay bị đỏ là do lúc nãy được Diêu Nguyên ôm khi tập bơi, cô ngây người ra một chút rồi mới nói:
- Ừ, vui lắm, từ lâu đã muốn đi ngắm biển, nhưng mà không có cơ hội…
Diêu Nguyên im lặng một lát rồi đột nhiên nói:
- Lúc trước, sau khi xảy ra sự kiện vệ tinh, anh đã vội vàng trở về thủ đô để tìm mẹ con em, nhưng hai người lại biến mất, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Toàn thân Ba Lệ bỗng run lên một chút, nhưng một lúc lâu sau cô lại lạnh lùng nói:
- Lúc ấy tôi vẫn còn bé quá, nên không nhớ rõ nữa.
Diêu Nguyên nhẹ nhàng thở dài, rồi đưa tay ra vuốt nhẹ lên đầu của Ba Lệ:
- Thôi bỏ đi, đừng nghĩ những chuyện ấy nữa, hôm nay hiếm có dịp vui thế này, là lỗi của anh, sau này em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, những việc trước đây cứ quên hết đi.
Ba Lệ lần này không đẩy tay của Diêu Nguyên ra nữa, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu nói:
- Sau này sẽ hạnh phúc… còn anh thì sao? Sau này anh định làm gì?
Diêu Nguyên nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc chắn trước tiên sẽ thành lập chính phủ của nhân loại, anh sẽ trở thành người chấp chính trong ít nhất một trăm năm, cho dù là đối với chính phủ loài người cũng được, hay là đối với văn minh nhân loại cũng được, đây chính là lựa chọn tốt nhất, thời gian một trăm năm đủ dài, ít nhất sẽ sinh ra được bốn đời con cháu, bốn đời con cháu sẽ đủ tạo lập nền tảng cơ bản của tương lai nhân loại…
- Anh dự tính trong năm mươi năm sẽ giúp dân số loài người tăng lên khoảng năm triệu, tất nhiên, dân số cơ bản hiện tại có hơi thấp, cho nên anh định sau mười năm nữa, sau khi thủ đô tinh cầu mới đã xây xong, kết cấu xã hội đã ổn định rồi thì sẽ dùng đến kho dự trữ tinh trùng và trứng, sau đó chờ những đứa trẻ có DNA tốt nhất này trưởng thành, thế thì năm mươi năm sau tổng dân số sẽ có thể đạt đến khoảng năm triệu, đây chính là dự định giai đoạn đầu của anh.
- Còn về giai đoạn giữa, sau khi dân số đạt ít nhất năm triệu rồi thì tiếp theo sẽ bắt đầu quá trình phát triển hiện đại, tất nhiên cá nhân anh hoàn toàn không tán thành việc khai thác quá mức tinh cầu mới, anh cho rằng cần phải để cho tinh cầu mới giữ được môi trường hoàn hảo như hiện tại, lúc đó chắc chủ yếu sẽ phát triển vệ tinh và các hành tinh khác, thành lập các khu thuộc địa ngoại tầng không gian và ở các hành tinh khác, đồng thời thành lập một đội phi thuyền vũ trụ quy mô lớn, ngoài ra đợi sau khi hiểu hoàn toàn kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư thì có lẽ trong vòng một trăm năm, nhân loại sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc cách mạng công nghiệp này.
Ba Lệ dường như có hơi mất kiên nhẫn, cô lạnh lùng hỏi:
- Thế thôi à? Còn việc gì khác nữa không?
Diêu Nguyên cười ha ha hai tiếng, rồi lại đưa tay ra, nhưng lần này không phải để vuốt tóc của Ba Lệ mà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Một trăm năm tới, hay thậm chí là lâu hơn nữa… em có bằng lòng cùng nắm tay anh bước đi không? Cùng sống bên nhau đến răng long đầu bạc.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt của Ba Lệ trở nên đỏ bừng hệt như một quả táo chín vậy…