Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 97 - Hoàng Hậu




Chương 97 - Hoàng Hậu

-----

Hoàng Thành Thăng Long, Chính Cung Hoàng Hậu.

Ngọc Dung đang chơi đùa với Hoàng Tử Huy, tuổi còn nhỏ, đứa bé chỉ biết u a u ơ, theo tiếng nói của mẹ mà làm vui, ăn sữa ngon ngủ đủ giấc. Lúc này, Hoàng Tử Huy được ba tháng tuổi, đã xem như cứng cáp một chút, Ngọc Dung cũng không cần phải bận rộn như mệt mỏi như trước, hơn nữa lại có thái giám cung nữ hầu hạ, lại có thêm những bà v·ú, nên khi không có Huỳnh Minh bên cạnh bồi nàng. Nàng cũng không mang lấy đó làm phiền muộn, với lại thân là đế vương, làm sao nàng có thể độc chiếm Huỳnh Minh.

Lúc này, một thị nữ, trang phục xanh rêu gọn gàng, bó sát theo kiểu nữ quân nhân, đến thẳng vào Chính Cung quì xuống thông báo cho Ngọc Dung tin tức. Mắt thấy người đến, Ngọc Dung đưa Hoàng Tử Huy cho một cung nữ mang vào phòng trong, rồi mới cho phép nữ quân nhân kia lên tiếng.:

- Bẩm Hoàng Hậu, đây là tin tức thần có được, mong Hoàng Hậu xem qua.

Ngọc Dung tiến đến lấy cuộn vải viết chữ, bắt đầu đọc nội dung. Từng nét chữ trên cuộn vãi như là những vết kim đâm vào trái tim của nàng. Rút cuộc ngày này cũng đã đến, thời gian trôi qua nhanh, lòng người có khi lại thay đổi. Trên tấm vải kia, chính là ghi lại thông tin sự việc Huỳnh Minh cứu một nữ nhân nước ngoài, sau đó lại mang lên du thuyền xuôi về hướng Bắc. Lại nói người con gái kia hết sức xinh đẹp, nam nhân dù ai gặp phải cũng không thể tự chủ mà quay sang ngắm nhìn.

Huỳnh Minh cũng không phải là thánh nhân, lại nói Hoàng Hậu của hắn đang ở cử sau sinh. Là một nam nhân khó lòng kiềm chế nổi hoa thơm cỏ lạ ven đường. Nhưng mà Ngọc Dung nhìn thấy, tuy có chút mất đi thần sắc tự nhiên cũng không phải là tức giận. Bởi nàng biết, Huỳnh Minh tính tình thế nào, dù có thế nào, thì địa vị của nàng cũng không bao giờ có một người nào thay đổi được.

Nàng chỉ lo sợ, Huỳnh Minh tính tình càng nhẹ dạ, dễ dàng mắc sai lầm mà thôi. Ngọc Dung vội vàng ghi vài dòng vào trong một tờ giấy, niêm phong cẩn thận sau đó đưa cho nữ quân nhân kia mà nói.:

- Mau, đưa vật này cho cục trưởng cục tình báo CTB là ngài Bộ Trưởng Trần Thủ Độ. Nói là việc trọng đại chính tay ta là Hoàng Hậu Đại việt nương nhờ. Còn nữa sau khi hoàn thành, theo sát bệ hạ, tránh k·ẻ g·ian trà trộn hãm hại.

Nữ quân nhân kia nhận lấy thư tín, vái tạ xong, nhanh chóng rời đi. Chỉ để lại Ngọc Dung nàng hai hàng giọt nước mắt lăn dài, rồi rơi xuống bậc thềm của hoàng cung. Thứ mà Ngọc Dung muốn đưa cho Trần Thủ Độ điều tra, đó chính là lai lịch của cô gái kia. Bởi không có cái gì lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, một cô gái nước ngoài, cãi nhau với thương nhân nước ngoài. Trên bến cảng của Đại Việt.

Chỉ nhìn sơ thôi đã có mùi âm mưu rồi, Ngọc Dung nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì lại càng biết gạt người. Huỳnh Minh mặc dù là người tài giỏi, nhưng đôi khi lại hành động theo cảm tính. Tình cảm chi phối hành động của hắn rất nhiều. Điển hình như sự việc gần đây, cứ có tấu chương đưa lên, nói dân khổ chổ này, chổ khác bất cập, chỗ kia có sai xót.

Huỳnh Minh lại họp động họp tay tìm ra hướng giải quyết ngay. Đến nay con trai hắn, cũng ít khi được chơi đùa với cha. Nhìn Hoàng Tử nhỏ nằm ngủ ngon trên chiếc chõng, hình ảnh như vậy, nàng có thể làm bất cứ việc gì để bảo vệ lấy, hoặc giã nàng cũng có thể đánh đổi tất cả mọi thứ, chỉ để giây phút yên bình này còn mãi.

Huỳnh Minh cũng không biết, sự việc ngày hôm nay, đã đánh động cả bộ máy tình báo của Đại Việt. Đặc biệt là Ngọc Dung, nàng không yên tâm cho tên sắc lang này. Mà giác quan của phụ nữ phải nói là nhạy bén, chỉ với những tình tiết nhỏ nhặt như vậy, mà Ngọc Dung cũng có thể suy ra, Yui Miyuki có ý đồ xấu với Huỳnh Minh rồi. May mắn cho Huỳnh Minh là hắn ở xa nàng, chứ nếu như ở gần nàng hiện tại, chắc chắn tên thư sinh trói gà không chặt như Huỳnh Minh chỉ với vài chiêu đơn giản là có thể chế ngự được rồi.

-----

Bến cảng, Thành Quảng Ninh.

Mất một ngày một đêm để đi từ cửa biển Thăng Long, đánh một vòng ra biển, sau đó lại thay đổi tàu Định Quốc đi đến thành Quảng Ninh. Hiện tại, Quảng Ninh đã quy hoạch thành đúng chuẩn một thành phố công nghiệp. Khu vực bến cảng tấp nập rất nhiều loại tàu lớn của các chủng tộc, thương nhân khắp nơi đều đổ về đi để tìm mua các mặt hàng, hay nguyên liệu tinh phẩm đã qua gia công.

Đây cũng chính là yêu cầu của Huỳnh Minh khi khai thác được các mỏ quặng kim loại. Sẽ được trải qua một quá trình gọi là luyện kim, để loại bỏ tạp chất có từ trong quặng. Sau đó, tùy theo những đặc tính của mỏ quặng đã khai thác sẽ cho ra chất lượng hợp kim khác nhau.

Tùy vào độ cứng, hay màu sắc, cùng với tỷ lệ pha trộn khác nhau sẽ cho ra những hợp kim khác nhau. Tỷ lệ hoàn hảo sẽ được đưa về Hoàng Cung, hoặc người của Bộ Nghiên Cứu và Cục Quân khí sẽ đến lấy hàng. Số còn lại sẽ được bày bán cho thương nhân, hoặc đưa vào tư liệu sản xuất tùy vào từng loại hạng mục khác nhau.

Chính vì sản phẩm bán ra là những sản phẩm đã qua tinh chế, cho nên chất lượng là không thể bàn cãi, vì vậy giá thành thu mua cũng phải dạng re, ai cũng có thể mua. Lại nói, thế giới đang trong thời kỳ quá độ lên thời đại công nghệ, nên sắt thép hợp kim, phi kim các loại của Đại Việt đã mang đến một tên tuổi trên thị trường thế giới.

Huỳnh Minh đã quán triệt rất rõ cho Trần Khánh Dư Bộ Trưởng Bộ Kinh Tế, đó là muốn kiếm được lời nhuận gấp mười hoặc thậm chí gấp trăm lần buôn bán bình thường đó chính là ở danh nghạch xuất siêu và nhập siêu. Một quốc gia muốn mạnh mẽ hùng cường về kinh tế, bắt buộc quốc gia đó phải có Kim Ngạch Xuất Siêu cao, bởi lợi nhuận của xuất siêu cao thì đồng nghĩa nền công nghiệp, chế biến, thương mại và dịch vụ của quốc gia đó phát triển.

Huỳnh Minh đưa Đại Việt phát triển theo hướng công nghiệp hoá cơ khí từng phần, từ đó thúc đẩy công nghiệp toàn phần phát triển. Lấy một ví dụ dễ hiểu, khi ngươi mở một tiệm bánh bao, mỗi ngày ngươi chỉ bán được mười cái. Nhưng khi ngươi thay đổi công thức, bánh bao bột ít hơn, thịt lại như cũ, mà ngươi bán được hai mươi cái như giá vốn ban đầu. Như vậy lợi nhuận không phải đã gấp đôi hay sao.

Nói lại về sắt, ngươi bán một cục sắt gỉ sét, được bao nhiêu đồng, nhưng khi ngươi bán đi một cái cuốc, một cái xẻng thì giá thành lại bao nhiêu. Đây chính là cái nguyên nhân vì sao, tỷ lệ xuất siêu càng cao thì chứng tỏ quốc lực của quốc gia đó càng mạnh. Mô hình kinh tế được Huỳnh Minh đưa vào áp dụng, thương mại là đầu tàu kim chỉ nam cho sự thịnh vượng của Đại Việt.

Yui Miyuki mắt thấy một thương cảng sầm uất như vậy, thật đây cũng chính là lần đầu tiên nàng chứng kiến được một cảng biển nhộn nhịp tàu thuyền, đủ loại hàng hoá như vậy. Những chiếc tàu lớn nối đuôi nhau chờ bốc dỡ hàng hoá, những loại mặt hàng được bày bán ngay tại các khu chợ giao dịch tại bên cảng. Kẻ ra giá người mua phải nói muôn màu muôn sắc.

Thương cảng đã như vậy, bên trong thành phố còn như thế nào nữa. Yui Miyuki tuy là sát thủ, nhưng cũng là ngươi đi nhiều nơi, thấy được nhiều thành trấn trên khắp lãnh thổ thú nhân. Nhưng làm sao có nơi nào như ở Đại Việt, bến cảng thú nhân chỉ có thưa thớt tàu thuyền buôn bán nô lệ, hay là thuyền chở những mặt hàng xa xỉ cho Hoàng Gia, dân chúng chỉ biết gặm khoai cho đỡ đói chứ làm gì có tiền mà đi trả giá mua hàng. Không b·ị b·ắt đi làm nô lệ, đã là may phước cho tổ tiên để lại rồi.