Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 202: Cho ăn




Cảm giác này khiến cho Diêu Nguyên bàng hoàng hồi lâu.

Trước không bàn đến kỹ năng của toàn năng giả. Chỉ riêng giả thuyết sinh mạng đều có linh hồn đã lật đổ hoàn toàn các lý luận duy vật trong đầu hắn. Thật sự có linh hồn trong sinh vật sao?

Đúng vậy, truyền đạt giả có khả năng thấy được các quả cầu ánh sáng đại diện cho con người. Nhưng cảnh tượng đó được nhiều nhà khoa học cho rằng đó không phải là linh hồn, mà có thể là ý thức, suy nghĩ, hoặc là sóng điện não, năng lượng sinh mệnh…

Bọn họ không tin, hay đúng hơn không muốn tin vào việc linh hồn có tồn tại. Bởi nếu linh hồn có tồn tại, như vậy khoa học có thể lý giải nó không? Thứ kia cũng quá duy tâm rồi.

Nhưng lúc này không phải lúc để suy nghĩ thứ này. Diêu Nguyên đứng dậy, nói với người binh lính bên cạnh:

-Chuyện này cậu tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài. Đúng rồi, tên cậu là?

Người binh lính trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, lập tức kích động đáp:

-Hạm, hạm trưởng, tên tôi là Jer…Jerry…

Thấy được thần tượng mà mình ngưỡng mộ bấy lâu, thế nên ngay cả lời nói của hắn cũng cà lăm.

Diêu Nguyên vỗ bờ vai hắn khen ngợi:

-Cậu đã làm rất tốt. Khi đối mặt với siêu quái thú vẫn không bỏ mặc đồng đội chạy tốn. Cậu là một người đàn ông dũng cảm. Trở về trị liệu cho tốt đi. Ngồi phi thuyền vận chuyển trở về phi thuyền Hi Vọng, vết thương này sẽ ổn thôi. Ghép chi, tái tạo chân tay không còn là vấn đề khó với nền y học của chúng ta nữa.

Jerry ngẩn người, vội vàng hỏi:

-Vậy hạm trưởng thì sao? Chẳng lẽ ngài định…

-Đúng, ta định tiếp tục truy đuổi hai con siêu quái thú kia.

Diêu Nguyên không có ý che dấu, nói tiếp:

-Hai con siêu quái thú kia quá nguy hiểm. Do loài người đã từng đả thương nó, nên nó chắc chắn rất hận con người. Hơn nữa, vì một nguyên nhân không rõ mà bọn chúng không muốn rời khỏi khu vực này, chỉ tập trung tập kích chúng ta. Nơi này rất gần thủ đô, bây giờ tạm thời không có chuyện, nhưng đợi đến lúc mọi người từ phi thuyền Hi Vọng bước xuống đất, hai con siêu quái thú này là một mối nguy hiểm lớn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả một đám quân đội quái vật.

Cho nên, nhất định phải giết chết bọn chúng. Ít nhất phải xua đuổi bọn chúng đi chỗ khác. Hơn nữa, việc nghiên cứu siêu vắc xin cho người bình thường có thể cần máu của bọn chúng. Nếu có thể, ta sẽ cố gắng bắt sống một con.

Nói tới đây, Diêu Nguyên nở nụ cười với Jerry:

-Đừng lo cho ta. Ta vốn là một đoàn trưởng của quân đoàn vũ trụ mà. Nếu như lúc trước ta có thể đả thương bọn chúng, như vậy ta cũng có thể giết chết chúng. Hơn nữa, ta cũng không phải đơn độc một mình. Xung quanh đây có tới bốn chiến đoàn thuộc quân đoàn vũ trụ. Bọn họ sẽ theo tín hiệu ta để lại để tiếp ứng cho ta. Được rồi, không nói nhiều nữa. Hai con siêu quái thú kia đang chạy đi, ta phải đuổi theo bọn chúng. Cứ như vậy đi.

Lời vừa dứt, Diêu Nguyên cầm lấy thanh kiếm chấn động sóng cao tần trên tay Jerry, cả người lay động đã biến mất trong rừng rậm. Chiến trường chỉ còn lại Jerry và thi thể của Peter, à nếu không kể đến phi thuyền vận chuyển đang bay tìm chỗ đáp ở phía trên.

Jerry nhìn về hướng Diêu Nguyên biến mất, im lặng một lúc lâu. Lát sau, hắn ngồi xuống bên cạnh xác của Peter, vẽ một dấu thập tự giá lên trán của hắn, thì thầm:

-Cậu thật may mắn. Linh hồn cậu đã trở về cõi vĩnh hằng. Thì ra đây mới là cõi vĩnh hằng đích thực, linh hồn…

Bỏ qua chuyện đó, chúng ta hãy cùng quay lại với Diêu Nguyên. Dọc đường, dựa vào kỹ năng của dự tri giả, hắn cứ đi thẳng vào nơi có dự cảm nguy hiểm. Tốc độ di chuyển trong rừng của hắn cực nhanh, còn cảm giác nguy hiểm kia cũng có tốc độ di chuyển nhanh không kém. Hiển nhiên, hai cảm giác nguy hiểm kia đến từ hai con siêu quái thú, vị trí trốn chạy của bọn chúng được Diêu Nguyên cảm nhận được.

Thực tế, siêu quái thú rất mạnh. Tuy hình thể của bọn chúng không lớn lắm, nhưng tốc độ và sức mạnh của bọn chúng lại cực kỳ kinh khủng. Đặc biệt, thân thể bọn chúng lại vô cùng cứng rắn. Lớp vảy giáp bên ngoài của chúng có độ cứng gần như tương đương với các loại hợp kim được gia công đặc biệt. Tuy không thể hoàn toàn ngăn chặn được đạn Gauss, nhưng lại có thể giảm bớt thương tích bằng cách làm chệch hướng viên đạn, tác dụng đó cũng có ảnh hưởng đến kiếm chấn động sóng cao tần. Đây cũng là lý do mà Diêu Nguyên chỉ có thể làm bị thương một con trong bọn chúng, mà không thể giết chết.

Tốc độ phản ứng thần kinh của bọn chúng cũng rất nhanh. Nếu khái quái một cách chi tiết, có thể tương đương với một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ có tốc độ di chuyển lên tới 350m/s. Phản xạ thần kinh như vậy gần như vượt qua toàn bộ các binh lính trong quân đoàn vũ trụ, thậm chí còn gấp đôi! Sự chênh lệch là không thể nào tưởng tượng nổi. Thông thường, chỉ hơn nhau một chút đã đủ quyết định thắng thua, huống chi là vượt qua quá nhiều như vậy.

(Để dễ hình dung, với phản xạ thần kinh của anh chàng Jerry trong chap trước, tốc độ di chuyển chỉ đạt được khoảng 80m/s, còn siêu quái thú lại tương đương với một chiến sĩ có tốc độ di chuyển lên tới 350m/s. Không ăn hành mới lạ!)

Trong toàn bộ quân đoàn vũ trụ, chỉ có Diêu Nguyên mới có thể đối đầu với bọn chúng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phải đích thân đến đây.

Huống chi, hắn còn có một suy đoán mơ hồ…

Các con siêu quái thú lúc trước, vô luận là giống đực hay cái, đều hành động đơn độc. Nếu gặp phải kẻ thù quá mạnh, bọn chúng sẽ từ bỏ lãnh địa của mình mà chạy trốn. Nhưng lúc này lại có một cặp siêu quái thú đực – cái sống cùng nhau, hơn nữa khi gặp phải quân đoàn vũ trụ, bọn chúng không hề chạy trốn mà vẫn kiên trì ở chỗ này. Quan trọng trọng hơn, bọn chúng giết nhiều quái vật như vậy, lại đem thịt bảo quản một cách cẩn thận…Nên biết, bọn chúng chỉ có hai con mà thôi…

Chẳng lẽ, bởi vì bọn chúng…

Vì lẽ đó, Diêu Nguyên lúc đầu cũng không định tấn công hai con siêu quái thú ngay. Hắn chỉ âm thầm bám theo từ xa, đồng thời sử dụng thiết bị liên lạc ra lệnh cho các chiến đoàn khác, yêu cầu bọn họ canh gác các khu vực dọc theo đường đi của hai con siêu quái thú, không nên đuổi theo tấn công. Hắn cần phải xác nhận chuyện này.

Bốn giờ kế tiếp, Diêu Nguyên vẫn theo sát hai con siêu quái thú ở đằng xa. Dù sao trang phục chiến đấu hoàn toàn kín, không sợ hai con siêu quái thú này ngửi thấy mùi của mình. Nhưng do liên tục sử dụng kỹ năng tân nhân loại trong một thời gian dài nên hắn có hơi mệt mỏi và đói.

Từ lúc hắn biết mình trở thành toàn năng giả cấp hai, qua một đoạn thời gian kiểm tra, bước đầu có thể xác nhận thời gian sử dụng kỹ năng tân nhân loại gần như gia tăng gấp đôi, ngoài ra tính hữu hiệu cũng được tăng cường rõ rệt. Tuy không thể so sánh với từng tân nhân loại riêng biệt chuyên về một kỹ năng như cảm ứng giả, thanh tích giả…nhưng hắn đã khá hài lòng với kết quả đạt được. Bởi chỉ riêng như vậy, thực lực của hắn gia tăng đâu chỉ gấp đôi, đây không phải là thứ có thể tính toán như toán học.

Cứ thế, thêm 10 tiếng nữa trôi qua, tốc độ chạy trốn của hai con siêu quái thú đã giảm xuống. Cuối cùng, bọn chúng dừng lại tại một địa phương xa lạ. Còn anh chàng Diêu Nguyên của chúng ta vẫn kiên trì với cái bụng đói meo bám theo sát nút. Hắn không chút nào mất cảnh giác, vẫn kiên trì chờ đợi. Thêm chừng một tiếng nữa, khi đã xác nhận hai con siêu quái thú không hề di chuyển, Diêu Nguyên lập tức phát tín hiệu kêu gọi phi thuyền vận chuyển tuần tra ở gần đó, lưu lại tọa độ này. Sau đó, hắn từ từ lùi lại, khi đến vị trí an toàn, gặp phi thuyền vận chuyển trở về phi thuyền Hi Vọng.

Diêu Nguyên vội vã nghỉ ngơi bổ sung năng lượng. Đến giữa trưa thứ hai, Diêu Nguyên tinh thần sung mãng, võ trang tận răng cùng Ưng và Lưu Bạch bước lên phi thuyền vận chuyển, bay về tọa độ được lưu lại lúc trước.

Không lâu sau, ba người đáp xuống cánh rừng gần đó. Sau 10 phút di chuyển cẩn thận, ba người đi đến gặp phải một chiếc hồ lớn. Không đợi Diêu Nguyên ra lệnh, Ưng đã sử dụng kỹ năng của thanh tích giả, quan sát và ghi nhớ từng tấc đất xung quanh vào trong não mình.

-Chỗ này, chỗ này có dấu chân rất nhỏ. Đúng vậy, ở chỗ lùm cây khô héo nhất định có gì đó. Bởi theo dấu vết để lại, hai con siêu quái thú dừng lại ở chỗ đó lâu nhất!

Ưng sau khi quan sát mấy phút, chỉ vào một lùm cây um tùm ven hồ.

Diêu Nguyên ra một chỉ hiệu cẩn thận cho hai người Ưng và Lưu Bạch, sau đó từ từ đi đến chỗ mà Ưng chỉ. Đầu tiên hắn sử dụng của dự tri giả, khi không phát hiện có nguy hiểm mới nhẹ nhàng lấy tay gạt đống cành cây khô héo ra…Thứ hiện ra trước mắt hắn là một vật thể hình cái bát được móc ngược lên, bên trong trống rỗng. Nếu muốn tiến vào phải đi theo đường từ dưới hồ lên. Kết cấu của nó thật sự rất tinh xảo, tổng thể hơi giống với tổ của rái cá trên Trái Đất, nhưng tinh tế hơn nhiều.

Khi Diêu Nguyên phá vỡ chiếc tổ kia, thấy được một con vật nhỏ như chuột đang kêu xèo xèo. Nó lớn chỉ bằng nửa bàn tay người lớn, cả người trắng nõn, lớp vảy đen bên ngoài thậm chí còn chưa kịp mọc, có sáu đôi chân nhỏ xíu. Nó thậm chí còn chưa mở mắt, đột ngột khi tiếp xúc với không khí trong lành nên mới kêu lên.

-Tình mẫu tử thật kỳ diệu. Quả nhiên, cho dù là sinh vật ngoài hành tinh cũng không ngoại lệ. Bọn chúng đang nuôi nấng đứa bé này mới không rời bỏ nơi này.

Diêu Nguyên cẩn thận đem nâng con siêu quái thú sơ sinh kia lên, đưa cho Lưu Bạch đang chạy tới. Lưu Bạch vội vã lấy ra một chiếc hòm vô trùng. Trong chiếc hòm này hoàn toàn không hề có vi khuẩn, kể cả vi khuẩn từ Trái Đất. Cho dù sử dụng bây giờ, bên trong hòm cũng chỉ có vi khuẩn từ hành tinh này, như vậy vẫn vô hại với con siêu quái thú sơ sinh này.

Cứ thế, Lưu Bạch cẩn thận dùng chiếc khăn vô trùng lau nhẹ thân thể của con siêu quái thú sơ sinh, đặt nó vào chiếc hòm. Làm xong, hắn khẽ gật đầu với Diêu Nguyên bên cạnh.

Diêu Nguyên lập tức ra lệnh thông qua thiết bị liên lạc:

-Phi thuyền vận chuyển, mau thả thang dây xuống. Mau lên, ta cảm giác hai con siêu quái thú đang cấp tốc quay trở về.

Thực tế, không cần Diêu Nguyên nhắc nhở, từ trên phi thuyền vận chuyển, các binh lính cũng thấy được cây cối vùng lân cận liên tiếp sụp đổ. Hiển nhiên đây là kết quả của việc hai con siêu quái thú điên cuồng chạy về. Nhanh chóng, một chiếc thang dây được buông xusong, ba người vội vã bắt lấy và leo lên phi thuyền vận chuyển.

Khi phi thuyền vận chuyển từ từ bay lên được 200 mét, bỗng nhiên từ bên dưới có một vật thể màu đen từ bên dưới phóng lên từ một ngọn cây. Nhưng chỉ bay lên được khoảng 130-140 mét thì đã hết đà, nặng nề rơi xuống, để lại một tiếng gầm thê lương vang vọng trong lỗ tai của mọi người trên phi thuyền!