Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 161: Đột kích!







-Yên tâm, có hạt Genesis thì những tin hiệu kia không thể nào truyền ra ngoài được.

Trên đường trở về phòng chỉ huy tác chiến, Trương Hằng cố gắng an ủi Diêu Nguyên. Nhưng lời nói tiếp theo của Diêu Nguyên lại khiến cho cả người Trương Hằng lạnh buốt.

-Thực ra, về phương diện này, ta đã sớm suy nghĩ từ lâu. Đó là vấn đề khả năng cực hạn của hạt Genesis.

Diêu Nguyên vừa đi vừa nói.

-Đầu tiên, hạt Genesis được coi có khả năng ngăn chặn toàn bộ tín hiệu điện tử. Các thí nghiệm cũng chứng minh điều này, nhưng chỉ có một loại tín hiệu là nó không thể nào ngăn chặn.

Trương Hằng sửng sốt, hỏi:

-Là tín hiệu nào?

-Sóng điện tử bên trong cơ thể con người, ví dụ như sóng điện não!

Diêu Nguyên sải bước, tiếp tục:

-Đó là chính là khả năng giới hạn mà hạt Genesis có thể làm được. Dĩ nhiên, chúng ta còn phải cảm ơn khả năng giới hạn này. Bởi nếu không, chúng ta đã sớm chết sạch trong quần thể chiến hạm kia rồi. Bất quá, sự giới hạn này lại đưa chúng ta vào khốn cảnh.

Lúc trước khi chúng ta bị tấn công, ta còn chưa nhận ra. Nhưng khi cậu nói cho ta biết về hoàn cảnh ra đời của đám quái vật này, ta chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái. Đó là việc phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai làm sao chỉ huy nhiều quái vật con như vậy đây? Nếu theo như lời cậu, đám quái vật này đều có chung ý thức. Như vậy, khi chiến đấu trong tình huống có hạt Genesis, nó làm sao chỉ huy toàn bộ chiến trường đây?

Diêu Nguyên càng nói, sắc mặt của hắn càng xanh lại. Lát sau mới tiếp lời:

-Cho nên, ta đưa ra một giả thuyết. Chiếc phi thuyền quái vật sử dụng ý thức để điều khiển đám quái vật con này. Hay nói cách khác, nó sử dụng một loại tín hiệu tương tự như sóng điện não. Tựu như việc con người chúng ta chỉ dựa vào ý nghĩa đã có thể điều khiển tay, chân. Thì phi thuyền quái vật kia, nó cũng chỉ dựa vào “ý nghĩ” để khống chế toàn bộ quái vật con. Dĩ nhiên, do cách trở về không gian, nên việc điều khiển hơi khó khăn, như việc tay chân chúng ta bị cắt rời, nhưng vẫn có thể điều khiển được nó. Tuy có vẻ khó tin nhưng điều này rất có khả năng xảy ra.

Trương Hằng suy nghĩ một lát, sắc mặt hắn trở nên trắng bệnh, hỏi:

-Nói cách khác, chiếc phi thuyền quái vật kia đã biết tình hình ở nơi đây rồi?

-Tám chín phần là như thế rồi…Cho nên, chúng ta mới cần phải chứng minh điều này.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến được phòng chỉ huy tác chiến. Bên trong, các binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ, các sĩ quan chỉ huy thuộc lực lượng phòng vệ, các sĩ quan cao cấp trong quân đội, cũng như các đội viên trong tiểu tổ Hắc Tinh như Vương Quang Chính đã sớm có mặt.

Diêu Nguyên không có ý định dấu giếm, hắn đem tình huống trong phòng thí nghiệm thuật lại cho mọi người biết, đồng thời nói lên dự đoán của mình. Cho đến khi mọi người đang im lặng suy nghĩ, hắn mới đưa ra mệnh lệnh:

-Kế tiếp sẽ là một tràng chiến khốc liệt. Đầu tiên, bảy doanh thuộc lực lượng phòng vệ, các ngươi phải bảo vệ công trình phòng ngự trên mặt đất hoàn hảo. Không tiếc tiêu hao gì cả. Cần vũ khí, công sự, trang thiết bị, năng lượng gì, ta sẽ cung cấp với số lượng lớn nhất.

Các sĩ quan chỉ huy bảy doanh lập tức đứng lên, hô:

-Rõ, thưa trưởng quan. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!

Sau đó, Diêu Nguyên nhìn về các quân đoàn vũ trụ, hắn nhìn chung quanh một lát rồi nói:

-Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu, Vương Đan Đán, cả Ưng nữa. Ta muốn bốn người lập tức điều khiển phi thuyền chiến đấu số 003 – phiên bản dành cho tân nhân loại, tiến hành trinh sát bầu trời. Đồng thời, ta muốn các ngươi tiến hành giám thị không gian ngoài vũ trụ trong phạm vi nhất định. Phạm vi trinh sát do các ngươi tự quyết, nhưng tuyệt đối không được tới gần quỹ đạo bay của vệ tinh số hai. Ta cho rằng bọn chúng có thể có vũ khí phòng không, Ách…ta cho các ngươi ba tiếng trinh sát. Sau ba tiếng, vô luận có thu hoạch gì cũng phải quay về phi thuyền Hi Vọng. Ta muốn nhận được báo cáo về các thông tin thu thập được trong thời gian ngắn nhất.

Ưng là đội trưởng, Thích Hiểu Điểu là đội phó kiêm tham mưu. Các ngươi lập tức lên đường, thời gian tính từ bây giờ…

Diêu Nguyên nhìn đồng hồ trên tay, nói tiếp:

-Bây giờ là 3 giờ 27 phút chiều, ta muốn nhận được báo cáo trinh sát trước 6 giờ 35 phút.

Ưng lập tức đứng lên chào, không dài dòng dẫn theo ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu, Vương Đan Đán với khuôn mặt hưng phấn rời khỏi phòng.

Diêu Nguyên nhìn về phía Vương Quang Chính, nói:

-Lão Vương, trận chiến phòng ngự này nhờ vào cậu. Nếu như ta đoán không sai, chúng ta sẽ bị tấn công với quy mô lớn. Số lượng cụ thể vẫn chưa rõ. Cho nên, nếu bị tấn công, ta hi vọng cậu chi huy lực lượng phòng vệ thủ vững chiến trường. Cho đến khi phi thuyền Hi Vọng thoát khỏi mặt đất mới thôi.

Vương Quang Chính lập tức đứng lên chào, nhưng đưa thêm ý kiến:

-Trong thông tin tình báo có đề cập đến việc quân địch có không quân. Nếu không quân của chúng được trang bị vòng bảo hộ điện từ, lực lượng phòng vệ sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.