Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 74 - Kế Hoạch Tái Chiếm Thành Zaragoza




Chương 74 - Kế Hoạch Tái Chiếm Thành Zaragoza

Chương 74 - Kế Hoạch Tái Chiếm Thành Zaragoza

Tháng tư, Thành Murcia

Phòng họp phủ thành chủ lúc này căng như dây đàn, ý kiến đưa ra rất nhiều, nhưng tính thực tế cũng chẳng có bao nhiêu. Điển hình như Alonso đưa ra ý kiến, trực tiếp t·ấn c·ông thẳng vào thành Zaragoza, lợi dụng yếu tố bất ngờ đánh úp đối phương. Nhưng mà Ferguson lập tức phản bác, bởi quân Harpy có lợi thế từ trên không trung, muốn hành quân số lượng lượng khí giới đến thành Zaragoza mà khiến cho địch quân không hề hay biết là điều không tưởng, đường xa mệt mỏi, chưa kể quân địch ở trên trời bắn phá đoàn người phía dưới, sợ là chưa đến thành Zaragoza thì đã không còn ai sống sót.

Rhufu thành chủ thành Murcia lại đưa ra ý kiến, thuận lợi hiện tại là có những chiến thuyền của quân Việt, với uy lực là những khẩu phá với sức sát thương lớn. Thành Zaragoza lại là nơi giáp với cửa biển rộng, rất thích hợp để lợi dụng uy lực của đại pháo bắn tấp cập vào thành, sao đó tiến quân vào chiếm giữ. Nhất cử lưỡng tiện không phải dùng chiêu của địch t·ấn c·ông lại địch quân hay sao.

Nhưng ngay lập tức, Fernando và Ferguson đều ngăn cản. Bởi nếu bắn phá vào như vậy, mười bốn vạn dân thường mà Bá Tước David Gill hy sinh thân mình giữ gìn chẳng lẽ uổng phí. Đó là chưa kể người dân trong thành Zaragoza đó chính là dân của mình nữa là.

Bosique cũng đưa ra một ý kiến, đó là vây thành. Lợi dụng quân địch Harpy ở nơi khác, không quen thổ nhưỡng, vây công là cách tốt nhất, khiến cho lương thảo cạn kiệt ắt sẽ phải tự động lui quân. Mọi người ai nấy cũng thấy ý kiến này là hợp lý nhất, vừa không gây hại đến dân thường, lại không gây tổn hao quân lực phe ta.

Lúc mọi người đã đồng ý cho ý kiến này, thì Ferguson thấy bên phía Đại Việt từ đầu đến giờ không lên tiếng nói lời nào. Ferguson mới buộc miệng mà hỏi sang Trần Quốc Tuấn.:

- Đô Đốc đại nhân, ngài thấy kế sách này thế nào. Đây có thể xem là kế lưỡng toàn, ít gây thiệt hại nhất cho quân ta cũng như dân chúng thành Zaragoza.

Trần Quốc Tuấn gật đầu nhìn sang Ferguson. Sau đó lại lắc đầu thở dài, thật không hiểu sao mà đám người này lại có thể làm tướng quân cho được, tầm nhìn chiến trường hết sức hạn chế. Quên đi điểm mạnh của mình, cứ chạy vòi theo điểm mạnh của quân Harpy rồi b·ị đ·ánh cho thua liểng xiểng.Trần Quốc Tuấn đứng dậy, chỉ tay vào bản đồ mà nói:

- Theo ta được biết, thì thành Zaragoza là một cảng biển nước cạn, không thích hợp cho tàu thuyền lớn neo đậu. Làm sao mà có thể điều động q·uân đ·ội đổ bộ lên cảng biển cho được. Nhưng ngoài cửa biển cách bờ biển khoảng một đoạn gần hai dặm lại là nơi thích hợp cho tàu thuyền neo đậu. Theo ta được biết thì thành Zaragoza giáp với biên giới Vương Quốc Harpy.

- Vậy chúng ta phong toả trên đất liền, người ta chuyển hàng trên biển thì phải làm thế nào. Chưa kể đó là tàu bay của quân Harpy, lợi thế ở không trung, các ngài nói là hành quân sợ bị Harpy biết được, vậy ta xin hỏi thẳng, các ngài đến bao vây thành Zaragoza bằng cách nào mà không cho quân trinh sát Harpy phát hiện.



Trần Quốc Tuấn vùa nói xong, đám người thẹn thùng đỏ mặt tía tai. Lời của Trần Quốc Tuấn nói quả thật không sai, nghịch lý trong logic, hay nói một cách khác tư duy chiến thuật của đám người này có vấn đề. Có một nan đề, tìm ra kết quả là một chuyện, nhưng làm thế nào để ra kết quả đã tìm hiểu lại là một chuyện khác.

Trần Quốc Tuấn thấy đám người Thú Nhân im lặng, cũng ngao ngán lắc đầu. Sau nột hồi trầm mặc, vô số ánh mắt hướng về Trần Quốc Tuấn, mong muốn Đô Đốc đại nhân người Việt này mở ra kim ngôn. Trần Quốc Tuấn không muốn trả lời ngay mà chỉ vào một tên học sinh, là đội trưởng của đám học sinh đi tham gia thực địa lần này.:

- Ngươi, nói ra ý kiến bản thân. Ta muốn nghe cảm nghỉ về tình hình chiến sự lần này.

Tên học sinh mặt còn non trẹt, thân hình có đôi nét lực lưỡng cao lớn, độ tuổi thoạt nhìn chừng hai mươi hai mốt tuổi. Thấy Đô Đốc chỉ mình, hắn run run nhìn sang Lê Tần. Chỉ thấy vị giáo quan này nhắm mắt dưỡng thần, như không có chuyện gì xảy ra. Hắn hít sâu một hơi, ổn định tinh thần mà nói:

- Dạ thưa Đô Đốc, các vị đại nhân, học sinh xin phép được nói ra những suy nghĩ của mình.

- Như chúng ta biết, lợi thế của Quân Harpy là không trung, khả năng trinh sát, cùng với những chiếc tàu bay.!

- Vậy các vị đại nhân có từng nghĩ, lợi thế của chúng ta là gì hay chưa.?

Lời tên học sinh này vừa nói ra, đám người Thú Nhân dường như có chút ánh sáng tỉnh ngộ, nhưng mà cũng chỉ mờ mịt. Chưa biết tỉnh ngộ điều gì, nhưng mà cũng có một chút tinh thần lên. Tên Alonso ồ lên một tiếng kinh ngạc, hướng tên học sinh kia hỏi:

- Thì ra, ngươi nói xem. Lợi thế gì.?

Tên học sinh kia nói tiếp:

- Theo như chúng ta được biết, lợi thế của chủng tộc các ngài chính là sức mạnh và tốc độ đi. Nói theo một cách khác, q·uân đ·ội của các ngài am hiểu chiến đấu cận chiến, tốc độ nhanh, thân thể linh hoạt có đúng không.?

Alonso lỡ hỏi lúc đầu, bây giờ cũng buộc miệng trả lời:



- Đúng là như vậy, cận chiến với ta, bọn chúng dám sao. Mà khoan, như vậy thì đã sao.?

Tên học sinh kia, lại tiếp tục trả lời:

- Vậy tại sao các ngài không kéo quân Harpy đánh cận chiến với các ngài, lại để bọn chúng lên tàu bay rồi kéo giãn khoản cách đánh với các ngài. Nếu như ngài nói am hiểu cận chiến, vậy tại sao không buộc quân Harpy chiến đấu giáp công với các ngài. Lại để cho bọn chúng leo lên tàu bay, từ trên không trung bắn xuống, như vậy chẳng phải các ngài đang để cho điểm mạnh của mình cất đi, mà đi lấy điểm yếu của mình đói chọi lại với điểm mạnh của địch quân hay sao.?

Tên học sinh kia vừa dứt lời, đám người Thú Nhân mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, tại sao lại không nghĩ ra, sức mạnh của tộc Báo Nhân là không bàn cãi, nhưng vì chiến thuật của bọn quân người Chim lại quá giảo hoạt. Buộc tộc Thú Nhân phải đánh theo ý đồ chiến thuật của mình. Do lo ngại về súng của bọn người Chim mà tộc Thú Nhân kéo dài khoản cách với địch quân, tạo điều kiện thuận lợi cho q·uân đ·ội Harpy có đầy đủ thời gian triển khai kế hoạch tác chiến ưa thích của mình, Không đối Đất. Cuộc chiến chưa bắt đầu mà tư tưởng hai bên đã lệch lạc như vậy, lại nói lại thì kết quả có thể hiểu. Phàm làm chuyện gì cũng vậy, một khi đã bị kéo vào chiến thuật của kẻ khác, đánh theo lối sở trường của kẻ khác thì quân ta binh bại là điều hiển nhiên.

Đám người Thú Nhân bắt đầu nghị luận sôi nổi với nhau, làm thế nào để kéo quân Harpy đánh theo thế mạnh của mình, đây cũng là một nan đề. Người thì bảo rằng phải trà trộn vào trong, người thì nói trực tiếp tiến đến cổng thành, người thì nói liên lạc với Thomas Gill tạo thế t·ấn c·ông bên trong lẫn bên ngoài thành. Nói chung là ầm ĩ cả một góc phòng.

Một đồng bạn của của tên học sinh kia, thấy đám người nghị luận như vậy, nhịn không được thốt lên mấy câu:

- Này Cọp, ngươi thấy bọn họ giống không.?

Người thanh niên với tên gọi là Cọp khó hiểu hỏi lại:

- Giống cái gì mới được chứ.?

Tên học sinh kia nói:



- Thì giống như lúc các lão sư bắt chúng ta làm cái gì mà, ây da ta quên mất, à à, nghị luận nhóm. Không phải rất giống sao. Thì ra là như vậy, không ngờ bọn người ngoài lại biết cách thảo luận nhóm khi bàn kế sách nha.

Lê Tần đứng bên cạnh, khoé môi giật giật, cái lũ quỹ này vậy mà cũng nghĩ ra cho được, đánh trận thì ai mà không bàn kế sách. Nhịn không được gõ đầu hai tên lắm mồm này, gằng giọng quát.:

- Lạ lắm sao, đánh trận không nghị luận với tướng sĩ cấp dưới, chả lẽ ngươi đơn phương độc mã đánh giặc à.

Trần Quốc Tuấn, với những đại tướng phía sau cũng bật cười, tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ. Trần Quốc Tuấn chỉ vào tên học sinh được gọi là Cọp của tên còn lại, Cọp chính là người vừa nêu ra suy nghĩ lúc nãy mà hỏi thăm:

- Ý Tưởng của ngươi khá lắm, tên ngươi là gì ?

Tên Cọp trả lời:

- Dạ thưa Đô Đốc, học sinh tên họ là Phạm Bạch Hổ, người thành Quảng Ninh ạ.

Trần Quốc Tuấn ngời ngợ cái tên này nghe quen quen, suy tìm trong ký ức kiếp trước xem là ai. Lúc này Nguyễn Bặc đứng bên cạnh mới chợt nói thầm với Trần Quốc Tuấn

- Đô Đốc đại nhân, Phạm Bạch Hổ chính là Phạm Phòng Át lệnh công, là một sứ quân dưới trướng của Đinh Tiên hoàng đế thời tiền kiếp đó ạ.

Trần Quốc Tuấn mới vỡ lẽ ra, thì ra là người này, bảo sao phong phạm lại có cốt cách của Đại Tướng, suy nghĩ hết sức chu toàn, biết nhìn ra điểm mạnh của ta để khai thác điểm yếu của địch quân, né trạnh điểm mạnh của đối phương nhằm giảm thiểu thiệt hại cho quân ta. Đây cũng là triết lý cầm quân của Trần Quốc Tuấn lấy "Đoản binh mà thắng Trường trận" chảng phải cũng là như thế sao.

Trần Quốc Tuấn gật đầu khen ngơi:

- Bạch Hổ đúng không, suy nghĩ của ngươi rất hay, rất có triển vọng. Còn nhà người tên là gì?

Tên học sinh còn lại cũng dương dương tự đắc, quyết không chịu thua tên Cọp mặt Trắng kia, ưỡn ngực hít sâu mà trả lời :

- Bẩm đô đốc, học sinh tên là Kiều Công Hãn, cũng là người thành Quảng Ninh ạ.

Lúc này Trần Quốc Tuấn với đám người Nguyễn Bặc, Đinh Điền mới bất ngờ. Hoá ra, ý chỉ của Huỳnh Minh là như vậy, phải bảo đảm đám người trẻ tuổi này phát triển chính là như vậy, danh tướng đương thời chuyển sinh, sao có thể là kẻ tầm thường cho được. Bởi khác với danh nhân triệu hoán có thể nhớ được thời tiền kiếp, còn những danh nhân chuyển sinh như thế này ký ức sẽ mất sạch, chỉ nhớ mỗi tên mình mà thôi. Được phân ngẫu nhiên vào gia đình bình thường, hoặc là tự thân một mình đến khai báo hộ tịch.