Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 203: Thành công và lây nhiễm






Khi con siêu quái thú sơ sinh được đưa về phi thuyền Hi Vọng, lập tức được chuyển giao cho Mitsuda Saburo và các nhà sinh vật học. Đồng thời, Diêu Nguyên cũng nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận, không thể để cho con siêu quái thú sơ sinh này hô hấp không khí trong phi thuyền Hi Vọng, hoặc tiếp xúc với bất kỳ vi khuẩn nào của Trái Đất, dẫn đến lây nhiễm. Bởi dù sao, nếu vi khuẩn, virus trên hành tinh này là mối nguy hại với loài người, vậy ai dám đảm bảo vi khuẩn, virus trên Trái Đất không có tác dụng ngược lại với các sinh vật trên hành tinh này.

Nhớ lại tiếng gầm thê lương của hai con siêu quái thú kia, trong lòng Diêu Nguyên cảm thấy xót thương. Nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời của mà thôi, việc cần làm vẫn phải làm. Hắn sẽ cố gắng bảo vệ con siêu quái thú sơ sinh này này.

Nhưng mấy giờ sau, con siêu quái thú sơ sinh chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay này, đem lại cho đám người Diêu Nguyên rắc rối không hề nhỏ.

Nó ăn rất nhiều.

Đúng vậy, với kích thước nhỏ như vậy, nhưng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, nó đã ăn hết gần 30kg cá. Đó là những động vật được các nhà khoa học bắt từ hành tinh, dùng cho việc thí nghiệm nên được nuôi nhốt trong môi trường cách ly, không hề bị lây nhiễm vi khuẩn trên Trái Đất, có thể dùng làm thức ăn cho giống siêu quái thú này.

Loại cá có chân sinh sống trong sông, tổng cộng có hơn ba con, mỗi con nặng từ 3-5kg. Còn cá bắt từ biển thì chỉ có một con, nặng đến hơn mười mấy kg, có thể coi như là tương đối lớn.

Khi bắt đầu đưa cá vào, vốn nó đang kêu xèo xèo một cách bất an chợt bình tĩnh lại, bắt đầu cắn nuốt các khối cá đưa vào. Một khối, hai khối, ba khối…

Cân nặng của con siêu quái thú sơ sinh này chỉ hơn 300 gram, nên các nhà khoa học chỉ dự định cho nó ăn khoảng 200 gram cá. Không ai ngờ, mấy chục giây sau không có cá ăn, nó lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, hơn nữa nhìn về nơi đựng cá gật gật liên tục. Một con ấu thú, toàn thân trắng nõn như ngọc, thực hiện động tác đáng yêu như vậy khiến cho ai nhìn vào cũng yêu mến. Hiển nhiên, nó làm thế vì ăn chưa no.

Vì vậy, các nhà khoa học cho thêm 50 gram cá nữa. Còn lại, cho dù con siêu quái thú sơ sinh có kêu như thế nào cũng không cho ăn tiếp. Thật lâu sau, khi ấu thú phát hiện không có thức ăn, nó chỉ có thể nằm xuống ngủ. Nhưng trước khi ngủ, một chuyện bất ngờ xảy ra, từ bụng nó tiết ra một cục phân khô ráo.

Các nhà khoa học nhanh chóng thu thập mẫu phân đó, đem đi xét nghiệm. Kết quả cho thấy, mẫu phân kia không hề có chất dinh dưỡng, phần lớn là cặn bã thừa của thức ăn và một phần nhỏ là nước. Mẫu phân này có cân nặng khoảng 300 gram. Nói cách khác, chỉ trong mấy phút đồng hồ, con siêu quái thú sơ sinh này đã ăn hết 350 gram cá, dùng chừng đó thời gian để tiêu hóa thức ăn sau đó bài tiết ra ngoài. Khả năng trao đổi chất của nó quả thật khiến cho người ta bất ngờ.

Lát sau, gần chỗ con siêu quái thú sơ sinh nằm ngủ lại xuất hiện một ít chất lỏng do nó bài tiết ra. Còn nó thì bình thản khẽ trở người, tiếp tục ngủ say. Các nhà khoa học thấy được cảnh đó chỉ có thể cảm thán không ngừng.

Biết được khả năng trao đổi chất của siêu quái thú xuất sắc như thế nào, cộng thêm dáng vẻ đói bụng của con siêu quái thú lúc trước. Cho nên mỗi lần đợi nó bài tiết chất thải xong, các nhà khoa học lại tiếp tục cho nó ăn. Con ấu thú này hoàn toàn không hề sợ hãi người lại, có bao nhiêu đồ ăn là nuốt hết bấy nhiêu. Dĩ nhiên, trong quá trình nuôi nấng, các nhà khoa học cũng lồng vào đó các chương trình kiểm tra, đo lường, xét nghiệm…Mà con ấu thú này cũng rất vâng lời, hơn nữa có trí tuệ rất cao. Rất nhiều xét nghiệm phức tạp nó đều phối hợp một cách hoàn hảo, nhưng đồng dạng, đồ ăn nó ăn cũng càng lúc càng nhiều.

Lúc Diêu Nguyên nhận được tin tức, là lúc nó nổi giận, không hợp tác xét nghiệm.

Con siêu quái thú sơ sinh này quá thông minh, còn nhỏ như vậy đã hiểu được khi để cho “những người xa lạ kia” làm gì đó mình, mới có thể nhận được đồ ăn. Dĩ nhiên, nó cũng biết mối quan hệ logic trong đó, tức là nếu “bọn người kia” làm gì đó mình, như vậy nhất định phải đưa kèm đồ ăn. Nếu không, ngươi mà cứ làm gì đó mà không cho ta ăn, thỏ lúc đói còn biết cắn người, huống chi nó là siêu quái thú.

Nó tuy chỉ nặng mấy trăm gram, nhưng với sức lực của mình, dù là người trưởng thành cũng khó bắt được nó. Cũng may là các chân của nó còn chưa phát triển hết, nên tốc độ không quá nhanh. Tuy nhiên, bù lại thì hàm răng trong miệng nó lại chẳng “hiền hòa” chút nào, chi chít toàn răng nhọn. Có lần nó chỉ khẽ cắn một miếng đã làm chiếc bàn kim loại thủng một lỗ nhỏ.

Nếu các nhà khoa học không làm gì đó với nó, mà nó nếu chờ một lúc không có đồ ăn thì mặc kệ mấy người bên cạnh, cuộn tròn mình lại, chìm vào giấc ngủ.

Diêu Nguyên nhìn thấy được cảnh đó, lắc đầu bất lực. Hắn chỉ đành ra lệnh cho người đi ra ngoài biển, bắt thêm nhiều cá trở về. Ít nhất phải bắt những con cá to to một chục, nhẹ nhất cũng phải 10kg/con. Trước tiên bắt khoảng hơn 10 con đã.

Cứ như vậy, con siêu quái thú sơ sinh bắt đầu cuộc sống “vui vẻ” của mình trên phi thuyền Hi Vọng. Mà quá trình nghiên cứu về nó cũng tiến triển cực nhanh. Vào ngày thứ hai, một bản báo cáo đã được đặt trước mặt Diêu Nguyên.

Bản báo cáo ghi rõ, loài siêu quái thú này có kết cấu sinh học hoàn toàn khác với con người. Cơ thể nó được tạo thành từ nhiều sợi cơ cường độ cao, cứng rắn như sắt. Độ cứng rất cao. Cho tới hôm nay, con siêu quái thú sơ sinh đã tăng thêm 300 gram cân nặng, nhưng thể hình của nó không hề thay đổi quá nhiều. Hiển nhiên, điều này có liên quan đến kết cấu da thịt đặc thù của nó.

Còn về hệ thống xương của bọn chúng cũng khác biệt với đại đa số động vật khác. Tuy không thể giải phẫu con siêu quái thú sơ sinh này, nhưng với cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, cho dù không cần giải phẫu cũng có thể thu được rất nhiều thông tin. Tỷ như thành phần trong xương. Theo kết quả, ngoại trừ những thành phần thường gặp trong xương động vật ra, điểm đáng chú ý là hàm lượng kim loại trong xương bọn chúng rất cao. Thay vì gọi là xương, có thể coi đó là một loại bán kim loại.

Về máu của chúng, bên trong có chứa một loại dung môi đặc thù, loại dung môi này có khả năng phân giải cực mạnh. Các nhà khoa học đã từng thử qua, cho dù sử dụng tế bào quái vật cũng sẽ bị loại dung môi này phân giải. Dĩ nhiên, một lần không thể dùng quá nhiều tế bào quái vật, bởi nếu không sẽ sinh ra tế bào quái vật chứa kháng thể. Vì nguyên nhân này, giống siêu quái thú kia mỗi lần chỉ ăn một ít thịt quái vật, mà không bị lây nhiễm cũng như bị nó cắn nuốt.

Ngoài ra, hệ tiêu hóa của giống siêu quái thú này cũng khác với con người. Trong cơ thể của chúng có một túi to, khi có thức ăn sẽ tập trung một lượng máu vào chiếc túi đó để lưu thông, tiêu hóa. Thực ra, siêu quái thú không hề có các cơ quan tiêu hóa như dạ dày, ruột. Nó dựa vào máu để tiêu hóa thức ăn. Điều này giúp cho nó có thể hấp thụ thức ăn trong một thời gian ngắn, sau đó bài tiết ra ngoài.

Đồng thời, loại dung môi đặc biệt trong máu của bọn chúng không chỉ dùng cho việc tiêu hóa, nó còn có thể dùng cho việc sát trùng. Chính xác hơn, loại dung môi kia cũng tương đương với cả một hệ thống miễn dịch. Một hệ thống miễn dịch mà ngay cả vi khuẩn, virus, vi sinh vật cũng có thể tiêu hóa! Dĩ nhiên, điều kiện cần là số lượng không quá lớn. Nếu số lượng vi khuẩn, virus quá nhiều, vượt qua số dung môi thì cho dù là siêu quái thú cũng sẽ bị lây nhiễm.

Thứ mà Mitsuda Saburo đang tìm kiếm chính là nó, loại dung môi kia là chất phụ gia cuối cùng trong siêu vắc xin dành cho người bình thường. Nó có tác dụng giảm bớt tác dụng phụ của các thành phần trong tế bào quái vật, tạo nên loại siêu vắc xin cho người bình thường!

Cứ thế, thời gian trôi qua, thân thể con siêu quái thú sơ sinh cũng bắt đầu lớn lên. Khẩu phần ăn trong một ngày của nó đã lên tới 400 kg thịt cá, thể trọng cũng đạt khoảng 2000 gram. Tuy nhiên, hình dáng bên ngoài của nó vẫn là một con quái thú ngây thơ như lúc đầu. Hơn nữa, khi lớn lên, nó đã bắt đầu phân biệt được đâu là người chăm sóc nó, đâu là thức ăn. Có một lần, một nghiên cứu sinh trong lúc tiến hành đo đặc trọng lượng của con siêu quái thú, nó chợt há miệng cắn vào đầu ngón tay của nghiên cứu sinh kia. Lúc ấy, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều kinh hãi. Nhưng may mắn thay, ngón tay của nghiên cứu sinh kia vẫn nguyên vẹn. Bởi nó không hề cắn, mà chỉ ngậm miệng lại, kêu xèo xèo, ngẩng đầu lên làm động tác đòi ăn.

Cùng lúc đó, ước chừng khoảng hai ngày trước, hai con siêu quái thú chợt xuất hiện ở ven rừng, cách thủ đô chuẩn bị xây dựng chỉ hơn 20 km. Lúc ấy, phi thuyền tuần tra lập tức phát tín hiệu báo động, chiến đoàn số hai thuộc quân đoàn vũ trụ chịu trách nhiệm ở khu vực này lập tức xuất phát. Nhưng khi đến nơi, bọn họ chỉ thấy trên mặt đất là hơn mười thi thể động vật lớn nhỏ.

Cứ như vậy, mỗi ngày hai con siêu quái thú lại xuất hiện. Đợi đến lúc chiến đoàn thuộc quân đoàn vũ trụ đến nơi thì bọn chúng lại biến mất, để lại trên mặt đất các thi thể động vật. Điều này làm cho Diêu Nguyên hơi nghi ngờ. Khi kiểm tra cân nặng của các thi thể trên, mới phát hiện nó vừa khít với khối lượng thức ăn mà con siêu quái thú sơ sinh ăn mỗi ngày.

Đó là sự quan tâm của cha mẹ sao?

Hay là, giống siêu quái thú này đang muốn trao đổi?

Thực tế, Diêu Nguyên không hề muốn diệt sạch giống siêu quái thú này. Bởi vì bọn chúng không phải là quái vật, bọn chúng là sinh vật nguyên thủy trên hành tinh này. Nếu loài người tiêu diệt bọn chúng, chiếm lấy hành tinh này, như vậy liệu có khác gì bọn người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất, tiêu diệt loài người? Huống chi, cho dù muốn tiêu diệt bọn chúng cũng không hề dễ dàng. Chỉ mới trong một khu vực rừng rậm nhỏ bé đã phát hiện được 5 con siêu quái thú. Như vậy, tính trên cả hành tinh, bọn chúng có bao nhiêu con đây?

Nếu như có thể giao tiếp với bọn chúng, hơn nữa nếu bọn chúng có thể thuần hóa như con siêu quái thú sơ sinh, như vậy tại sao không thuần hóa bọn chúng, tựa như loài chó thời xa xưa đây? Loài người lại có thêm một đồng bạn, hơn nữa đồng bạn này lại cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như có thể thuần hóa bọn chúng, như vậy sau này, cho dù là người bình thường cũng có thể vào rừng săn thú…Đừng quên, hành tinh này có động vật hoang dã tương tự như khủng long a.

Trong lúc Diêu Nguyên suy nghĩ, một tin tức khác lại được truyền về từ phi thuyền tuần tra.

Vào ngày thứ sáu kể từ khi bắt được con siêu quái thú sơ sinh, hai con siêu quái thú lại một lần nữa xuất hiện ở ven rừng. Nhưng thông qua thiết bị thăm dò, có thể thấy được con siêu quái thú có hình thể lớn hơn, chiếc chân bị kiếm chấn động sóng cao tần làm bị thương, vết thương đã bắt đầu chảy mũ. Hơn nữa, bước chân của nó hơi run rẩy, hiển nhiên, nó đã bị nhiễm bệnh…

Nó đã nhiễm bệnh từ vi khuẩn, virus đến từ Trái Đất!