Chương 78 - Hải Đối Không (3)
Chương 78 - Hải Đối Không (3)
Phi đội dần tăng tốc, những chiếc tàu bay đã tháo dỡ đại pháo sẽ phải đi chậm lại, đứng ở phía sau chiến trường, bởi có liều mạng bay lên phía trước cũng chỉ là nạp mạng vô ích. Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn chỉ còn chưa đầy hai dặm. Lại có thêm mười mấy chiếc tàu bay b·ốc c·háy dữ dội, một phần thì lập tức nổ tung, một phần thì mất kiểm soát v·a c·hạm với những chiếc bên cạnh. Từ chiếc tàu bay chỉ huy có thể thấy được, từng tên lính Kê Nhân bị hất văng ra khỏi tau bay, rơi tự do trong không trung. Khuôn mặt sợ hãi, những c·ái c·hết không cam tâm cứ như vậy mà lan toả khắp nơi.
Luis William vừa giận vừa sợ, hai tay nắm chặt trên thành tàu, mắt thấy từng chiếc tàu b·ị đ·ánh nổ tung, từng chiếc tàu phá nát cánh quạt mà r·ơi x·uống b·iển. Từng người lính Kê Nhân mà hắn vất vả huấn luyện giờ lại c·hết một cách vô ích. Mang tiếng là vương quốc có lực lượng không quân hùng hậu, là vô địch tại thế giới, vậy mà bây giờ lại bị một chủng tộc loài người thấp kém chà đạp. Bắn phá cho rơi rụng lả tả như lá vào mùa thu.
Lệnh từ Luis William được đưa ra, hàng trăm khẩu đại pháo từ những chiếc tàu bay còn nguyên vẹn bắt đầu khai hoả. Tiếng khạc lửa ẦM ẦM vang lên, hàng trăm quả đạn pháo đặc đen kịt làm đúng công việc của nó, là đâm thủng sàn tàu. Sức mạnh của lực đẩy từ thuốc nổ, cộng thêm lực hút từ mặt đất. Quả đạn pháo lên gia tăng thêm một phần tốc độ. Chỉ sau loạt đạn đầu, rơi xuống đám tàu phía trước gần nhất.
Chiếc tàu Mông Đồng đầu tiên bị dính phải hàng chục quả đạn, lậpp tức bị thủng thành nhiều lỗ, cột bườm gãy đôi, những tháp pháo 75ly b·ị b·ắn phá gãy bật ra khỏi sàn tàu. Những chiến sỹ Hải Quân của người Việt bị quả đạn pháo găm thẳng vào người, lấy đi tức khắc mạng sống. Đạn pháo tuy không mang tính nổ, nhưng uy lực của nó chính là lực sát thương trên một đường thẳng. Những nơi nó đi qua, để lại một bãi thịt bầy nhầy của một chiến sỹ xấu số. Sàn tầu mặc dù được lắp đặt một tắm thép dày đến một inch, nhưng như thế vẫn không đủ ngăn cản sự xuyên thấu của đại pháo của q·uân đ·ội Harpy.
Bởi thứ bọn người Harpy này bắn ra, là những quả đạn pháo có kích thước bằng một quả bóng đá Fifa tiêu chuẩn. Lại được làm bằng gang đặc, ở độ cao ba trăm mét cộng thêm lực đẩy, lực hút mặt đầt, lực ma sát của không khí tạo nên một thứ không gì có thể ngăn cản. Nhanh chóng chiếc tàu bị băm thành nhìu lỗ, mui tàu b·ốc c·háy dữ dội, nước biển tràn vào trong khoang. Thuyền trưởng của chiếc tàu xấu số mang ký hiệu HQ-10 phải lệnh cho thủy thủ đoàn còn lại hai mươi bảy người s·ơ t·án khỏi tàu. Bởi con tàu đã ngập nước nặng, không thể cứu vãn.
- Mọi người mau chóng di tản khỏi tàu, tàu sắp chìm không thể di chuyển được nữa.
Lời của thuyền trưởng được đưa ra, nhưng đám người thủy thủ vẫn còn do dự. Một tên mang quân hàm trung sĩ bước lên loạn choạng, do độ nghiên của tàu, kèm theo đó là sóng biển đánh mạnh vào thành tàu vừa bước đi vừa nói.
- Báo cáo thiếu úy, mời người đi cùng chúng ta, ta biết luật hải quân ghi rõ "thuyền truyển không được phép bỏ tàu" nhưng nếu ngài không đi thì không được.
Tên thuyền trưởng kia biết tên trung sỹ này cố ý khuyên mình, nếu không đồng ý thì cũng không được, cả đám c·hết hết làm sao bây giờ.:
- Được, mọi người cùng ta di chuyển đến xuồng cứu hộ. Nhanh chóng di tản.
Đợi đám thủy thủ của mình lên xuồng xong, tên thiếu úy là thuyền trưởng tàu HQ-10 ném xuống lá cờ được treo trên tàu xuống cho tên trung sỹ, sau đó lại vào tư thế nghiêm chỉnh trong trạng thái quân nghiêm, rồi hô vang:
- Đại Việt muôn năm, Hoàng Đế muôn năm, Đại Việt tất thắng.
Lời vừa dứt, một loạt đạn pháo thứ hai trút xuống, đánh thẳng vào kho đạn, chiếc tàu lập tức nổ tung. Đám binh sỹ ngồi trên xuồng cứu sinh thấy rõ nụ cười của thuyền trưởng kia. Sự hy sinh xứng đang là anh hùng. Kỷ luật sắt, không vì khó khăn mà từ bỏ tài sản của quốc gia. Điều này xứng với câu, " Tàu còn người còn, tàu mất thì người vong, tàu là tài sản của quốc gia, là chiến sỹ của q·uân đ·ội Hoàng Gia phải giữ gìn và bảo vệ tài sản của quốc gia, cũng như tính mạng của nhân dân."
Thuyền trưởng tàu HQ-10 đã hy sinh, đám lính trên xuồng cứu hộ không kiềm được xúc động, nước mắt không bị thế nào tự chủ mà rơi. Đồng loạt hướng về cái đ·ám c·háy kia mà thể hiện cái quân lễ. Bài hát quốc ca được những người chiến sỹ còn sống xót hát vang lên.
Cảnh tượng khói lửa, hai bên đối xạ với nhau. Tàu bay của q·uân đ·ội Harpy từ mấy trăm chiếc giờ cũng chỉ lại chưa đến hai trăm. Bởi vậy mới thấy sự lợi hại giữa pháo đạn nổ, và pháo đạn đặc. Cũng như đã biết, một viên đạn đặc từ đại pháo chỉ mang tính sát thương trên một được thẳng, khi hết lực đẩy thì chẳng khác một viên sắt bo tròn nhẫn mịn là mấy. Còn đối với đạn nổ, thì đây lại là một cái khái niệm hoàn toàn khác.
Với sức nổ từ viên đạn tạo ra một làn sóng xung kích, trong bán kính của nó thì không một thứ gì có thể lành lặn, đây chính là phần công phá vốn có, tiếp theo sau mới là phần kinh khủng, hàng trăm mảnh vỡ từ vỏ đạn văng ra tứ tán, đây mới thực sự là sức sát thương chính chủ đạo của đạn nổ gây ra.
Khoảng cách hai bên dần được rút ngắn, chỉ còn khoảng chưa đến một nghìn mét, Joseph George cảm giác càng ngày càng bất an, bởi càng tiếng vào sâu hoả lực của quân Việt ngày càng ít đi. Đây chẳng giống phong cách t·ấn c·ông từ đầu của quân Việt. Joseph Geogre hướng về phía Luis William nói:
- Bá Tước đại nhân, chúng ta đã tiến vào khoảng trống thích hợp để tập kích, xin ngài ra lệnh cho quân xuất kích t·ấn c·ông.
Luis William gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cái gọi là tập kích chính là sử dụng q·uân đ·ội chính quy với khả năng bay lượng hoàn hảo, sức khoẻ lại cực tốt sử dụng Lưu Cầu ném vào đội hình đối phương. Một số khác sẽ bay tiếp cận tầm gần đối phương, dùng súng hoả mai bắn phá vào địch quân. Chính nhờ ưu thế bay lượn này, nên thành Zaragoza đã nhanh chóng thất thủ, hàng vạn người dân đã phải bị t·hiêu s·ống dưới mồi lửa cháy lan của hoả lưu cầu, khiến David Gill buộc phải t·ự v·ẫn và rồi đầu hàng vô điều kiện.
Nhận được lệnh, Joseph Geogre khoác lên mình bộ chiến giáp. Mười hai nghìn quân Yểng bắt đầu trang bị lại cho bản thân. Mỗi tên lính sẽ mang theo năm quả lưu cầu, cầm theo một khẩu hoả mai đã được lên đạn sẵn, đi theo đội hình một nhóm ba người, nhằm thay đạn hổ trợ thay phiên cho nhau. Khi ném xong hoả lưu cầu, sẽ là một viên đạn từ súng hoả mai bay ra. Chiến thuật của quân Yểng chính là như vậy, Joseph đã rất thành công trong những ngày đầu t·ấn c·ông thành Zaragoza, gieo rắc kinh hoàng cho dân chúng nơi này.
Hàng ngàn cánh chim bắt đầu tung cánh lên không trung. Rồi sau đó thu mình, khép hai cánh lại thành một vòng tròn hẹp, nhằm lao xuống với tốc độ nhanh nhất, cũng như cản trở sức gió tối đa tránh làm tổn hại đến những phần yếu hại trong cơ thể. Loạt đạn cối thứ năm tiếp tục bắn lên, đám quân Yểng lách người điêu luyện tránh né, đồng thời phóng ra những mảnh dây xích sắt, nhằm phá vỡ quỹ đạo bay của đạn cối. Khiến cho lần t·ấn c·ông thứ năm này vủa quân Việt hiệu quả đã không còn.
Hàng trăm v·ụ n·ổ từ những quả đạn cối, cùng với sóng xung kích, khiến cho những chiếc tàu bay kiên cố dao động mạnh. Khung cảnh đẹp tuyệt vời, hàng trăm chiếc tàu bay trên khung trung đang sà xuống hàng ngàn điểm trắng nhỏ, tô điểm là những mảng khối đen hình tròn do quân Yểng đồng phục trắng bay xuống, kèm theo một chút hiệu ứng khối lửa, cảnh tàu bay hư hỏng r·ơi x·uống b·iển, những chiếc tàu khu trục Mông Đồng bị dính đạn b·ốc c·háy dữ dội.
Khối đen mù mịt, chiến trường khung cảnh hùng vĩ, nhưng kèm trong đó là mất mác đau thương, là những bản anh hùng ca được thêu dệt lên. Như vị Thiếu Uý hy sinh cùng t·àu c·hiến nhưng vẫn đảm bảo thủy thủ rời tàu an toàn, như hàng ngàn quân Yểng bất chấp tính mạng lao xuống như một mũi tên, mà chẳng hề hay biết phía dưới có thứ gì khủng kh·iếp đang chào đón sẵn sàng lấy đi mạng nhỏ bất cứ lúc nào.
Ai đó đã từng nói "không biết c·hiến t·ranh bắt đầu từ lúc nào. Nhưng mõi khi có một người lính ngã xuống, nơi quê nhà sẽ có một gia đình mất đi một người con".