Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 63 - Đây Là Đại Việt ?




Chương 63 - Đây Là Đại Việt ?

Huỳnh Minh suy tính những lời của Tô Hiến Thành nói xong cũng hết sức tán đồng. Nếu như đưa một đội quân làm cố vấn cho đám binh sĩ của tộc Báo Nhân, đồng thời tôi luyện cho bọn chiến binh mới tốt nghiệp một chúc áp lực chiến trường cũng tốt. Huỳnh Minh nói:

- Được, cứ như vậy mà làm. Cục Quân Khí có thể sản xuất ra bao nhiêu loại v·ũ k·hí Mas49, lựu đạn cũng như những v·ũ k·hí chiến thuật khác.

Hồ Nguyên Trừng nghe Huỳnh Minh hỏi đến cũng trả lời:

- Thưa bệ hạ, hiện tại xưởng cơ khí gia tăng sản xuất, đã có thể trang bị đại trà cho q·uân đ·ội Mas49 và M249. Tuy nhiên một tháng cũng chỉ cho ra xuất xưởng khoảng trên dưới một nghìn khẩu Mas49 và K98 và khoảng ba trăm khẩu M249.

- Các loại Pháo Thần Long và Cối Lạc Thần một tháng có thể xuất xưởng tối đa được bảy mươi khẩu. Hiện tại thần đang cho lắp đặt trên các chiến hạm. Kèm với đó là Gatling Gun hạng nặng được lắp đặt cố định trên tàu.

Huỳnh Minh nghe thấy con số như vậy cũng hết sức hài lòng. Phải biết, q·uân đ·ội loài người có thể trạng rất nhỏ bé, sức mạnh cũng thuộc dạng yếu thế rất nhiều so với các chủng tộc khác. Ngoài mặt kéo dài khoảng cách công nghệ v·ũ k·hí, Huỳnh Minh đã không tiếc bất cứ giá nào để thực hiện cho bằng được. Chứ để đối chiến giáp lá cà, thực sự mười cái Đại Việt cũng không đánh nổi.

Nhớ ngày đầu tiên xây dựng thành Quảng Ninh đối đầu với quân Orcs. Nếu không phải có Hoả Lưu Cầu và Liên Châu Chiến Xa thì Đại Việt có lẽ đã không còn hiện diện trên thế giới rồi. Mà lúc đó chỉ đối đầu với hai nghìn quân Orcs mà thôi, ngay cả thần tướng Nguyễn Xí cũng kém chút nữa nằm lại chiến trường. Đó chính là lý do, Huỳnh Minh buộc phải phát triển súng trường, chứ không phải là loại súng hoả mai loại bắn phát một rồi nạp đạn lâu lắc, mà tầm bắn thì chẳng được bao xa, uy lực t·iếng n·ổ thì có mà chính xác ngoài bảy mươi mét là hên xui.



Huỳnh Minh hướng đến Bô Ngoại Giao là Pháp Hải bắt đầu nói.

- Lần này trực tiếp bàn bạc với phái đoàn ngoại giao của tộc Thú Nhân. Cứ hạ thấp giá cả xuống một chút, xem như bán cho bọn họ một cái ân tình. Đại Việt sẽ đồng ý viện trợ lương thực cho bọn Thú Nhân này với điều kiện phải thả lỏng các vấn đề thuế trên các mặt hàng của Đại Việt ta.

- Bộ Quốc Phòng cũng tính toán một chút sắp xếp cho một tiểu đoàn tinh nhuệ hổ trợ cố vấn v·ũ k·hí và chiến thuật cho bọn Thú Nhân này. Ta không muốn chưa ký kết đồng minh đã phải mất cả chì lẫn chài.

Dừng lại một chút, Huỳnh Minh suy nghĩ, rồi bắt đầu nói tiếp.:

- Sắp tới sẽ là buổi lễ tổng kết của Đại Học Quốc Gia, sẽ có tổ chức văn nghệ của tân học sinh. Cứ mời bọn chúng đến tham dự buổi lễ tổng kết và tham quan Thăng Long thành xong rồi thì mới bàn bạc, như vậy buổi bàn bạc mới có giá trị tốt nhất.

Mọi người đáp ứng mệnh lệnh, rồi lui ra. Huỳnh Minh chỉ để lại một vài người đứng đầu chính phủ ở lại. Sau khi mọi người ra khỏi phòng họp, Huỳnh Minh mới quay sang nói chuyện với Tinh Thiều, Phạm Tu và Phạm Cự Lượng.:

- Chúng ái khanh, tình hình Đặc Nhiệm Binh thế nào rồi.

Phạm Cự Lượng cũng không hiểu ý lệnh của Huỳnh Minh là gì, khi hỏi vấn đề này, Phạm Cự Lượng ra vẻ chậm chạp hỏi lại Huỳnh Minh.



- Thần chưa hiểu lắm ý định của bệ hạ, chẳng hay ngài muốn biết về vấn đề gì.

Huỳnh Minh bắt đầu nói:

- Trẫm cảm nhận, Đặc Nhiệm Binh là chi q·uân đ·ội tinh nhuệ nhất của q·uân đ·ội ta, nhưng mà với số lượng chưa đến ba trăm người quả thực rất ít. Trẫm muốn tăng thêm số quân cho q·uân đ·ội này, công nghệ v·ũ k·hí, khí tài, những khí cụ quân sự c·hiến t·ranh đều phải ưu tiên cho đội quân này trước. Bởi đây chính là lá bài cuối cùng của chúng ta.

- Trẫm cũng mong muốn, chi q·uân đ·ội này sẽ là nhóm q·uân đ·ội đặc biệt tinh nhuệ, chuyên nhận các nhiệm vụ và mục tiêu bên trong và bên ngoài lãnh thổ của Đại Việt. Là nhóm quân sát thủ, tác chiến độc lập. Nhưng hiện tại chi q·uân đ·ội này, phát triển chưa đúng theo ý của trẫm.

Phạm Cự Lượng nghe Huỳnh Minh nói xong, quả thật Bộ Quốc Phòng cũng rất muốn phát triển chi q·uân đ·ội này. Nhưng phí hao cho một tiểu đoàn hiện tại, trong qui chế của Đại Việt dành riêng cho Đặc Nhiệm Binh, đã bằng gấp ba lần cho một lữ đoàn lục quân. Con số trên trời có thể nghĩ đến.

Đó là chưa nói đến chất lượng quân lính, phải hiểu rằng để gia nhập được vào Đặc Nhiệm Binh bước đầu tiên là trải qua một cuộc tuyển chọn gắt gao. Từ sức khoẻ cho đến quân công chiến trường cũng như thành tích huấn luyện tuyệt đối ở loại Ưu trở lên. Cuộc tuyển chọn chỉ là bước một, để giữ được một chân còn lại thì phải vượt qua vô số bài kiểm tra khác trong ba tháng huấn luyện địa ngục. Số lượng đào thải là cực kỳ cao.



Đặc Nhiệm Binh có một cái qui tắc, đó chính là, qui tắc là số một. Bởi vị thà không nhận một người nào, dù cho có thiếu nửa điểm nhất quyết cũng không nhận, không có đặt cách. Bởi nhiệm vụ nào cũng là đánh cược với tính mạng, trên chiến trường là không có lòng thương xót. Phía sau sự hào nhoáng vĩ đại của một quốc gia, luôn có những con người luôn đối mặt với những đường đao hay mũi đạn, tánh mạng được đánh đổi ít nhiều cho hoà bình.

Phạm Cự Lượng sao hồi suy nghĩ, bắt đầu tường trình về những khó khăn về mặt tổ chức huấn luyện, các loại trang thiết bị từ phục vụ cho nhu cầu vận chuyển hàng và người, cũng như công tác thu thập thông tin xử lý tình báo. Mọi yêu cầu của Bộ Trưởng Quốc Phòng đưa ra đều được Huỳnh Minh chấp nhận.

Huỳnh Minh lúc đầu chăm chú nghe lại những điểm được và mất, những hạn chế của bên Cục Hậu Cần cho đến khi Phạm Cự Lượng tố khổ. Nào là thiếu lương, nào là thiếu công sự, nhân sự, rất nhiều các loại khác. Nghe đến một hồi trên trán Huỳnh Minh nổi đầy gân xanh. Giờ hắn mới hiểu tại sao Hoàng Đế lại dễ nổi giận như vậy, hoặc là c·hết sớm, hiếm có ai thọ được đến bảy tám mươi tuổi.

Huỳnh Minh đen mặt lại, buộc lòng phải stop cho qua. Thiếu cái gì thì bổ sung cái đó, đến Bộ Nội Vụ lấy tiền, đến Bộ Tham Mưu trình kế hoạch được duyệt thì tuyển nhân sự, đến Cục Hậu Cần mà lấy quân bị. Huỳnh Minh thật sự sợ phải nghe mấy vị lão hồ ly, một bụng mưu kế này nói chuyện đây. Giải quyết nhanh chóng Huỳnh Minh quay về hậu cung chơi đùa với tiểu Hoàng Tử cho giải toả căng thẳng đây. Phạn Cự Lượng thì bái tạ xong, gương mặt lại hiện ra nụ cười dài đến mang tai, có giống giáng vẻ khổ sở lúc này than vản đâu.

----

Ngồi trên xe ngựa của Đại Việt, Ferguson Scene và Fernando Francesco hai đại nhân vật, chủng tộc Hắc Báo Nhân. Một bộ trường sam dài, được may với lụa thượng hạng, bên ngực áo lại thêu lên gia huy của gia tộc báo nhân. Một già một trẻ, không khỏi xuýt xoa cản thán độ xa hoa nhộn nhịp của thủ đô Đại Việt.

Đường phố rộng rãi, với mười chiếc xe ngựa dàng hàng ngang đi qua cũng không chút chậc chội, lại vô cùng sạch sẽ không có một tý rác thải. Cứ cách một đoạn ngã ba ngã tư lại có một bảng lớn chỉ dẫn những hạng mục công trình cho khách nhân dễ dàng tìm kiếm. Hai bên đường là vô số cửa hàng bày bán đủ các loại từ vật dụng thường ngày cho đến những cửa hàng sang trọng.

Đặc biệt ở chổ là những kiến trúc hay gian lại được thu hoạch hết sức gọn gàng. Cứ đi qua một con đường là dến một chuỗi gian hàng mới. Khu tửu lâu, khu bán hàng vật dụng thiết yếu, khu vực bán đồ thủ công thậm chí là gia vị, cũng được tách riêng ra từng khu.

Khu dân cư cũng được quy hoạch sao cho thuận tiện nhất với người dân. Điều đáng nói đó chính là dân chúng ở đây rất sạch sẽ, không hề có kẻ ăn mày nào cả.

Ferguson Scene hết sức ngạc nhiên. Không thể tin vào mắt của mình. Đây còn là thế giới mà hắn từng biết hay không, quá khoa trương đi. Loài người thật sự có thể xây dựng được một thành phố sạch đẹp như vậy, từ thành Gia Định đến đây là một quảng ít nhất là một trăm dặm. Vậy mà chỉ mất chưa đến một ngày là đã đến nơi rồi.

Phải nói hệ thống đường xá Đại Việt quá là thoải mái đi, thêm nữa xe ngựa của Đại Việt vậy mà không hề xốc nẩy thô cứng, ngược lại rất êm ái di chuyển lại là khác. Phong cảnh, con người, sao có thể, thế giới của Tiên Nhân thì đúng hơn, chứ thế giới loài người sao có thể. Đây chính là Đại Việt.?