Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 80 - Ngừng Bắn




Chương 80 - Ngừng Bắn

Luis William cảm nhận được dấu hiệu của c·ái c·hết, trận chiến này hắn đã bại. Là lực lượng đi c·hiếm đ·óng, lại là phi đội bay đáng tự hào của Vương Quốc Điểu Nhân Harpy, nay lại rơi vào tình trạng của thảm bại. Hàng trăm chiếc tàu bay, giờ chỉ còn lại chưa được một phần mười. Đối đầu với hoả lực của quân Đại Việt, thì công nghệ, sức mạnh v·ũ k·hí của Người Chim chẳng khác nào trứng chọi với đá.

Pháo Thần Long trên chiến hạm Định Quốc bắt đầu khai hoả, sức nặng của đạn pháo cỡ nòng 105ly đến 155ly có thể nghĩ, pháo Cối Lạc Thần 45ly đã gây tổn thất như thế nào. Thì bây giờ, đạn pháo Thần Long từ những tháp pháo trên chiến hạm Định Quốc, bắt đầu gặt hái đi những chiếc tàu bay trên không trung.

Từ tháp pháo, nhìn lên bầu trời, những chiếc tàu bay hiện tại chẳng khác nào những cỗ quan tài bay. Mặc dù làm chủ bầu trời, nhưng tốc độ của đám này cũng quá chậm đi, một phần là do mang theo nhiềuu đại pháo cỡ 500ly đến 700ly, chưa kể lại quá cồng kềnh lại chỉ có hai cánh quạt đặt ở hai bên cánh.

Thêm nữa đó là hệ thống lực đẩy lại khá tệ, nguyên vật liệu làm nên lại là sắt nguyên khối. Từ chất liệu cho đến trọng tải đều đi ngược lại với nguyên lý khí động học, chả hiểu sao đám người khoa học của Vương Quốc Điểu Nhân Harpy, lại có thể thiết kế ra cho được. Mà điều kỳ diệu chính là cái thứ này có thể bay được.

Nếu như so sánh khí cụ bay của q·uân đ·ội Skaven lúc trước thì có vẻ tốc độ và sức chở mạnh hơn với q·uân đ·ội Harpy hiện tại. Chính vì vậy, những tàu bay này không khác nào bia tập bắn góc cao, cho pháo thủ trên những chiến hạm Định Quốc của Đại Việt.

Đạn pháo Thần Long theo một đường cong tuyệt đẹp, gâm thẳng vào mũi những chiếc tàu bay phía trươc. Tiếng nổ lớn ẦM ẦM đồng loạt vang lên, thời khắc v·a c·hạm giữa đạn pháo với kim loại trên tàu bay tạo ra một t·iếng n·ổ rền vang.

Người dân từ trong thành Zaragoza cũng có thể nghe được t·iếng n·ổ, hình ảnh chớp giật, ánh sáng le lói phía cuối chân trời như báo hiệu cho một cơn bão siêu cấp chuẩn bị đổ bộ vào đất liền. Nhưng ai nấy cũng điều biết, nơi xa đó chính chiến trường của hạm đội cứu viện của quốc gia Đaih Việt và q·uân đ·ội Kê Nhân của Vương Quốc Điểu Nhân Harpy.

Từ xa đã có cảm giác áp bức như vậy, nói đến những kẻ trực tiếp đứng mũi chịu sào là đám bính lính Kê Nhân có mặt trên những chiếc tàu bay, làm sao mà chịu nổi. Uy lực của đạn nổ như đã nói, sóng xung kích gây ra lực phản chấn p·há h·oại cực lớn, hàng trăm mảnh vỡ từ vỏ đạn pháo lại vung ra tứ phía. Đối diện với một quả pháo 155ly là không có cơ hội sống xót. Đừng nói đến vấn đề sống còn, thân thể có nguyên vẹn hay không đã là một phần may mắn.

Một chiếc tàu bay đang nguyên vẹn, bị một quả cầu sắt gâm thẳng vào thành tàu. Chỉ trong hai giây, trước khi t·ai n·ạn xảy ra, đám Kê Nhân có thể nghĩ đến việc thoát khỏi tàu bay bằng cách nào. Thời gian như thế là không đủ, t·iếng n·ổ lớn lại một lần nữa vang lên.

Theo làn sóng phản chấn của v·ụ n·ổ, không một tên nào có thể toàn thây. Hàng chục tên nhanh chóng bị tan xác theo từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại những miếng thịt nhỏ xíu cùng với lông vũ đã bị cháy xén. Một màn huyết vụ bay thẳng lên không trung, cùng với đó là một q·uả c·ầu l·ửa mang theo nhiều khói đen.

Mảnh vỡ của đạn pháo văng ra xa hàng chục mét, những phần còn lại của con tàu bay như là những vật thể bay không xác định t·ấn c·ông lại những chiếc bên cạnh. Xui rủi cho chiếc tàu bay kế bên, bị một mảnh vỡ rơi thẳng vào đòn bẩy cố định cánh quạt, khiến nó bị gãy ngang.

Vì mất cân bằng, chiếc tàu bay chở theo hàng chục tên lính nghiêng mình gieo xuống dòng nước biển lạnh giá. Toàn bộ phi hành đoàn đều không một ai qua khỏi ở độ rơi từ ba trăm mét xuống mặt nước biển.

Uy lực khủng kh·iếp như vậy, diễn ra khắp nơi, hàng trăm hàng ngàn tên lính Kê Nhân t·ử t·rận như thế. Không hề có một chút nào may mắn mỉm cười. Chiến tranh là thứ duy nhất, mà con người chính là thứ tạo vật được Chúa hay là ai đó gọi là Đấng Cứu Thế sản sinh ra. Có thể hiểu, Chúa Tạo ra sự sống, và con người không p·hân b·iệt c·hủng t·ộc ở đây là gì, lại là k·ẻ c·ướp đoạt đi thứ tạo vật thiêng liêng ấy, sự sống.

Là kẻ mang đến g·iết chóc, chứ không phải thần c·hết. Nếu như thần c·hết có thể phản bác, chắc có lẽ hắn cũng sẽ bảo, ta cũng chỉ là kẻ chấp nhận c·ái c·hết của ngươi mà thôi, còn người tiễn các ngươi đi gặp ta mới là thần c·hết thực sự.

Nhưng khoan nói về kết quả, hay ý nghĩa của c·hiến t·ranh là gì. Dù với mục đích gì, không phải chỉ là c·ướp đoạt mạng sống của đối phương hay sao. Từ lúc này, từ trận Hải Chiến giữa Hải Quân Đại Việt đối kháng Không Quân của Harpy, mở đầu cho một kỷ nguyên mới. Nơi khoa học công nghệ vượt trội áp đảo mọi quy tắc.

Tạo ra một cuộc chiến chạy đua vũ trang, mà sau này sẽ khiến cho Huỳnh Minh phải thay đổi. Không có hoà bình nào thật sự tồn tại, chẳng qua là kẻ khác ngại v·a c·hạm với ngươi, hay cái giá phải đánh đổi vượt xa lợi ích ban đầu mà thôi. Không phủ nhận nhận sự hy sinh của những người lính, nhưng hoà bình thật sự đạt được luôn nằm trong tay của những kẻ mạnh, những kẻ cầm quyền tham lam, những kẻ chi phối thực sự thế giới. Và Huỳnh Minh, là phúc hay là hoạ tự cho hậu thế nhận xét.

Quay trở lại chiến trường, chỉ sao một loạt bắn tấp cập, thì số lượng gần một trăm tàu thì đã có hơn ba mươi chiếc dính đạn nổ tung ngay lập tức, hơn chục chiếc bị hư hỏng nặng nhẹ khác nhau, b·ốc c·háy dữ dội, cánh quạt ngừng hoạt động hoặc bị thủng một lổ lớn. Buộc phải hạ cánh xuống biển ngay lập tức. Hay đơn giản hơn là tự r·ơi x·uống b·iển.

Thương vong ước tính từ lúc mở đầu cuộc t·ấn c·ông đến hiện tại, đã lên đến hai phần ba tổng số quân. Từ năm mươi hai nghìn quân giờ còn lại chỉ có chưa đến mười lăm nghìn người.

Nếu như tiếp tục chiến đấu, e là sẽ không còn một mống người Chim nào, hay nói đúng hơn là đám quân Kê Nhân sẽ không có tên nào có thể toàn vẹn trở về. Bởi uy lực khủng kh·iếp từ những quả cối 45ly vẫn còn đó, hàng chục khẩu Gatling đã được lên đạn lại sẵn sàng cho hiệu lệnh tiếp theo.

Những tháp pháo từ ba tầng của chiến hạm Định Quốc với cỡ nòng từ 105ly đến 155ly không phải chỉ để uy h·iếp suông, sự thật đã chứng minh khả năng mang tính hủy diệt của nó.

Lúc này, Luis William cùng với Loic Housing hay là Hill Gustavo tất cả đều triệt để b·ị đ·ánh cho nhục chí. Sức mạnh quá là khủng kh·iếp, đánh như thế này làm sao mà đánh được nữa. Luis William buộc phải hạ lệnh cho tất cả các tàu bay hạ cánh xuống cách mặt biển ba mươi mét, không tiếp tục t·ấn c·ông gì nữa cả, chỉ lo công tác cứu người là chính.

Ngoài ra các tàu bay buộc phải buông vải trắng xuống hoặc là tháo xuống là cờ của quốc gia. Nhằm thông báo rằng ta đã đầu hàng, ngươi đừng có mà t·ấn c·ông nữa.

Luis William giờ chỉ con hai lựa chọn, một là cố gắng mở ra đường máu, thoát khỏi vùng khống chế của Hải Quân Đại Việt. Điều này khác nào người si nói mộng, v·ũ k·hí của Đại Việt không phải là triển lãm, chắc gì sẽ để yên mặc cho hắn đi qua đi lại như chốn không người hay sao. Lựa chọn thứ hai chính là đầu hàng, mở ra một con đường sống còn, cho đội quân còn lại.

Và hành động vừa rồi của tàu chỉ huy đã nói lên tất cả, Luis William lựa chọn đầu hàng. Vì để giữ mạng sống cho hàng ngàn chiến sĩ của gia tộc. Trớ trêu thay, đây lại chính là ý nghĩ của David Gill, người cách đây mấy hôm đã buộc phải đầu hàng, nhưng lại t·ự v·ẫn trước khi q·uân đ·ội Vương Quốc Harpy tiến vào thành Zaragoza, nhầm để hướng về gia tộc lòng trung thành không thay đổi của mình.

Luis William nở một nụ cười đắng chát, nhìn thẳng xuống chân mình, cảm giác mất mác tất cả mọi thứ gây dựng, bảo hắn buông bỏ một lần làm sao có thể. Nhưng dù sao, hắn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, phàm là vật biết suy nghĩ há nào lại chê mình sống đã quá lâu. Ai mà không s·ợ c·hết, hắn cũng vậy và hàng ngàn chiến sỹ còn lại của gia tộc cũng vậy. Đầu hàng, nhục nhã, tủi hổ, sẽ bị gia tộc xem thường, thần dân vương quốc phỉ nhổ, nhưng như vậy đã sao. Vẫn còn mạng trở về nhà bên gia đình là được.

Luis William cùng một vài bộ tướng dưới trướng, trong đó có Hill Gustavo và Loic Housing đi trên một chiếc tàu bay nhỏ hơn, dạng tàu bay cá nhân đến phía trước Hạm Đội Hải Quân Lữ Đoàn 101 của Đại Việt mong được đối thoại cho một lệnh ngừng bắn.

Thông qua ông nhòm từ xa, Trần Quốc Tuấn biết trận chiến đã kết thúc, bèn ra lệnh cho ngừng lệnh t·ấn c·ông. Nhưng vẫn sẵn sàng tư thế đáp trả, phòng trường hợp "binh bất yếm trá".