-Như vậy có thể thấy phạm vi nguy hiểm chỉ trong 290 km thôi, còn phạm vi 10 km xung quanh mảnh nhỏ thì khu vực bình thường trở lại.
Khi thiết bị khôi phục, Diêu Nguyên không lập tức điều khiển tàu con thoi bay về mảnh vỡ chiến hạm, mà dừng tàu lại, khởi động thiết bị thăm dò. Đầu tiên là xác định khoảng cách từ tàu đến mảnh vỡ, rồi dò xét tình hình bên trong chúng.
Hơn mười phút sau, Diêu Nguyên gửi thông tin về phi thuyền Hi Vọng, rồi lái tàu con thoi bay về mảnh vỡ.
Đoạn đường vừa rồi đã làm cho mọi người kinh hãi, nhưng cũng chỉ hữu kinh vô hiểm. Hiện tại, khi tàu con thoi càng lúc càng đến gần mảnh vỡ chiến hạm, Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt đều đồng loạt cảnh bảo. Bọn họ cảm nhận được nguy hiểm ở phía trước, nhưng không phải nguy cơ tử vong ngay lập tức. Nói ra thì nó như mối nguy hiểm mà Trương Hằng từng cảm nhận được hồi ở tiểu hành tinh. Có nguy hiểm nhưng không xảy ra ngay lập tức, nó sẽ từ từ đến gần, càng lâu càng nguy hiểm hơn.
Thực ra, không chỉ hai người họ cảm nhận thấy, Diêu Nguyên cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng tình huống này sớm được tiên liệu trước. Nếu mảnh vỡ có hệ thống phòng ngự tầm xa thì tàu con thoi sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng vô luận ra sao, họ không thể buông bỏ kế hoạch. Bởi nền khoa học kỹ thuật loài người vẫn chưa đủ giúp họ sinh tồn trong vũ trụ, tuy đến giờ chưa gặp phải nguy hiểm gì khi sử dụng bước nhảy không gian. Nhưng dân gian có câu: đi đêm có ngày gặp ma. Nếu nền khoa học của loài người không thể điều khiển kỹ thuật này, như vậy sớm muộn nền văn minh loài người sẽ bị xóa xổ trong vũ trụ mênh mông.
Chính vì thế!
Diêu Nguyên đã quyết tâm liều chết, cho dù phi thuyền Hi Vọng không sử dụng bước nhảy không gian, ở đây chờ đợi một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm…Cho dù hắn chết trong chiến dịch này, cho dù phải tốn thời gian hai thế hệ, bọn họ phải đoạt được nền khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh này!
Bởi vì muốn bước vào cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, hơn nữa hoàn toàn nắm vững kỹ thuật mới, đó không phải là chuyện trong một hai năm, sợ rằng mất cả trăm nữa cũng chưa chắc hoàn thành…
-…Còn cách mảnh vỡ 4km nữa. Mọi người, chúng ta sắp đến được mục tiêu rồi. Ta muốn mọi người xác nhận lần nữa nhiệm vụ của từng người. Trương Hằng, Nhâm Trừu Nguyệt?
Diêu Nguyên một tay lái tàu, một bên hỏi mọi người.
Trương Hằng vội nói:
-Nhiệm vụ của ta là dự cảm nguy hiểm, đặc biệt là nguy hiểm từ hệ thống bảo vệ bên trong mảnh vỡ phi thuyền.
Nhâm Trừu Nguyệt chần chờ một lát rồi nói:
-Nhiệm vụ của ta cũng là dự cảm các loại nguy hiểm có phạm vi lớn và lâu dài, tỷ như các loại thiết bị tự hủy.
Diêu Nguyên gật đầu, nhìn về các thành viên còn lại trong tiểu đội Hắc Tinh.
-Nhiệm vụ của chúng ta cơ bản đều giống nhau. Bảo vệ Trương Hằng, Nhâm Trừu Nguyệt và Nhâm Đào, cảnh giới bốn phía, sẵn sàng tấn công mục tiêu, đồng thời tìm lối đi an toàn. Đảm bảo mọi người thu thập vật thể an toàn.
Đám người Lý Hải Vân cùng lên tiếng.
Ưng nói:
-Nhiệm vụ của ta là bắn tỉa, đặc biệt khi phát hiện thiết bị bảo vệ hạng nặng, sẽ dùng kỹ năng của thanh tích giả đánh vào điểm yếu để phá hủy chúng.
Hắc Thiết nói:
-Nhiệm vụ của ta là trợ giúp hỏa lực, khi gặp tình huống vũ khí bình thường vô hiệu, sẽ dùng súng lục Gauss.
Dương Ngõa La nói:
-Ta là nhân viên phá hủy, khi phát hiện khoang thuyền bị đóng kín hoặc két sắt, cố gắng phá hủy chúng mà không làm tổn hại đến vật chứa bên trong.
Tạ Hiểu Nham cũng nói:
-Ta là liên lạc viên. Nhiệm vụ của ta là quan sát tín hiệu từ thiết bị liên lạc của mọi người. Một khi tín hiệu bị nhiễu, ta sẽ sử dụng thiết bị liên lạc phát ra sóng ngắn cao tần để kết nối mọi người, đảm bảo việc trò chuyện trong khu vực bị nhiễu tín hiệu.
Nhâm Đào là người cuối cùng lên tiếng:
-Ta là suy luận giả. Nếu có cơ quan mai phục hoặc tình huống bí hiểm gì thì ta sẽ suy nghĩ tìm biện phá…Bất quá, có chắc là có trường hợp đó sao?
Diêu Nguyên khẽ cười:
-Ta cũng không biết ngươi có hữu dụng hay không. Nhưng ít nhất, phải tính toán mọi khả năng có thể xảy ra. Mọi người có thể chết, nhưng tuyệt không thể chết vì sơ sót của ta. Đây là yêu cầu thấp nhất mà ta tự đặt cho mình.
-Tốt lắm, đã đến mảnh vỡ chiến hạm rồi…
Lúc này, mảnh vỡ chiến hạm đã ở trước mặt tàu con thoi. Diêu Nguyên điều khiển tàu bay chậm lại, tìm lối vào mảnh vỡ. Chiến hạm này thật ra đã gãy lìa, đây cũng chỉ là vài mảnh vỡ tương đối lớn lưu lạc ngoài không gian. Diêu Nguyên hi vọng kiếm được một nơi neo tàu con thoi lại, nhưng đáng tiếc không có chỗ nào thích hợp.
-Vậy sử dụng cánh tay robot để cố định tàu vậy.
Diêu Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể làm thể. Khi tìm được lổ hổng lớn nhất có thể, liền lái tàu con thoi cẩn thận nhích tới gần. Tàu cách lổ hổng tầm 1m thì hắn liền khởi động các cánh tay robot trên tàu cố định với mép lỗ hổng. Sau một hồi lắc lư, tàu con thoi cuối cùng đã bám vững vào mảnh vỡ.
-Tốt lắm, kế tiếp là lúc thám hiểm.
Diêu Nguyên đứng lên khỏi ghế lái, cầm khẩu tiểu liên cải tiến, dẫn đầu mọi người đi về cửa. Khi cửa tàu mở ra, đối diện chính là lỗ hổng trên mảnh vỡ chiến hạm. Nơi ấy chỉ có bóng tối mù mịt, không có chút ánh sáng, tựa như mồm của một con quái thú mở rộng chờ mọi người tiến vào. Diêu Nguyên hét dài một tiếng:
-Thân vi Hắc Tinh!
Tiếng hét vừa vang lên thì hắn đã nhảy ra khỏi cửa, đặt chân lên mảnh vỡ.
Đám người Hắc Thiết theo sát phía sau, bọn họ đồng loạt hét to:
-Thắng tử vô hám!
Mọi người đồng loạt nhảy ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Trương Hằng, Nhâm Đào và Nhâm Trừu Nguyệt ba người, Trương Hằng hơi chần chờ một lát, nhưng cũng hét lên và nhảy ra. Còn Nhâm Đào và Nhâm Trừu Nguyệt, Nhâm Đào quay sang Nhâm Trừu Nguyệt nói:
-Tui nhảy trước hay bà nhảy trước?
Nhâm Trừu Nguyệt đang khẽ nâng đôi môi nhỏ nhắn, lẩm bẩm:
-Đã lấy khẩu hiệu sao không lựa cái nào oách oách một chút chứ? Ít ra cũng oai như câu nói trong Terminator 6 – Ta sẽ trở lại chứ. Ta nhảy trước đây, ông biết tui không thích đi cuối mà.
Nhâm Đào không để ý chỉ cười cười, để Nhâm Trừu Nguyệt nhảy xong hắn mới nhỏ giọng nói:
-Khẩu hiệu đó thật ra nghe cũng oai đó chứ.
Tiếng vừa dứt, hắn cũng nhảy ra khỏi tàu.
Lúc này, ở lỗ hổng, đám người Diêu Nguyên không mở đèn pin lên mà chỉ im lặng chờ, chờ những người phía sau. Khi Diêu Nguyên giơ tay lên ra hiệu cho mọi người lấy vũ khí ra, hắn mới mở đèn pin cường độ cao.
Đập vào mắt mọi người là một nơi đầy mảnh vỡ. Đâu đâu cũng thấy mảnh vỡ kim loại, đồ vật….tràn đầy cả khoang thuyền. Bất quá, từ hình dạng của khoang thuyền, mọi người vẫn có thể tượng ra hình dáng nguyên mẫu của nó.
Nói thật, trong lòng mọi người có chút bồi hồi, bởi…khoang thuyền này không phải là nơi công nghệ cao như tất cả tưởng tượng, ngược lại, kiểu dáng cách thiết kế của nó có chút tương tự với phi thuyền Hi Vọng. Ít ra là giống đến bảy, tám phần. Chỉ là vách khoang thuyền tựa hồ mỏng hơn, điều này khiến không gian bên trong rộng rãi hơn. Cho dù một hành lang nhỏ thì chiều rộng của nó cũng lớn gấp rưỡi hành lang trong phi thuyền Hi Vọng.
Nếu nơi này không có gì nguy hiểm, mọi người cũng không trì hoãn, lập tước bước về trước thăm dò. Do đây là một trường không trọng lực, mỗi lần đi đều phải tựa lên một vách tường rồi bật nhảy lên. Vì vậy, tốc độ di chuyển không nhanh lắm, chưa kể mọi người còn phải xem xét vật phẩm rải rác trong khoang thuyền…Cho nên, tốc độ đã chậm lại càng chậm.
Cứ như vậy, mọi người theo lỗ hổng bên ngoài tiến sâu vào trong mảnh vỡ chiến hạm. Khi đi chừng 10 phút, mọi người bỗng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trước mặt. Điều này đại biểu hành lang này không có hoàn toàn mất năng lượng!
-…Tiếp tục di chuyển, mọi người đề cao cảnh giác. Khoảng cách giữa hai người đừng xa quá.
Diêu Nguyên hơi chần chờ một lát rồi ra lệnh.
Cả đội ngũ cẩn thận đi về hướng ánh đèn, càng gần nguồn sáng thì mọi người càng cẩn thận. Khi gần nguồn sáng, hành lang cũng dần ít bị hư hại. Nơi này hẳn là nơi còn nguyên vẹn nhất, muốn tìm vật phẩm có giá trị dĩ nhiên phải bắt đầu từ đây.
Nhưng bất chợt, bốn phía hiện lên ánh sáng tử ngoại. Thì ra đã tiếp xúc với khu vực còn năng lượng, Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt đồng loạt lên tiếng:
-Gặp nguy hiểm! Phía trước có nguy hiểm!
Cùng lúc đó, Diêu Nguyên hét lớn:
-Lui về sau, lập tức rời khỏi khu vực có năng lượng!
Khi đang hét thì hắn đã xoay người lại, hai tay bám vào vách tường, muốn mượn lực để lùi về.
Mọi người nghe mệnh lệnh đều đồng loạt quay lùi về sau. Nhưng mọi người lùi về chưa đến 10 m thì hành lang phía sau bỗng xuất hiện một cánh cửa kim loại từ từ hạ xuống. Nhiều nhất chỉ mấy giây sau, cánh cửa sẽ phong bế hoàn toàn khu vực hành lang này.
-Hỏng bét!
Theo bản năng, Diêu Nguyên định giơ khẩu súng trường lên nhắm bắn. Nhưng hành lang này vốn đã bị thủng lỗ chỗ, muốn thoát vẫn còn lỗ hổng phía trước. Hắn cơ bản không nhận ra nơi nào bất thường, không biết bắn vào đâu cho phải.
Rốt cuộc, sau tiếng vang nhẹ, cánh cửa kim loại đã hạ xuống hoàn toàn, phong bế hoàn toàn lối ra của mọi người!
Mối nguy hiểm không tên đã tới gần rồi…